Chương : Mộc U Cốc Bí Cảnh-Địa Đạo.
Bốn ngày sau đó, Vũ Linh thành công tấn thăng lên luyện khí ba tầng viên mãn, Vũ Linh cảm thấy trong vòng hai tuần mà mình đã thăng lên hai tiểu cảnh giới, tốc độ cũng quá nhanh đi.
Nhưng nghĩ lại, Vũ Linh có thể nhanh như thế tăng cấp còn là phải nói đến trong người luồng kia xa lạ năng lượng, từ hơn một năm nay Vũ Linh đã cảm nhận ra nó tồn tại, nhưng luồng năng lượng kia lại bị một cấm chế ngăn cách, khiến Vũ Linh muốn tống ra cơ thể cũng không thực hiện được.
Vậy mà luồng năng lượng đó lại chịu cho Vũ Linh hấp thu, mặc dù mỗi lần đều rất ít ỏi, nhưng Vũ Linh nghĩ nếu mình luyện hóa hết nhất định sẽ thuận lợi tấn thăng trúc cơ, chỉ là hơi lâu.
Hơn nữa Vũ Linh đối với luồng xa lạ năng lượng đang tồn tại trong cơ thể mình, cảm thấy rất cách ứng, lỡ như nó thoát khỏi ngăn cách thì sao?
Chưa kể không biết ai đã dựng lên màng ngăn cách, liệu người đó có phát hiện bản thân kỳ quái? Còn có màu xám sương mù.
Chỉ nghĩ thôi cũng đã toát ra mồ hôi lạnh, Vũ Linh thầm quan sát Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong thấy họ đối xử mình thái độ rất bình thường, nhưng trực giác lại ngăn Vũ Linh không mở miệng dò hỏi, nhất thời cũng đành yên lặng vô ngôn.
Đứng dậy phủi đi trên người bụi bẩn, nghĩ đến cũng may Vũ Linh hai đời linh hồn kết hợp, thêm vào Nhị Nha mảnh vở linh hồn nên tạm thời không lo việc tâm cảnh không theo kịp tu vi.
Vũ Linh thở dài, bản thân còn là quá yếu ớt a, luôn phải e sợ nhưng lại không thể làm gì, cảm thấy từ khi đến thế giới này mình thật vô dụng, suy cho cùng Vũ Linh kiến thức và thực lực còn quá hạn hẹp.
Thật ganh tỵ, tuy không muốn thừa nhận nhưng Vũ Linh thật sự ganh tỵ với Lưu Thẩm Nhã, kiếp trước lẫn kiếp này của Lưu Thẩm Nhã đều rất tiêu sái khoáng đạt, mặc dù gia đình sớm mất nhưng khi còn bé Lưu Thẩm Nhã vẫn được yêu thương, đến khi vào tổ chức cũng có những đồng đội kề vai, đến thế giới này lại có thêm một hậu cung hùng mạnh luôn lấy nàng làm tất cả.
Mà Vũ Linh ngay cả mẹ của mình mơ hồ bóng dáng cũng không nhớ rõ, càng đừng nói người cha vô tâm kia, đến thế giới này tuy cùng Nhị Nha hưởng chung thân thể, nhưng mà Vũ Linh thật không thể nào đem những người trong gia đình đó của Nhị Nha trở thành của mình.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Vũ Linh chỉ là một người đứng xem.
Cho đến hiện tại, tuy khởi điểm cao hơn Lưu Thẩm Nhã, nhưng Vũ Linh so Lưu Thẩm Nhã thiệt thòi rất nhiều, trong mơ hồ Vũ Linh có thể nhận ra nếu như mình rời đi Lăng Tiêu Phong hướng bên ngoài lịch lãm, nhất định chờ bản thân sẽ là trùng trùng nguy cơ, một lúc lơ là cũng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Thượng phẩm biến dị băng linh căn, chỉ với thân thể này cũng đủ đào ra vô số ích lợi, thân mang thiên phú vô hạn này bản thân nhất định mang đại khí vận, nếu xui xẻo Vũ Linh sẽ gặp phải tình huống bị khống chế thành mộc đầu nhân, bọn họ sẽ lợi dụng Vũ Linh mang đại khí vận mà đoạt lấy cơ duyên.
Vì là thiên kiêu chi tử, nên người như Vũ Linh mơ hồ sẽ có thiên đạo bảo vệ, bình thường nếu không tìm chết thì vẫn bình ổn thăng cấp, nhưng nếu như thế tu vi sẽ chậm chạp, tâm cảnh không theo kịp tu vi, mà khi ra ngoài thì là nguy cơ tứ phía. Trong đó nhất định sẽ có những người muốn lợi dụng Vũ Linh khí vận, họ có thể dưỡng nàng như sủng vật mà triệt để lợi dụng, chờ hao hết khí vận mới một tay giết chết nàng, chỉ cần không trực tiếp ra tay sát hại Vũ Linh, thiên đạo cũng sẽ không ghi nặng lên đầu họ, mà khi Vũ Linh hao hết khí vận thiên đạo dù có tính toán cũng không đáng kể.
