Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
Thần: Lâu lắm mới có chương nhờ =))
.:Chương :.
Trải qua một khoảng thời gian có cả đống người bị “nốc ao”, sau đó mới từ từ trở về trạng thái bình thường.
Chỉ mới vừa gia nhập vào thế giới, nhiều người còn chưa kịp hiểu tình huống thì gặp đủ loại hiểm cảnh, đầu óc vẫn chưa thông suốt đã tắt đài mất hồi nào không hay, ước chừng đây chính là nguyên nhân khiến kha khá người chết hàng loạt.
Nhưng phàm là kẻ tiến tới ải thứ tư đều là hạng người năng lực không tệ, rất nhanh đã rút kinh nghiệm trên thất bại của người khác, lập tức ổn định tình huống, biết cách phải bảo vệ bản thân như thế nào, cho nên tỉ lệ tử vong đã giảm rất nhiều.
Quân Trì quả thật phải cảm tạ vận khí của mình, bởi vì đã cho hắn biến thành gốc thụ, hoặc nên nói, thần hồn của hắn đang bám vào thân cây này.
Chả ai lại đến chỗ gốc cây gây chuyện, cho nên ngoài trơ mắt nhìn cuộc chiến sinh tử dưới mặt nước, bù lại bản thân chẳng xảy ra chuyện gì, an an ổn ổn đón nhận cơn gió phất phơ qua tán cây, trừ bỏ không thể động đây thì chẳng có gì không tốt.
Trận này cũng như Xương Gia chân quân đã bảo, là đưa thần hồn vào đây, tất nhiên không thể hoạt động bằng trạng thái thần hồn được, mà phải bám vào các sinh vật sống trong đây.
Cái kiểu thả thần hồn bám vào vật sống như thế, theo lý thuyết mà nói, cũng là một loại đoạt xá.
Quân Trì nghĩ, trong thế giới này, không bất cứ người nào có thể dùng chiêu này tinh thông hơn Ninh Phong tiên quân, dù sao y đã dùng mình để thí nghiệm không biết bao nhiêu lần.
Thế mới nói, cái loại gióng trống khua chiêng tuyên dương đoạt xá như thế thật sự không có vấn đề sao? Không làm trái pháp luật hay sao?
Quân Trì chìm vào suy nghĩ miên man, lại nhớ đến tình cảnh bản thân, nghĩ thầm giờ mình chỉ là một gốc thụ, không lẽ chỉ đứng đây đợi đến khi người khác tử vong còn lại một trăm người thôi sao.
Nếu mà nhẹ nhàng như vậy thì tốt quá.
Một con chuột đồng xuất hiện trong tầm mắt Quân Trì, vừa thấy đã biết đây là một trong số những người tham gia cuộc thi, bởi vì cái vẻ mặt bối rối sợ hãi đó không phải là điều một con chuột đồng có thể biểu hiện nổi, quả thật vô cùng sống động.
Chuột đồng bối rối ngó khắp bãi đất trống, dưới đó có không ít khe đá hẹp, nó nhanh chóng phóng vào một nơi, sau đó thò cái đầu ra ngoài quan sát chung quanh.
Một con xà bò từ chòm đá lỏm chỏm dưới sông, nhìn liền biết thuộc loại Thanh Hoa xà, màu xanh đậm, đầu có hình tam giác, nó bơi về phía bãi cỏ sau đó bất động quan sát, Quân Trì nhìn chằm chằm con xà, lại ngó sang con chuột đồng, chuột đồng phát hiện con xà đu lên dây bò tới chỗ nó, lập tức chui ra khỏi khe đá chạy ra ngoài, nhưng ngoài tảng đá này là một bãi đất trống, không hoa cũng chẳng có cỏ, quả thật rất khó để ẩn nấp hành tung, cho nên đành phải chui vào một khe đá khác, bởi vì nó vừa chú ý thấy hai con hùng ưng đang bay lượn giữa bầu trời, không biết là đang để ý mình hay là con xà kia nữa.
Quân Trì nhìn tứ lộ nghe bát phương, chỉ thấy chim ưng trên bầu trời càng bay càng thấp, mà con xà trong bụi rậm tựa hồ chẳng để ý thấy, dường như chưa phát hiện ra.
