Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương :.
Chưởng quầy vừa nghe Quân Trì muốn biết về Ninh Phong tiên quân, tinh thần nháy mắt tỉnh táo, từ bộ dạng lão già trưởng thành lập tức chuyển sang thiếu nữ tư xuân, cả người xán lạn, ý cười dào dạt nói, “Khách quan, thì ra ngài muốn biết chuyện Ninh Phong tiên quân, những người khác ta không dám đảm bảo, nhưng chuyện Ninh Phong tiên quân, chậc chậc, không ai biết nhiều bằng lão hủ đâu.”
Nghe ông ta nói vậy, Quân Trì cũng tỉnh táo hẳn, thậm chí cả người đều xoay về phía chưởng lão, “Thế mời nói.”
Vì thế chưởng lão lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Kể về Ninh Phong tiên quân sao, phải mất thiên vạn năm trời, là nhân tài khó gặp nhất, năm đó, Bích Tâm chân quân ôm một đứa bé trở về Đan Càn tiên tông, đưa đến trước chỗ Bích Lăng trưởng lão, Bích Lăng trưởng lão vừa nhìn thấy y, liền bảo đây là tiên thể trời sinh cực kỳ hiếm có. Bích Lăng trưởng lão vốn đứng thứ ba trong số chín vị trưởng lão của Đan Càn tiên tông, thế mà không dám thu y làm đồ đệ, đành phải nhờ sư phó đã thăng tiên thu nhận, từ đó, Ninh Phong tiên quân trở thành đại nhân vật của Đan Càn tiên tông.”
Quân Trì không thể không nhắc nhở chưởng quầy đang rơi vào trạng thái phấn khích, “Bấy giờ Ninh Phong tiên quân chỉ mới là đứa bé thôi, gì mà nhân vật một phương chứ?”
Chưởng quầy nghĩ thầm ngươi quả là đồ quê mùa không kiến thức, “Ninh Phong tiên quân trời sinh tiên thể, vừa vào Đan Càn tiên tông đã có vô số nhân vật lợi hại đến nhìn y, không phải nhân vật một phương thì là gì?”
Quân Trì phun tào, “Y còn nhỏ đã được bọc trong trứng như thế, về sau tu luyện thế nào được?”
Chưởng quầy nói, “Đây chính là chỗ tốt của tiên thể trời sinh, nghe đâu y vốn là tiên nhân, bởi vì bị thương nặng, để tránh thân tử đạo tiêu, y dùng bí pháp chia nguyên thần thành nhiều phần nhỏ, đầu nhập vào rất nhiều cơ thể tu sĩ để nuôi dưỡng, còn phần cường đại nhất sẽ dùng thân thể vốn dĩ trọng tố tiên thể, cũng chính là đứa trẻ đó, tuy y dưới hình thái trẻ con, nhưng linh trí đã sớm có, đối mặt với những người vây xem, tất nhiên sẽ không quan tâm gì mấy đâu.”
Quân Trì “À” một tiếng, lòng lại thấy khó chịu, nghĩ thầm dù y có là tiên nhân đi chăng nữa, cũng không nên lẻn vào bụng mẹ mình chiếm đoạt địa bàn Quân Yến, Quân Yến chết, hắn có thể giúp y đoạt xá trùng sinh, chẳng ngờ lại bị Ninh Phong tiên quân gì đó cướp mất.
Quân Trì nói, “Chuyện này đã lâu lắm rồi, ngươi không có tin tức gì mới sao, Ninh Phong tiên quân dạo này thế nào, ta có chuyện muốn tìm y.”
Chưởng quầy ngẩng đầu lên nhìn trời nói, “Tin tức gần đây nhất, là Ninh Phong tiên quân đang bế quan. Bất quá ngài đây tìm y để làm gì?”
Quân Trì đáp, “Ta muốn gặp y, không được sao?”
