Chương : Tiêu Diễm Phiền Muộn.
Thiên Kiếm Tông.
Tiêu Diễm mặt hậm hực uống cạn trà trong tách, buồn bực đến muốn phát hỏa, ngước mắt xem trôi lơ lửng thủy kính, nhìn thấy Hình Liệt Phong ảnh phản chiếu, Tiêu Diễm càng cảm thấy phiền chán.
"Uy, Tiêu lão gia ngài đây lại đang phát tác gì thế hả? Đêm hôm ngươi gọi ra Thông Linh Kính chỉ để ta xem cái mặt thối kia sao, uy, lão tử ta đây mới không rảnh."
Bên trong thủy kính, Hình Liệt Phong ngáp dài lại trắng mắt nói, tên này nửa đêm gọi ra Thông Linh Kính, phiền hắn nghĩ ngơi còn không thể yên bình uống rượu, nay lại còn bày ra vẻ mặt ôi thiu kia, xin nhờ, hắn cũng rất buồn bực đây.
"Hừ, tên biểu đệ vô tâm kia của ngươi đâu rồi?"
Tiêu Diễm hừ lạnh, hậm hực hỏi.
Hình Liệt Phong quỷ dị liếc mắt, giọng điệu này nghe thế nào lại như thâm khuê oán phụ đây? Khẽ rùng mình xua đi suy nghĩ trong đầu, Hình Liệt Phong trả lời.
"Hắn không ở đây"
"Chẳng phải hắn sẽ đến chỗ ngươi sao? Thế Vũ Linh đâu?"
Tiêu Diễm nhíu mi, hỏi lại.
"Cũng không ở đây."
Hình Liệt Phong cầm lấy hồ lô, uống một ngụm to mới chậm rãi trả lời.
Thấy một màn này, Tiêu Diễm cảm thấy trán mình gân xanh đang có xu hướng trồi lên, lát sau Tiêu Diễm cười nhạt.
"Ngươi mà còn giữ cái kiểu trả lời chướng tai đó, đám rượu dưới gốc Huyết Lệ Đào ngươi lén chôn dưới đào lâm của Vũ Linh, ta dám chắc ngày mai chúng sẽ không còn đâu, ta đem đổ hết."
Hình Liệt Phong cứng đờ, vậy mà hắn cũng biết? Rõ ràng mình đã làm rất kín đáo a, ngay cả là chủ nhân Vũ Linh nha đầu đó còn không nhận ra nữa là.
Xem Tiêu Diễm cười nham nhở gương mặt, Hình Liệt Phong vò tóc, đặt hồ lô qua một bên.
"Được rồi, trước biểu đệ quả thật có đến chỗ chúng ta, nhưng khi bí cảnh vừa mở ra, hắn liền mang Vũ Linh rời đi, biểu đệ hắn nói sẽ mang nha đầu đó ra ngoài lịch lãm"
Nghe Hình Liệt Phong nói xong, trong tay Tiêu Diễm tách trà liền biến thành bụi phấn, Hình Liệt Phong trố mắt, tên này lại phát thêm cơn điên gì a, chợt Hình Liệt Phong dè chừng xem Tiêu Diễm, không lẽ, không lẽ là...
Hắn đang ghen?
Khụ, dạo gần đây bị Vũ Linh nha đầu kia đầu độc mấy thứ bậy bạ, giờ khiến hắn suy nghĩ cũng bị mang lệch, hừm, sau này tuyệt đối không nghe nàng kể chuyện xưa.
Quá đáng sợ.
"Tên Mộ Thần Hy đó, hắn cho rằng mình là ai, là thượng phẩm biến dị lôi linh căn thì tốt à, là thiên tài hơn bổn thiếu gia thì lên mặt sao, bản thân trước kia thương thế còn chưa hồi phục, mười ngày trước lại dày vò đến thần hồn thương tổn, hắn cho rằng mình là ai? Tiên nhân chắc?
Hừ, hắn đây là muốn chà đạp đến chết mới thôi không đi tìm tra, hừ, bổn thiếu quan tâm hắn cái rắm dùng, quen hai huynh đệ các ngươi ta chỉ biết được là trâu bò cho các ngươi đè cổ bốc lột, tốt lắm, giờ có chết thì cũng đừng lê xác về đây, bổn thiếu gia mới không tiếp."
Từ khi đi cùng Mộ Thần Hy cùng Hình Liệt Phong, Tiêu Diễm là người chịu phần chữa trị mỗi khi hai tên này chiến đấu bị thương, nói cách khác ở góc độ nào đó Tiêu Diễm hắn chẳng khác gì bảo mẫu.