Đây là thế giới này bất công, nhưng dù là thế giới này hay bất cứ đâu, có ai dám thật sự lớn tiếng cho rằng mọi thứ đều là công bằng?
Vũ Linh tình nguyện như Lưu Thẩm Nhã trở thành không chút bắt mắt tạp linh căn đệ tử, mà không như lúc này hưởng đến biến dị thưởng phẩm linh căn ưu điểm, khiến mọi người ghen tỵ khi nhìn vào, nhưng sau lưng lại phải sống trong e ngại lo lắng.
Nhưng mà, dù mọi chuyện thế nào đi nữa, nếu đã quyết định sinh tồn nơi đây, Vũ Linh cho dù có gặp phải biến cố lớn đến đâu, nàng cũng phải vượt qua bằng được.
Đây không chỉ là Vũ Linh muốn sinh tồn, mà nàng còn muốn lớn lên, phải, con người cần phải không ngừng trưởng thành trong khó khăn mới có thể mạnh mẽ.
Giống như hai người muốn chặn giết cướp đồ của Vũ Linh, tương lai sau này chuyện như thế sẽ gặp không ít.
Cướp và bị cướp.
Giết và bị giết.
Sống hoặc chết.
Đi tiếp hay dừng lại.
Tất cả đều phải trải nghiệm, đều phải đích thân cảm ngộ, Vũ Linh chỉ mong rằng, khi đó mình vẫn còn là mình quen thuộc.
Nhìn lên mặt hồ tĩnh lặng, Vũ Linh nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm.
"Thật...khó chịu"
Chợt Vũ Linh cảm thấy có gì đó đang động, mắt dời xuống ống tay áo, kinh ngạc trợn to mắt, bộ dạng ngốc lăng.
Một con trùng nhỏ đang ngoe ngoảy trên ống tay áo của Vũ Linh, con trùng này có màu trắng, thân mềm mại, hai mắt màu vàng nhỏ như hạt cát, trên đầu quang ngốc ngốc trông rất buồn cười.
Làm thế nào nó xuất hiện trên người mà Vũ Linh lại không cảm giác gì?
Phải biết tu sĩ sau khi tu luyện đối với xung quanh mọi thứ vô cùng mẫn cảm, một chút ba động cũng khó qua khỏi cảm ứng, mà con trùng này đừng nói linh khí ngay cả thần thức đều không dò xét đến.
Vũ Linh lấy xuống con trùng nhỏ hơn cả hạt đậu này, để nó sát gần mình, quả thật nếu không phải mắt thấy Vũ Linh không thể nào cảm nhận đến tiểu tử này tồn tại.
Trọng điểm là tiểu tử này là từ đâu ra?
Trùng nhỏ mở to vàng kim sáng rực ánh mắt xem Vũ Linh, sau đó thân thiết cọ cọ, xúc cảm trên đầu ngón tay truyền đến làm Vũ Linh trên người lông tơ đều dựng đứng, sau đó theo bản năng...ném.
Vũ Linh cố quơ quơ tay thật mạnh để trùng nhỏ rời khỏi mình, thậm chí muốn đè chết nó, trời sinh Vũ Linh ghét nhất ba loại sinh vật, chuột, trùng và nhện.
Có câu ghét của nào trời trao của đó, tương lai Vũ Linh linh thú đều là ba loại nàng căm hận nhất, dẫn đến sau này gà bay chó sủa cuộc sống.
Cuối cùng Vũ Linh sắp mệt đến đứt thở mà trùng nhỏ kia đều bám dai dẳng trên tay nàng, Vũ Linh như bị mở khóa thần kinh, nàng lấy ra một tờ bạo viêm phù, hận không thể đốt trọi con trùng ngoan cố kia.
Nhưng mà, nếu đốt nó Vũ Linh cũng bị thương, ai kêu nó đang đậu trên tay Vũ Linh đây.
Cho nên Vũ Linh theo ngón tay khu động linh khí, trực tiếp đem trùng nhỏ đóng băng, như thế mới thuận lợi cho trùng nhỏ rời khỏi tay mình, chỉ là trùng nhỏ này lại có thể đối kháng pháp thuật, Vũ Linh chỉ có thể làm nó rời tay mình mà không thể đóng băng nó.
Vật này, không đơn giản.