Trong khoảnh khắc vô thanh vô tức, con ưng tức tốc lao xuống, ngay khi tiếng đập cánh vang lên thật mạnh cũng là lúc móng nó đã chộp lấy con xà, hất mạnh vào tảng đá, con xà bị tông đến choáng đầu hoa mắt, chim ưng tiếp tục bay lên, thời điểm Quân Trì nghĩ chắc nó bỏ đi mất rồi thì bỗng thấy nó sà xuống, tiếp tục quắp con xà quật thẳng vào tảng đá, Quân Trì không rõ xà ta sống chết thế nào, hay đã đau đến mức hôn mê, bất quá chim ưng đã dùng móng vuốt sắc bén vạch một đường trên bụng rắn, sau đó dùng mỏ nhấm nháp từng miếng.
Quân Trì mãi chờ âm thanh báo tuyển thủ đã chết vang lên nhưng không thấy, chẳng ngờ con xà này không phải người tham gia, mà chỉ là một động vật bình thường chưa bị đoạt xá.
Tuy chưa bị đoạt xá, nhưng lại bị ưng ăn thịt như thế cũng chả hay ho gì.
Con chuột đồng ẩn nấp kĩ càng dưới khe đá, chim ưng bay lên nhìn nhìn, lại phóng lên cành cây của Quân Trì, Quân Trì thầm oán sao ngươi nặng dữ vậy, làm thêm mấy lần nữa cành của hắn bị gãy mất, chim ưng tất nhiên không thể nghe tiếng phun tào trong lòng hắn, chỉ đứng chốc lát đã vỗ cánh bay đi.
Chuột thầm âm thầm thở phào, dùng râu cọ cọ vào tảng đá, tiếp đấy thăm dò cấu trúc khe đá, trông nó có vẻ đói bụng, nhìn chằm chằm đống thịt xà mà chim ưng ăn chưa ăn xong, vẫn còn dư một ít, nó run rẩy ngó bốn phía rồi chạy thẳng tới chỗ thịt rắn, khổ thay thịt quá to nên nó tha không nổi, chỉ đành cắn mấy miếng tại chỗ, còn chưa no bụng, đã thấy một đàn kiến dài không dứt bò lại gần, kiến kết thành đội ngũ chỉnh tề, dàn trận vây quanh xác xà, sau đó cứ thế mà khiêng.
Chuột đồng sợ chết khiếp, mà đàn kiến này bự hơn bình thường không ít, còn cả cái kìm thập phần sắc bén, tụi nó đứng giằng co với chuột đồng, trong có một con kiến trông có vẻ là đầu lĩnh, nó nhìn chằm chằm chuột đồng hồi lâu, cư nhiên ra lệnh cho đại quân buông tha thịt xà, nó quơ quơ cái kìm lớn tựa hồ như đang nói, “Các huynh đệ, bên kia, bắt nó cho ta giải quyết.”
Vì thế, đàn kiến thực sự ùa tới con chuột, chuột đồng có vẻ bất ngờ vì đàn kiến quá hung hăng, chỉ biết cắm đầu chạy trốn.
Chạy được mấy bước, nó đột nhiên nhớ ra mình là chuột đồng, còn đối phương chỉ là con kiến, vừa rồi con chỉ huy quả thật không tầm thường, có lẽ cũng là tuyển thủ tham gia đại hội, vì thế chuột đồng ngừng lại rồi quay người về chỗ đàn kiến, nhưng thằng tướng lĩnh đã sớm trà trộn vào đám huynh đệ của mình, chuột đồng nhất thời không thể xác định ai với ai, còn nó mới chỉ giết được hai con kiến, về sau vẫn còn nhiều lắm, nó lại chọn cách bỏ chạy, nhưng trong đầu buồn muốn khóc, lúc trước không đấu lại ưng và xà thì thôi, giờ ngay cả con kiến cũng dám khi dễ trên đầu lão tử. Nhưng giờ đây trừ cách chạy trối chết, quả thật không còn biện pháp gì nữa.