Mà Mộ Thần Hy, tên cứng đầu này những tưởng hắn ngoan ngoãn ở động phủ bế quan trị thương, ai mà ngờ hắn không nói một lời phủi mông chạy ra ngoài.
Mười ngày trước, vô duyên vô cớ vốn đang yên lành tu luyện, khi đi ra thì đã thấy Mộ Thần Hy thần hồn hao tổn, hỏi thì hắn lại không sao cả nói rằng mình bị thế này là do luyện hóa pháp khí bị cắn ngược.
Đùa nhau đi, Tiêu Diễm mới không tin, ruốt cuộc đó là pháp khí thế quái nào mà khiến một kẻ có thần hồn là nguyên anh sơ kỳ như hắn, lại bị cắn trả đến thế?
Nhưng Mộ Thần Hy không muốn nói rõ, Tiêu Diễm cũng chỉ có thể im lặng thở dài không nói gì thêm, tên này ngày càng khó đoán hắn cũng lười đi đoán nên bỏ qua, khi nào Mộ Thần Hy muốn nói thì hắn sẽ nói.
"Ngươi nói sao? Biểu đệ thần hồn bị thương tổn? Nhưng sau ta không biết?"
Hình Liệt Phong ngây ra, tiêu hóa một chút lời Tiêu Diễm oanh tạc, nghe được trọng điểm là Mộ Thần Hy bị thương thần hồn, Hình Liệt Phong mới bừng tỉnh hỏi lại.
"Ngươi cho rằng thần hồn là thứ dễ phát hiện sao? Thần Hy hắn muốn giấu ngươi dò xét cũng chưa đến"
Tiêu Diễm trắng mắt, thần hồn là linh hồn bản nguyên, dù là xuất khiếu kỳ tu sĩ cũng chưa chắc liếc mắt qua là thấy đến, nếu không phải hắn thấy vừa đúng lúc Mộ Thần Hy xuất quan, chưa kịp điều chỉnh, để hắn vô tình phát hiện.
Bằng không Tiêu Diễm dù có là xuất khiếu kỳ tu sĩ cũng khó lòng nhận ra, nhìn bề ngoài chỉ có thể thấy người bị thương thần hồn vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi tan rã, rất dễ nhầm lẫn với các trạng huống khác.
Huống hồ, Mộ Thần Hy thần hồn đã là nguyên anh sơ kỳ, muốn che dấu bọn họ cũng là dễ dàng, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong thần hồn chỉ đến kim đan viên mãn, đây đã xem như khó được.
Tu luyện thần hồn vô cùng khó khăn, xa xa vượt qua tăng lên thần thức cùng tu vi, linh hồn là thứ thâm sâu khó dò, dù là tiên nhân cũng không thể hiểu hết, nhưng nếu thần hồn thương tổn nó cũng nguy hiểm y như linh căn bị tổn hại, thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Tiêu Diễm biết rõ lợi hại, cho nên mới đuổi Mộ Thần Hy lần nữa bế quan trị thương, tuy rằng thần hồn tu dưỡng không phải ngày một ngày hai là tốt, nhưng với Mộ Thần Hy vốn có thượng phẩm biến dị linh căn hỗ trợ, cùng với hắn đan dược thì chừng hai ba năm là sẽ ổn.
Nhưng giờ thì người ta vốn không cần hắn lo lắng, thoải mái chạy ra ngoài lăn lộn, Tiêu Diễm nghẹn một bụng lửa giận không thể phát tác, giờ gặp Hình Liệt Phong kể ra Mộ Thần Hy ở tình trạng thế này, còn mang theo Vũ Linh đi lịch lãm, Tiêu Diễm không tức cũng lạ.
Uổng phí hắn hao tâm tổn sức vùi đầu vào luyện đan, tốt lắm, người ta lại không chút lo lắng chạy đi, hắn làm thế là vì ai?
Không phải nể tình mấy chục năm qua bị hai tên này gán lên 'hảo huynh đệ' cái này hố cha quan hệ, hắn mới không đản đau đi tìm tra.
Mộ Thần Hy tên khốn đó, hắn đã quên mình còn phải kiềm chế cái thứ tà ác đó hay sao? Một khi Mộ Thần Hy lơ là thất thủ, hắn sẽ bị thứ đó khống chế, tệ hơn nữa là sẽ đọa ma, tên đó, hắn có biết mình đang trong hoàn cảnh gì không đây?