Trùng nhỏ ngo ngoe đứng dậy, Vũ Linh nhìn nó, lòng quỷ dị thấy nó đang biểu lộ ủy khuất như thâm khuê oán phụ, mà Vũ Linh lại giống như là đám tra nam chuyên phụ bạc, thấy thế tự dưng lại sinh ra áy náy cảm giác.
Vũ Linh:(-.-|||)
Nàng áy náy cái rắm!
Vũ Linh buồn bực ngồi xuống, dù đã ngăn thế nào cũng không thể dứt bỏ tiểu tử này, nhìn nhỏ như thế mà tốc độ nhanh ghê gớm, Vũ Linh dù cách xa hay ném nó đi đâu, lát sau đều quỷ dị xuất hiện...trên mủi nàng, Vũ Linh mặt từ đen chuyển xanh rồi thành tái nhợt như người chết, may mắn trùng nhỏ không dừng lâu trên mủi Vũ Linh mà nhảy lên vai nàng.
Đáng nói nhất là lúc Vũ Linh ăn linh quả, vừa lấy mới cắn được một ngụm thì tên tiểu tử này đã lấy tốc độ sấm sét ăn hết phần của nàng, một hạt cũng không chừa, còn thoải mái ở nằm trên tay Vũ Linh đánh cái nấc, đây là thượng phẩm linh quả a, Vũ Linh chỉ có mười quả thôi, mỗi lần ăn một qua đều rất đau lòng tiếc hận a.
Vũ Linh thề, đời này nàng hận nhất chính là con trùng này, hận không thể lột xương rút tủy, nhưng nó vốn là trùng, không có xương cũng không có tủy, cho nên Vũ Linh đen mặt.
Giờ đuổi không đi, đốt cũng không thể, Vũ Linh đau đầu, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ không quan tâm, trùng nhỏ lại thích ý nhảy lên vai Vũ Linh, đu lên tai nàng nhìn thì giống hoa tai vậy, nhưng con này tiểu trùng dám ở trên đó mà...ngủ.
Cảm giác trơn trược lành lạnh khiến Vũ Linh da gà nổi lên, nhưng khổ nổi không thể lấy xuống, không thể làm gì hơn Vũ Linh đành thôi miên mình.
Xem như không có gì. Xem như không có gì. Xem như không có gì.
Buổi tối, Vũ Linh đốt lửa lên xử lí một con cấp thấp yêu thú thi thể, rắc lên chút đặc chế gia vị, Vũ Linh lâm vào suy nghĩ.
Nửa tháng đã trôi qua, kết quả là ngoài hoàn thành tông môn nhiệm vụ, Vũ Linh hoàn toàn không thu hoạch được gì, linh thảo linh dược tốt đều do cấp cao yêu thú canh giữ, đừng nói là hái đến ngay cả nhìn Vũ Linh cũng không nhìn tới.
Thất bại a, không phải đều nói xuyên không giả đều là cơ duyên trùng trùng sao, ngay cả đám tiểu thuyết nữ phụ văn kia nữ phụ xuyên qua có cơ duyên đều không ít a, đặc biệt là khi vào bí cảnh thế này, nào là truyền thừa nào là linh dược.
Nhưng Vũ Linh thì sao? Mới vào liền bị vây khốn ở đầm lầy, lại nhém chút chết chìm, sau đó còn bị cả đàn Dịch Quái đuổi đến chạy chối chết, vừa thoát khỏi đầm lầy đi vào sâm lâm liền bị chặn giết, giờ lại bị yêu trùng bám lên thân.
Vũ Linh âm thầm bi thống rơi lệ, nàng quả nhiên là nữ phụ của nữ phụ, nhân sinh khổ bức a.
Thu hoạch duy nhất có lẽ là từ hai tên tu sĩ kia đoạt lấy La Diệp Thảo, ngoài ra còn một ít linh thạch phù lục và đan dược, phẩm cấp không tệ vì đúng như Vũ Linh đoán, họ quả thật là nội môn đệ tử của một nhị lưu môn phái tên Mạch Lang Tông.
Tài sản hai người này cũng khá phong phú, vì họ còn là con em dòng chính của một gia tộc, bởi thế cũng không lấy làm kinh ngạc lắm khi họ trở nên ngông cuồng như thế, chưa kể hai tên này giết người đoạt bảo còn không ít.
Hơn nữa, Vũ Linh cũng hiểu được, tại sao giết người đoạt bảo lại được tu sĩ thường áp dụng như thế, vừa không tốn công tìm kiếm linh thảo bảo vật, vừa có thể một lần nhẹ nhàng phong phú thu hoạch một cách dễ dàng, đúng là cám dỗ rất lớn a.
Vũ Linh thở dài đứng dậy, bỗng cảm thấy thế giới này là một vòng tuần hoàn giết chóc, tu sĩ tu tiên đại đạo, phật tu tu tâm độ thế, ma tu tự do không kiềm chế, yêu tu tu luyện hướng về huyết mạch truyền thừa, suy cho cùng, dù là ai tất cả đều nhắm đến ba ngàn đại đạo, nhưng trên tay họ ai mà không lây nhiễm máu tanh đây?