Chưởng quầy vuốt vuốt chòm râu dê của mình, nói, “Vị tiên trưởng này sao lại nói lời bất kính như vậy, người và tu sĩ muốn gặp Ninh Phong tiên quân dư sức xếp đầy cả thành này, nhưng đâu phải muốn gặp là gặp chứ? Ngài tốt nhất nên làm việc có lợi hơn đi, tỷ như tìm địa phương tốt để tu luyện hay là sư phó đáng tin cậy, chứ muốn làm đệ tử Ninh Phong tiên quân ấy à, đó không phải chuyện người thường làm được đâu. Suốt mấy ngàn năm, rất nhiều tu sĩ nổi danh dẫn con gái đến chỗ Ninh Phong tiên quân mong được nhận làm đệ tử, bất quá y chưa từng đồng ý, đến nay chỉ thu đúng một vị Xương Gia chân quân. Xương Gia chân quân không phải người thường, lão hủ từng đứng ngoài thành nhìn sơ qua, một thân bạch y thắng tuyết, chân đạp hư không, quả thật mang phong phạm tiên quân. Tiên trưởng, ngài tự xem lại mình coi, đen như thế, đừng nói là Ninh Phong tiên quân, ngay cả lão hủ còn thấy ngài cách xa bốn từ tiên phong đạo cốt nữa. Muốn Ninh Phong tiên quân thu ngài làm đệ tử sao, quả thực khó xử cho y lắm.”
Quân Trì đang cầm chén trà nhấp miệng, bị lời ông nói thiếu chút nữa sặc chết, tự nhủ mấy người này bộ kì thị người da đen à?
Hắn không vui nói, “Ta từng bảo muốn tìm Ninh Phong tiên quân làm sư phó sao? Dù Ninh Phong tiên quân có cầu ta làm đệ tử y, lão tử còn không thèm nữa là.”
Chưởng quầy cười nhạo một tiếng, “Người trẻ tuổi vẫn hay mạnh miệng như thế.” rồi tỏ vẻ ta đây hiểu lòng người mà.
Nhạc Ly bên cạnh tiếp lời, “Quân Trì không đến để bái sư, hắn đến tìm Ninh Phong tiên quân đòi đồ.”
Cằm chưởng quầy như rơi xuống đất nhìn Quân Trì, “Tìm Ninh Phong tiên quân đòi đồ?”
Quân Trì nói, “Đúng vậy, chính là Xương Gia chân quân trong miệng ngươi đấy, hắn cướp đi thứ vô cùng quan trọng của ta, ta muốn tìm hắn đòi lại.”
Chưởng quầy vô cùng kinh ngạc nhìn Quân Trì, biểu tình như nói, ngươi xạo đúng không, Ninh Phong tiên quân sao có thể cướp đồ ngươi chứ.
Quân Trì nghĩ ông mới là fan não tàn đấy, sao mà biết tầm mắt cao hơn trời của y. Rồi tỏ vẻ lãnh đạm nói, “Chuyện chỉ có vậy. Ngươi cầm mười khối linh thạch hạ phẩm của ta, cũng nên nói mấy chuyện hữu dụng chút đi. Giống như làm cách nào để được gặp Ninh Phong tiên quân?”
Bấy giờ lý trí chưởng quầy mới bị đống linh thạch kéo trở về, nghĩ nghĩ rồi nói, “Nếu chỉ là tu sĩ bình thường, muốn gặp Ninh Phong tiên quân, như vậy quả thật, khó! Ninh Phong tiên quân ở Nhật Cảnh Phong thuộc nội tông Đan Càn tiên tông, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, nhưng nghe đồn Ninh Phong tiên quân rất ít khi rời núi, ngay cả ngày ma đạo Già La Thánh Vương lên chức tông chủ Ma Luân tông, đích thân mời Ninh Phong tiên quân tham dự, y cũng mượn cớ từ chối rồi để đệ tử Xương Gia chân quân đi chúc mừng thay mình. Cứ thế mà đoán, muốn đợi y rời núi rồi tìm cách gặp mặt, là chuyện không thể nào. Lại nói, Ninh Phong tiên quân hiện đang bế quan, không thể nào gặp mặt bên ngoài, khách quan à, ta thấy ngài chỉ đành đến Đan Càn tiên tông bái yết mà thôi.”