Tên nào tên nấy, đều làm hắn
phát điên, 'hảo huynh đệ' cái rắm, hắn mới không cần.
"Làm thế nào biểu đệ lại thương đến thần hồn, ngươi mau nói rõ xem"
Hình Liệt Phong lo lắng hỏi dồn, hắn tất nhiên hiểu rõ trong này nguy hại, nếu biết sớm Hình Liệt Phong đã ngăn lại Mộ Thần Hy, thất sách a.
"Hừ, làm sao ta biết, đi mà hỏi hắn, bổn thiếu gia mệt mỏi, ta muốn ngủ"
Tiêu Diễm tà liếc mắt, hừ hừ nói, lại mạnh tay đánh tan thủy kính, ngã mình nằm xuống giường, buồn bực nhắm mắt ngủ, tức giận là không tốt, hắn cần lẳng lặng.
"Tên này..."
Hình Liệt Phong bất đắc dĩ thu hồi Thông Linh Kính, cầm lên hồ lô lại uống một ngụm lớn, Hình Liệt Phong do dự một chút, còn là dẹp đi ý niệm tìm đến Mộ Thần Hy, lúc này không những không tiện vì hắn còn trên phi chu, cách với Mộ Thần Hy chỗ ở khá xa, mà dù hắn có đến khuyên thì với Mộ Thần Hy tính cách, có trói cũng không mang hắn về được.
Có lẽ hắn nên nhờ đến người này, nghĩ thế Hình Liệt Phong lấy là ngọc giảng truyền tin, quán thâu linh lực vào trong sau đó gửi đi, hy vọng người đó có thể giúp ít một hai xem chừng.
Mà, Hình Liệt Phong chỉ hy vọng là mọi thứ sẽ ổn, ít nhất là hắn nghĩ vậy.
---
"Chết đi"
Lý Kha mặt vặn vẹo, trên tay cố gắng gia tăng lực đạo đâm mạnh xuống, và giờ thì hắn đã có thể trả thù cho Lý Kiều cùng các huynh đệ của mình.
Nhưng khi Lý Kha chém xuống cổ tên nam nhân kia, thân ảnh của hắn lại rung lên sau đó biến ảo rồi tiêu thất, Lý Kha sửng sốt lập tức nhận ra đó là tàn ảnh.
Lý Kha muốn quay đầu tìm kiếm thân ảnh tên nam nhân kia, không ngờ đến nước này hắn vẫn có thể trốn thoát.
Chợt Lý Kha bị đánh bay trượt xa xuống đất, phun ra một ngụm máu bầm, Lý Kha nâng mắt nhìn lại thấy tên nam nhân kia đang dùng kiếm chỉ vào mình.
Cầm lấy Đoạt Hồn Đao, Lý Kha cắn răng đánh bật thanh kiếm của nam nhân kia, nhanh chóng đứng bật người dậy, thời gian dùng Bạo Linh Đan sắp hết, hắn phải nhanh chóng thu phục đối phương.
Chợt Lý Kha cảm nhận được nam nhân kia thả ra kiếm ý, nháy mắt hắn cảm thấy mình như bị đưa vào một bãi chiến trường, âm thanh chém giết vang vọng khắp nơi, máu đỏ nhộm khắp cả vùng trời, cát vàng tiêu điều hoang tàn không ngừng thổi quét.
Nhìn xuống đã thấy chân mình bị lún xuống cát vàng, từ đó như có hàng vạn lệ quỷ giang tay tóm lại, muốn nhấn chìm hắn vào địa ngục.
Trong tay Đoạt Hồn Đao rung lên dữ dội, Lý Kha cảm giác được bản năng khát máu của Đoạt Hồn Đao đang bị kiếm ý kia đánh thức.
Không tốt, hắn đang rơi vào ảo giác từ kiếm ý tên kia mang đến, mà Đoạt Hồn Đao cũng vì thế mà ảnh hưởng, bản năng thôi thúc nó muốn cắn ngược lại hắn.
Chết tiệt!
Ahh!!!
Lý Kha mạnh mẽ phá vỡ ảo cảnh, mắt đỏ ngầu xem nam nhân kia, dù hắn đã thoát khỏi kiếm ý tên kia mê hoặc, nhưng kiếm ý không phải dùng để tạo ra ảo cảnh, mà là đáng sợ chiến đấu lực.
Lý Kha cầm Đoạt Hồn Đao lao tới, hiện tại hắn phải nhanh chóng giết chết tên này, trước khi Đoạt Hồn Đao mất khống chế, cũng như Bạo Linh Đan mất đi tác dụng.