Con đường đại đạo tu thành đỉnh cao kia, cuối cùng vẫn phải dùng sinh mạng của hàng ngàn vạn người đến làm đá lót đường, Vũ Linh rồi cũng thế, cũng sẽ là một phần trong số đó sao?
Cảm nhận mình sắp rơi vào huyền diệu cảnh giới, Vũ Linh mắt trở nên mơ màng, đan điền màu xám dòng khí diễn hóa dần thành một âm dương đồ, nhưng ngay lúc đó hang động của Thanh Nhãn Xà chợt rung lên dữ dội, Vũ Linh theo đó giật mình tỉnh lại, phiền muộn phun ra một ngụm huyết khí.
Lúc nãy Vũ Linh sắp đi vào vong ngã, hay còn gọi là ngộ đạo, đây là trạng thái vô cùng huyền diệu, tiến vào trạng thái này tốc độ tu luyện đặc biệt nhanh chóng, còn không lo gặp bình cảnh hay trở ngại, nếu may mắn còn có thể sam thấu một tia thiên đạo, đối với tương lai tu luyện vô cùng có ích, chỉ là ngộ đạo thường rất ít xuất hiện, có khi cả đời đều không thể, mà có thể có được hai lần ngộ đạo trở lên, người đó nhất định là thiên tài tuyệt thế, lần này xem như Vũ Linh may mắn mới có thể đi vào cảnh giới huyền diệu này, nhưng xem ra Vũ Linh lại không may mắn đi sâu vào mà còn bị phản ngược.
Trong đan điền màu xám sương mù lại tán ra, quay về bình thường trạng thái, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy ẩn ẩn chúng tụ lại theo hình âm dương đồ án, chỉ là quá nhạt đến mức dễ dàng bỏ qua.
Chờ bình ổn lại, Vũ Linh cười khổ một tiếng, giờ kinh mạch lại bị tổn thương do khi nãy linh khí bạo động, mừng là không nặng lắm điều dưỡng vài ngày là tốt.
Vũ Linh nghiêm mặt, động phủ này của Thanh Nhãn Xà cũng không yên lặng a, nếu khi nãy không phải Vũ Linh nhanh chóng cắt đứt tu luyện trạng thái, không chừng vì thế mà thành phế nhân.
Nghĩ thôi đã tức giận, chấn động này có thể truyền vào kết giới thì đã thấy không tầm thường, Vũ Linh chống người đứng dậy, sau đó mới nhìn vào sâu trong hang động, chấn động khi nãy là từ bên trong truyền đến, chẳng lẽ nơi này không đơn giản chỉ là yêu thú động phủ?
Vũ Linh suy nghĩ một chút, còn là liều mạng đi vào tìm hiểu một phen, giờ tiếp tục tu luyện là không nên, ai biết còn diễn ra điều gì nữa.
Nhưng nếu giờ sợ hãi nguy hiểm mà ra ngoài, Vũ Linh nghĩ nếu mình cứ sợ lên sợ xuống như thế, nói không chừng sẽ trở ngại con đường tu luyện sau này, chưa kể làm người đôi lúc phải mạnh dạn tiến tới.
Huống hồ, lỡ như đây là nàng cơ duyên thì sao, dù biết cơ duyên đi cùng nguy hiểm, nhưng thế thì có là gì, Vũ Linh không muốn mình vì sợ hãi mà trốn tránh, tương lai nghĩ lại sẽ thấy hối hận, mà vốn không ai dự đoán được tương lai luôn không ngừng biến hóa, cho nên phải đi tạo dựng hiện tại.
Quyết định như thế, Vũ Linh nâng bước đi vào trong, lấy ra dạ minh châu soi đường, Vũ Linh mới biết, vốn cho là một bình thường yêu thú động phủ, hóa ra lại là một địa đạo đi sâu vào lòng núi.
Không biết địa đạo này sẽ dẫn đến đâu?
Thật chờ mong.
Trên tai Vũ Linh, trùng nhỏ ti hí mở ra mắt, nhìn Vũ Linh một cái lại nhìn hang động bị bóng tối bao phủ, sâu đến không thấy cuối, tựa như một viễn cổ hung thú đang nhe răng chờ đợi con mồi đi vào miệng mình, khẽ ngáp dài, trùng nhỏ tiếp tục co người lâm vào ngủ say.
Mà cách đó không xa, hai người trong vận mệnh lại lần thứ hai gặp mặt, báo hiệu một hồi ác liệt bão táp sắp đến.
(Chưa xong còn tiếp)
---end chap---