Nói đến đây, mặt ông đầy chờ mong nhìn Quân Trì, “Lão hủ ta thấy ngài ra tay hào phóng, lại mang theo yêu sủng đẹp đẽ đến vậy, thiết nghĩ có chút thân phận, có lẽ ngài nên nhờ đại năng viết thiệp gửi cho Đan Càn tiên tông, không chừng có khả năng gặp được Ninh Phong tiên quân.”
Quân Trì không thể không chỉ vào Nhạc Ly sửa lại, “Vị này không phải yêu sủng, mà là Hạo Thiên Nguyên Mãng sắp sửa hóa Rồng, tu vi tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ. Là tiền bối của ta.”
Hắn nghĩ, mắt đám phàm nhân thật vụng về, coi đại năng yêu tu mang năng lực trác tuyệt trở thành sủng vật với vẻ ngoài xinh đẹp, quả thật là mù hết rồi, nhưng lại không thể tức giận với họ.
Quân Trì vừa nói xong, chưởng quầy lập tức hoảng sợ, cẩn thận quan sát Nhạc Ly, vẻ mặt y vô biểu tình, thật sự không nhìn ra tu vi cao thâm đến vậy.
Nhóm phàm nhân ở Nguyệt Lạc thành có hiểu biết chút chút về thế giới tu sĩ, dù sao ai cũng cần thứ giải trí, mà thứ giải trí tốt nhất chính là bát quái, lấy chuyện thế giới tu sĩ để bàn luận, đó cũng chính là thứ bọn họ hâm mộ.
Cho nên họ nhớ rõ tu vi cấp bậc giới tu sĩ, và các loại việc danh nhân ít người biết đến.
Tuy nói, khi ở Nguyệt Lạc thành, tu sĩ không thể can thiệp vào cuộc sống phàm nhân, hơn nữa còn phải bình đẳng ở chung, nhưng kỳ thật bởi vì năng lực quá cách biệt, các tu sĩ vẫn rất chướng mắt phàm nhân, trong mắt phàm nhân, tu sĩ tuy không đến nỗi xa xôi không thể với tới, nhưng đích thật khiến người ta thập phần sợ hãi.
Ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng thường vênh váo hất hàm sai khiến chưởng quầy, chẳng ngờ vị này lại là Hóa Thần kỳ đại nhân, mặt mũi chưởng quầy kinh sợ trắng bệch, thầm nhớ lại cả quá trình coi mình có làm mấy chuyện đắc tội người ta hay không.
Nghĩ nghĩ thấy không sao, vì thế ông hít một hơi thật sâu, xoay người cúi chào Nhạc Ly, nói, “Lão hủ có mắt không tròng, cứ nhiên khi nãy dám coi thường tiên trưởng.”
Quân Trì nói, “Khoan hẵng để ý, giờ cứ bàn cách gặp Ninh Phong tiên quân trước đã. Ta không có trưởng bối viết thiệp bái yết, ngươi còn cách nào khác để gặp y hay không?”
Chưởng quầy nào dám chậm trễ nữa, “Gặp Ninh Phong tiên quân không phải chuyện dễ. Nghe nói hoàng đế Âu Dương Diệp của Thiên Diệp quốc, dẫn đứa con Âu Dương Cẩm mình sủng ái nhất đến dưới chân núi Ninh Phong tiên quân, không phải xin làm đệ tử, mà chỉ muốn hầu hạ Ninh Phong tiên quân thôi. Hoàng tử Âu Dương Cẩm chỉ mới mười ba đã là tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, thiên tài trong số các thiên tài, nhưng Ninh Phong tiên quân không vui, dù hoàng đế Âu Dương Diệp ngàn dặm đến bái phỏng, cũng không hề ra gặp mặt.”
Nói đến đây, ông lại hỏi một câu, “Tiên trưởng, chắc ngài biết Thiên Diệp quốc chứ?”
Quân Trì không nói mình biết, cũng không nói mình không biết, chỉ cười cười.