Nhưng người Lý Kha đang chiến đấu chẳng phải tầm thường nhân vật như hắn đã nghĩ, mà là Tu Chân Giới thiên tài-Mộ Thần Hy.
Mộ Thần Hy trước kia bị người tập kích, may mắn nhờ Tử Dận phân thân kịp thời đến cứu nguy, sau đó ở Tử Dận nhờ vả Mộ Thần Hy cũng không vội bế quan trị thương mà tiếp nhận chỉ dạy Vũ Linh.
Vốn thương thế không nặng nhưng sau này Vũ Linh lại ăn phải Kim Lân Ngư, Mộ Thần Hy lại phải vận dụng linh lực ép ra linh khí cuồng bạo bên trong cơ thể Vũ Linh, cho nên mới tạo thành cắn trả.
Mộ Thần Hy bế quan không lâu, thì thần hồn lại thương tổn, bản thân còn đang kiềm hãm tà khí của Huyền Âm, nếu không phải có Tử Dận tầng tầng phong ấn có lẽ Mộ Thần Hy cũng không quản nổi thanh kiếm này.
Đáng tiếc, Huyền Âm Kiếm đã nhận Mộ Thần Hy làm chủ, trừ khi Mộ Thần Hy chết đi, linh hồn bị nó cắn nuốt, bằng không sẽ không cách nào phá vỡ liên kết với Huyền Âm Kiếm, chính vì thế Tử Dận mới cho phép Mộ Thần Hy mang thanh kiếm bên mình, mà không phải phá hủy nó đi cho rảnh nợ.
Chỉ đành chờ Mộ Thần Hy tu vi cao hơn, tự mình dùng lôi linh lực tịnh hóa bên trong tà khí, chỉ như thế mới xem như an toàn, mà trong thời gian này, Mộ Thần Hy phải không ngừng trấn áp tà khí của thanh kiếm, đang không ngừng tìm cách nuốt chửng chủ nhân của mình.
Thanh Huyền Âm kiếm này đã có khí linh, cho nên mới càng thêm nguy hiểm, lơ là đi một chút là nó sẽ cơ hội nhảy vào xâm chiếm.
Lại nói Mộ Thần Hy chính vì thần hồn thương tổn, thân thể lại mang thương, tà khí lại luôn quanh quẩn tìm yếu điểm chuôi lọt, cho nên khi đối đầu với Lý Kha thì Mộ Thần Hy mới trở nên yếu thế.
Giờ Mộ Thần Hy sau khi vận xong hai vòng Thanh Tâm Quyết, tà khí cũng đã bị trấn áp, vừa vặn đúng lúc ra tay phản kháng, Mộ Thần Hy cũng giảm đi phân nửa gánh nặng, thần hồn hắn cường đại nên tổn thương kia không khiến Mộ Thần Hy cản trở nhiều, ngoại trừ phản ứng chậm hơn so bình thường, nhưng vừa đủ giết chết Lý Kha.
Giải quyết Lý Kha không khó, nhưng Đoạt Hồn Đao kia lại khiến Mộ Thần Hy hơi chùn tay, bởi vì khi nãy Huyền Âm Kiếm bị tà khí của Đoạt Hồn Đao kích động, thế nên để an toàn còn là tránh tiếp xúc nhiều với tà khí trong đó.
May mắn là thanh Đoạt Hồn Đao là kia là cấp thấp, không gây ảnh hưởng nhiều, nếu không phải thần hồn thương tổn, Mộ Thần Hy mới không để Huyền Âm Kiếm mượn cớ phát tác.
"Ngươi...làm sao có thể"
Lý Kha trợn to mắt xem thanh kiếm trên tay nam nhân đang chạy dọc màu tím lôi quang, âm thanh cháy nổ từ thanh kiếm truyền tới, cùng ánh sáng chói mắt đến khiến người khác tê dại.
Tên này, dĩ nhiên lại là biến dị lôi linh căn.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Là một tên kiếm tu, lại có kiếm ý nay thêm biến dị lôi linh căn, tên này rốt cuộc là quái vật phương nào?
Trả lời hắn là Mộ Thần Hy sử xuất ra chiêu thứ hai, kiếm ý quanh quẩn tạo thành áp lực mạnh mẽ, Lôi Hoa Kiếm trên thân lôi quang chập chờn, kiếm thân run lên tầng suất rất nhỏ như đang cộng minh.
Vô Cực Kiếm Pháp-Đệ Nhị Thức.