Quân Trì như xem kênh thế giới động vật ngay tại hiện trường, “Vạn vật thiên trạch, thích giả sinh tồn”, còn bản thân thì chỉ cắm rễ ở một chỗ, một nửa nằm an tường dưới đất ẩm, một nửa đón làn gió mát tươi, một nửa nằm im dưới bóng râm, một nửa tắm dưới ánh mặt trời ấm áp, hắn cảm thấy Xương Gia chân quân kia quả thật đối tốt với mình làm sao, tuyệt đối chính là cửa sau trong truyền thuyết, dù không thể nói chuyện nhưng năng lực đủ để kiêu ngạo, quan trọng nhất là không dễ chết như những người kia.
Đàn kiến đuổi theo rất nhanh, nhiều con còn nhảy lên người chuột đồng, nó lập tức cắn chết mấy con kiến, sau đó chạy vào tảng đá giữa bãi cỏ, vừa chạy vừa quan sát chung quanh.
Khi Quân Trì còn quan sát chuột đồng, thần thức lại vang lên âm thanh thông báo một tuyển thủ đã chết.
Quân Trì đứng yên hưởng thụ thanh phong nắng chiều, bỗng dưng bầu trời thay đổi với tốc độ chóng mặt, mây đen ùn ùn kéo đến, theo đó là tiếng sấm vang ầm trời.
Quân Trì sửng sốt hồi lâu mới nhận ra tình cảnh của mình bây giờ, lão sư thường dặn chúng ta rằng khi trời mưa chớ nên trốn dưới gốc cây, bởi vì những cây đại thụ rất dễ bị sét đánh trúng.
Quân Trì buồn rầu, lão sư à, không phải ta không nghe lời ngươi, không phải ta muốn chui xuống cây trốn mưa, mà bây giờ ta chính là một gốc cây, phải đối mặt hoàn toàn với mưa to gió lớn bao gồm cả sấm sét, quả thật rất rất bi ai.
Làm người không nên khoa trương là đúng, mới vừa nói Xương Gia chân quân hai câu, hắn đã thay đổi sắc mặt cho mình xem.
Quân Trì khóc không ra nước mắt, chỉ thấy tia chớp xé rách trời, mưa to nhanh chóng đổ ào như trút nước, cả mảnh thiên địa bao phủ giữa làn mưa nặng hạt.
Đàn kiến nhanh chóng rút lui, chạy vào sào huyệt phía dưới tảng đá to, mà đống thịt xà vẫn chưa ăn xong thì bị bỏ sang một xó.
Quân Trì chỉ còn biết cầu nguyện, cầu cho thiên lôi đừng có nhìn mình, đừng có đánh một kích lên người mình.
Hắn cảm thấy vận mệnh của mình ở một ải này, hoàn toàn nằm trong tay người khác chứ không còn chịu sự khống chế của hắn nữa.
Mưa to xuyên suốt cả đêm, may mà lời cầu nguyện của hắn linh nghiệm, vận khí không tệ lắm, không bị sét đánh.
Vũ thu tản mát, trên bầu trời giờ đây chỉ còn ánh trăng treo lơ lửng như một chấm nhỏ giữa màn đêm dày kịt, cả mảnh thiên địa vừa được gột rửa một lần, khắp nơi đều mang mùi vị sạch sẽ, trong bụi rậm đôi khi còn phát ra tiếng kêu chi chi.
Cái hồ cách đó không xa thoáng dâng một chút, nhưng đã trôi theo hạ lưu đi mất rồi.
Không trung như một sân khấu màu đen dành riêng cho ánh trăng độc diễn, tuy nhỏ nhưng chói mắt, Quân Trì lẳng lặng đứng, từng cơn gió bay qua làm lá cây lung lay, khiến những giọt mưa đọng tí tách rơi xuống, cảnh sắc thật đẹp, Quân Trì thầm nghĩ vậy, nếu Quân Yến còn tại, mình sẽ cho y mượn chạc cây ngồi chơi.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, Quân Trì chào đón mặt trời mọc, đại địa chìm trong ánh sáng rạng rỡ ấm áp.
Ngày tiếp theo bắt đầu, mới sáng sớm đã có hai tuyển thủ bị loại, Quân Trì đoán có lẽ hai vị huynh đài này đã làm bữa sáng cho người khác mất rồi.