Chưởng quầy nhìn hắn cười, nghĩ thầm tiên trưởng lớn lên tuy đen, nhưng lại rất đẹp, nhất là những lúc cười, quả thật chọc người yêu thích, ông biết là Quân Trì không rành, liền nói, “Tiên trưởng là tu sĩ tu hành trong núi suốt bao nhiêu năm, chắc hẳn không biết thế sự. Thiên Diệp quốc là quốc gia lớn nhất đại lục phía nam, hoàng tộc Âu Dương gia vốn có gốc tu tiên lâu đời, thống trị Thiên Diệp quốc suốt mười vạn năm trời. Mà Âu Dương Diệp cũng rất lợi hại, bây giờ đã là đại năng Đại Thừa kỳ, làm hoàng đế cũng mấy vạn năm rồi. Vốn dĩ tu sĩ rất khó truyền thừa đời sau, tuy hậu cung hơn một ngàn phi tử, nhưng chỉ sinh được vài hoàng tử, sủng ái nhất là đứa con Âu Dương Cẩm, nên mới đích thân đến Đan Càn tiên tông tìm, nhưng Ninh Phong tiên quân lại không xuất hiện.”
Quân Trì nói, “Vậy theo lời ngươi, muốn gặp Ninh Phong tiên quân là phi thường phi thường khó.”
Chưởng quầy gật đầu, “Đúng vậy, cả thiên hạ này trời sinh tiên thể có mấy ai? Nghe nói, tu sĩ chỉ cần nhìn thấy y thôi, trên con đường tu hành sẽ tiến một bước lớn, còn nếu ở cạnh y lâu dài, tu hành đại đạo như được bồi bổ liên tục. Xương Gia chân quân nghe nói chỉ là Tứ linh căn, không chút tiền đồ, nhờ Ninh Phong tiên quân thu làm đệ tử, một đường thăng tiến không ngừng, chưa đến năm trăm năm đã thành Hóa Thần chân quân, hơn nữa khi còn Nguyên Anh kỳ, đã trổ hết tài năng ở Diễn Võ đại bỉ, tại Đan Càn tiên tông cũng là thế hệ đệ tử kiệt xuất nhất. Có Xương Gia chân quân làm ví dụ, ai mà không muốn đến trước mặt Ninh Phong tiên quân chứ, nghe nói phàm nhân đi theo y cũng có thể trường sinh bất tử.”
Quân Trì nghĩ thầm ông càng nói càng thần quá, chẳng biết đâu là thật đâu là giả nữa.
Chưởng quầy bla bla hăng say, còn nhích đến gần Quân Trì nhỏ giọng nói, “Nghe đồn nếu có thể song tu với Ninh Phong tiên quân, chỗ tốt quả thực rất lớn, rất nhiều nữ tu mơ ước làm thị thiếp cho y.”
Quân Trì nghĩ thầm, ngàn vạn lần đừng nha, đừng để Quân Yến biến thành ngựa đực ngủ với nữ nhân, dù sao Quân Yến cũng là một phần thần hồn, như thế chẳng phải chịu không nổi sao, Quân Yến vốn thích giữ mình vô cùng trong sạch.
Quân Trì nhíu mày, “Y có nhiều thị thiếp lắm sao?”
Chưởng quầy thương tiếc thở dài, “Ninh Phong tiên quân cư nhiên chẳng hiểu phong tình, đến nay vẫn chưa có thị thiếp. Lại nói, người theo đuổi y phải kể đến Liễu Phong tiên tử, Xu Cầm tiên tử, Hương Vi tiên tử vân vân, rất nhiều, tất cả đều là những tiên tử nổi danh xinh đẹp nhất Diễn Võ đại thế giới, y cư nhiên chẳng buồn nhìn, thật khiến quân thần phẫn nộ mà.”
Quân Trì nhìn chưởng quầy bóp bóp cổ tay, không biết nên nói gì cho phải, dù Ninh Phong tiên quân ngủ với các nàng, cũng đâu phải các ngươi ngủ đâu chứ, giờ y không ngủ, các ngươi tỏ vẻ thương tiếc như thế làm gì.