Trụy Tinh Toái Nguyệt.
Giống như tên gọi, kiếm khí Mộ Thần Hy chém ra lao nhanh như sao rơi, lại mang theo hình trăng khuyết, bên trên còn có màu tím lôi quang như ẩn như hiện bao phủ lấy, mỗi nơi nó đi qua tạo thành bụi mù cùng với rãnh chém sắt bén dưới nền đất.
Thật mạnh!
Nhưng muốn hạ gục hắn thì chưa xong đâu.
Oanh!
Một tiếng nổ từ vụ va chạm vang lên, bụi mù lườn lờ khắp nơi, đất đá văng lên từ mọi phía, xung quanh cây cối hay đá tảng đều bị dư chấn làm gãy nát.
Lý Kha đưa ra Đoạt Hồn Đao ngăn lại kiếm khí, nhưng hắn lại kinh hoảng khi thấy trên thân Đoạt Hồn Đao bắt đầu xuất hiện vết nứt, lấy mắt thường có thể xem đến, vết nứt trên Đoạt Hồn Đao bắt đầu lan rộng ra, cho đến kiếm khí bị đánh tan, thì Đoạt Hồn Đao đã hiện đầy vết nứt.
Ở Lý Kha còn đang ngượng mình chống đỡ, chân của hắn phải kéo ra sau và lùi vào trong đất, chưa kịp phản ứng khi Đoạt Hồn Đao bắt đầu mất đi sức mạnh, thì lúc này Mộ Thần Hy thân ảnh lại đột ngột xuất hiện trước mắt hắn.
Phập.
Lý Kha hộc ra máu, hắn trợn mắt không cam lòng xem nam nhân thanh tú gương mặt đang lạnh lùng nhìn hắn, Lý Kha mắt hiện lên nồng đậm oán hận cùng tuyệt vọng, thân hình to lớn đỗ ngã về sau khi Mộ Thần Hy rút kiếm ra.
Lý Kha thở nặng nề, ngửa mặt nhìn thẳng lên trên thiên khung tàn nguyệt, hắn lại chuyển mắt xem nam nhân mặt không biểu cảm đang đứng.
"Khụ, nói cho ta...hãy nói cho ta biết...ngươi tên gì?"
Hắn muốn biết, tên quái vật trước mắt mình là ai, để ngay cả trước khi chết hắn cũng không thể biết mình sẽ chết trong tay ai, như thế thật thảm hại.
"Mộ Thần Hy"
Mộ Thần Hy thanh âm không chút gợn sóng vang lên, nghe được câu trả lời Lý Kha đồng tử hơi co lại, hiển nhiên là sau khi chiến đấu hắn nghe thế liền biết, trước mặt hắn người này chính là Lăng Tiêu Phong vị kia thiên tài-Mộ gia thiếu chủ Mộ Thần Hy, sau đó Lý Kha run người cười to.
"Haha, không ngờ ta lại gặp phải Tu Chân Giới nổi danh thiên tài đứng đầu, tốt lắm, chết dưới tay ngươi, Lý Kha ta xem như không hối tiết, Mộ thiếu chủ xin hãy giải thoát cho ta-"
Lý Kha năm xưa vốn cũng chỉ là một người đứng đầu của một nhóm nhỏ tán tu kết thành đội, bình thường cùng nhau vào rừng săn giết yêu thú đổi linh thạcpg sống qua ngày.
Mãi đến khi hắn vô tình quen biết một vài tán tu có qua lại với ma tu ở Ma Vực, Lý Kha nói rằng mình đang thiếu một vừa tay binh khí, thế là trải qua nhiều khúc chiếc, hắn lấy đến thanh Đoạt Hồn Đao này.
Cũng từ đó, tâm tính Lý Kha dần thay đổi, trở nên ngoan lệ tàn bạo hơn, nhưng sức mạnh của hắn cũng theo đó tăng cao, Lý Kha cũng bỏ qua bất thường cảm giác, quá tham vọng với sức mạnh này hắn lại không biết rằng, mình đã bị Đoạt Hồn Đao dần dần khống chế.
May mắn là hắn tinh thần khá vững, Đoạt Hồn Đao phẩm cấp lại thấp, Lý Kha cũng không là ma tu, cho nên không phát huy được hết sức mạnh, mà Lý Kha tâm trí cũng còn thanh minh, ít ra hắn cũng không mất đi nhân tính, vì hắn còn biết nghĩ đến Lý Kiều cùng những người huynh đệ khác.
Nay sắp