Chuột đồng chạy trốn ngày hôm qua đã trở lại, nhưng lần này không chỉ có mình nó, mà còn dẫn theo vài huynh đệ tỷ muội, mấy con chuột trèo lên tảng đá cao quan sát chung quanh, mấy khối thịt xà sau một cơn mưa giờ chẳng còn tư vị gì, bất quá đại địa vừa được chiếu nắng nên khá khô ráo, đàn kiến cũng chuẩn bị xuất quân, trèo non lội suối cũng đến chỗ tảng đá này, chính vì thế cả nhà chuột đồng càng không thể buông tha.
Vậy nên mới sáng sớm, trên bờ đã chuẩn bị xảy ra chiến tranh.
Đàn kiến gồm mấy trăm con bắt đầu vây công năm con chuột, chuột đồng cũng chẳng ngồi không, đứng rít rít đe dọa, khi hai phe vẫn chưa phân thắng bại, một con lợn rừng xuất hiện dưới vòm đá lớn, theo sau đó là vài con nữa, cũng phóng thật nhanh lại đây, bước chân nặng nề khiến đại địa như rung chuyển, tiếp đó là hàng loạt tiếng kêu vang trời…
Nhóm chuột đồng sợ tới choáng váng, mà đàn kiến lại có một thủ lĩnh không tệ, ngay khi mặt đất rung chuyển, đàn kiến chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, thủ lĩnh đã sớm hạ mệnh lệnh, con này truyền với con kia, sau đó cả đàn bắt đầu rút quân, chui vào sào huyệt phía dưới tảng đá.
Mà chuột đồng thì vươn người xem xét tình huống, vì thế sợ đến mức run rẩy cả người, nhưng cũng nhanh chóng ổn định tinh thần.
Một con xà cực lớn đuổi theo đám lợn rừng, một con chậm chân bị nó ngoạm chặt, cơ hồ trong nháy mắt đã bị nuốt chửng không còn gì.
Nhưng con cự xà không thả chậm tốc độ, lập tức tiến lên phía trước tiếp tục đuổi theo đám lợn rừng.
Thân xà to như thân cây, phải hai người mới ôm xuể, thân dài mấy chục trượng, Quân Trì nghĩ nó ít nhiều gì cũng phải nằm trên đỉnh sinh vật.
Lợn rừng chạy tới chỗ Quân Trì, cùng lúc đó năm con chuột đồng cũng bắt đầu bỏ chạy, Quân Trì nhìn cự xà tuy to lớn mười phần nhưng hành động lại rất nhanh nhẹn, dùng tốc độ không kịp che tai phóng lại, cỏ cây chung quanh đều bị nó quật đổ, Quân Trì thầm nghĩ nó mà tiếp tục chạy tới đây nữa, phỏng chừng cả mình cũng bị tàn tật.
Còn chết, có lẽ không dễ chết đến vậy đâu ha.
Quân Trì thở dài, Nhạc Ly à, đồng loại của ngươi thật không đáng yêu.
Vừa mới nghĩ vậy, cái đuôi cự xà lập tức quất tới người hắn, Quân Trì chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc, ngô mệnh hưu hĩ (?), thật sự rất quá đáng, tự dưng khi không lấy đuôi trừu ta làm gì.
Một cái cây thô to vốn đỉnh thiên lập địa, cứ như vậy bị quật đổ, rầm một tiếng ngã xuống, còn phát ra âm thanh rào rạc của tán lá.
Chuột đồng đã chạy trối chết, khi Quân Trì ngã xuống, trong tầm mắt chỉ còn mỗi con cự xà, cả người hắn va đâp mạnh xuống đất, ngã đến choáng đầu hoa mắt, cho rằng mình sẽ phải trở về thân thể, không nghĩ tới hắn bỗng dưng động đậy được, cảnh sắc chung quanh cũng biến hóa rất lớn.
Hắn nghe thấy một thanh âm gọi mình, “Lão tam, con xà kia đã đi rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Quân Trì nâng móng vuốt của mình lên nhìn, lại quan sát cơ thể, đến bấy giờ mới ý thức được vấn đề, mợ nó, mình biến thành chuột đồng rồi.
Hoàn chương .