Chưởng quầy tán gẫu mấy chuyện bát quái xoay quanh Ninh Phong tiên quân, nói hoài không dứt, như quên luôn công việc buôn bán của mình, cuối cùng nhờ Nhạc Ban tỉnh lại sau trạng thái ngủ say, lúc lắc bò trên mâm, xoay đầu phun lưỡi về phía chưởng quầy, bấy giờ chưởng quầy mới hồi phục tinh thần, né tránh Nhạc Ban rồi ngừng nhiều chuyện, hỏi Quân Trì, “Tiên trưởng ngài cho ta mười linh thạch hạ phẩm, vốn dĩ tiền nào của nấy, ta cứ lo nói mà quên mất hỏi các vị muốn ăn gì.”
Quân Trì nghĩ thầm, không phải ngươi muốn tiền nào của nấy, mà vì thấy ta có chuyện muốn hỏi về người mà ngươi sùng bái, nên không nhịn được lải nhải chứ gì, nhưng vẫn trả lời, “Mang mỗi thứ một mâm, để chúng ta nếm thử sắc thái thế nào.”
Vừa dứt lời, lại hỏi tiếp, “Chỗ các ngươi dùng gia vị đặc biệt sao? Ta thấy đồ ăn chỗ các ngươi làm mang hương vị khác xa những nơi khác.”
Nghe Quân Trì nói vậy, Nhạc Ly không phải kẻ ngu dốt, lập tức minh bạch ý tứ hắn, y biết tửu lâu có hương vị hấp dẫn cả mình và Nhạc Ban, nhất định có liên quan đến nó.
Chưởng quầy không tự nhiên chà chà tay, nhỏ giọng nói, “Thật ra, tiên trưởng là người tu tiên, hơn nữa tu vi không thấp, nên mới nói cho các ngài nghe, bí mật khiến sinh ý tửu lâu chúng ta thịnh vượng như vậy, nghe xong xin chớ nói với người khác.”
Quân Trì tỏ vẻ đồng ý, thấy Nhạc Ly cũng nhìn sang phía ông, chưởng quầy mới bảo, “Rượu và thức ăn chỗ chúng ta, quý hơn những nơi khác chính vì nguyên liệu muối, phải dùng muối từ Lưu Ly hải, chứ không phải mấy hầm muối bình thường. Muối ở Lưu Ly hải nếu không có người cung, thì chẳng thể mua được đâu.”
Khi chưởng quầy nói ra những lời này, bộ dáng trông rất ngạo nghễ, tỏ vẻ bản thân là ngươi duy nhất có bí pháp.
Quân Trì gật đầu, “Thì ra là vậy.”
Mà Nhạc Ly dường như có điều suy tư.
Lúc chưởng quầy rời gian phòng gọi đồ ăn cho họ, bỗng nhiên ngừng lại nói với Quân Trì, “Thưa tiên trưởng, lão hủ cũng biết, khi nãy nói nhiều như vậy nhưng không tin nào có ích với ngài. Hay là vậy, ngài tiến vào nội thành, tìm một tửu lâu tên Huyền Tôn, nơi đó biết rất nhiều chuyện giới tu chân, nhiều hơn cả những gì ta biết, bất quá…” Ông lại chà xát hai tay, “Giá cả rất mắc. Còn một nơi nữa, tên là Ngàn Nhĩ lâu, Ngàn Nhĩ lâu chuyên thu thập tin tức, nghe đâu không có chuyện nào họ không biết. Đương nhiên, đó chỉ là lời khoe khoang mà thôi, ví dụ hỏi bọn họ vì sao Ninh Phong tiên quân lại nhận Xương Gia chân quân làm đồ đệ, họ chắc chắn không biết. Bất quá họ mạnh miệng như vậy cũng có lí do cả, ngài đến nơi đó khẳng định có ích hơn nhiều lắm, tất nhiên giá cả rất quý, nghe đồn từng có tu sĩ tới tìm bọn họ, trả hơn vạn linh thạch thượng phẩm. Chu choa, vạn thượng phẩm linh thạch nha, đủ để mua mấy con đường cái ở đây rồi.”
Hoàn chương .
Thần: Quay lại với tu tiên nào ~