Chương :Phá Chướng
Vốn dự định cá chết lưới rách, Vũ Linh con chưa kịp truyền linh lực vào bạo liệt phù thì đã bị Hồng Điệp một cái vỗ đánh ngất.
Trước lúc ngất Vũ Linh thật là muốn trợn trắng mắt xúc động, uy, theo nguyên lý chẳng phải nên để cho thành công mới có oanh tạc kích thích a, nhưng tại sao đến phiên nàng lại cắt ngang nửa chừng, rất nghẹn khuất được chứ?
Kịch tính đâu? Định luật cẩu huyết đâu? Đi trồng nấm hết rồi hả?
Thất bại khi định cùng Hồng Điệp lật ra ván bài cuối cùng, Vũ Linh chỉ có thể im lặng nằm yên bị Hồng Điệp xách đi.
Lý Tâm Nhi thấy Hồng Điệp mang đi Vũ Linh, trong lòng nghẹn khuất như nuốt phải ruồi bọ, Lý Tâm Nhi cũng chỉ đành hậm hực đi theo Hồng Điệp.
Lúc đi, Lý Tâm Nhi liếc mắt xem bị phá hủy phòng ngự trận pháp, đây là khi nãy Vũ Linh trú ngụ, Lý Tâm Nhi càng xem liền thấy chướng mắt, quơ dây xích đánh nát trận pháp, Lý Tâm Nhi mới hài lòng rời đi.
Đợi đến ba canh giờ sau, Tuyết Phàm mang theo chưa bình phục Tuyết Dao đi đến, liền chứng kiến nơi này một mảnh hỗn loạn, khắp nơi trên đất lẫn vách đá đều biểu hiện vừa có một trận chiến diễn ra, mà Tuyết Dao bố trí ra phòng ngự trận pháp cũng bị phá hủy không ra hình dạng, Vũ Linh lại không thấy một chút tung tích.
"Tuyết Phàm, Vũ Linh nha đầu..."
Tuyết Dao kinh ngạc, trong lòng mắng mình thất trách, vốn cho rằng nơi đây hoang vắng ít người, để Vũ Linh tại đây sẽ an toàn, nhưng xem đến là có người đánh lên chỗ Vũ Linh trú ngụ, Vũ Linh tình huống bọn họ thật quá rõ ràng, căn bản là vô pháp phản kháng, nay Vũ Linh bị mất tích, e là dữ nhiều lành ít.
Tuyết Phàm cau mày, quan sát đến xung quanh chiến tích còn sót lại dư ba hơi thở, cảm nhận đến mơ hồ ma khí lưu đọng, mặt Tuyết Phàm càng thêm âm trầm.
Nữ ma tộc đó, dĩ nhiên lại hướng đến đây.
Nhưng có thể tạo ra hiện trường như thế, nghĩ tới Vũ Linh hẳn là có phản kháng, dù mất đi linh lực nhưng một thân bản lãnh cũng không kém, tiết là nàng đối diện là kim đan kỳ ma tu, dù có là thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc thành công thoát ra.
Chợt Tuyết Phàm ngẩn đầu nhìn lên thiên không, Tuyết Dao cũng có sở cảm theo sau nhìn lại, thấy xa xa phía nam có hai vệt ánh sáng lao tới, mắt hai người hiện lên kinh ngạc.
Lần nữa tỉnh lại Vũ Linh đã thấy mình toàn thân bị trói, trên miệng còn bị nhét vào một tấm vải, Vũ Linh thấy trên trán mình gân xanh đang không ngừng co rút, cái tình cảnh này cũng quá cẩu huyết rồi.
Uy, đây là tu tiên thế giới, dùng định thân phù hay cấm ngữ thuận liền có thể, quái thế nào liền dùng đến thô thiển còn không chút sáng kiến trói người phương thức.
Quả nhiên không nên quá hi vọng vào một thế giới do tiểu thuyết diễn sinh, đâu đâu cũng gặp cẩu huyết.
Vũ Linh ngoe ngoảy đầu ngó xem xung quanh hoàn cảnh, nương nhờ ánh sáng của ngọn đuốc, Vũ Linh nhận ra mình đang ở một sơn cốc, hơn nữa dưới chân lấy Vũ Linh làm trung tâm vẽ ra một hình tròn đồ án, nhìn kỹ đồ án này là dùng máu mà vẽ ra.
Vũ Linh tái mặt, không biết vòng tròn này có tác dụng gì, Vũ Linh chỉ thấy từng đợt hàn ý trồi lên trong người.
Có khi nào sẽ có một mỹ nam đến cứu mình? Vũ Linh nhàm chán bắt đầu não bổ, gần đây gặp cẩu huyết hơi nhiều nên biết đâu lại xuất hiện, dù sao đang bị trói, mà người lại vô lực thoát ra nên Vũ Linh chỉ có thể nhàm chán suy nghĩ lung tung.
Đáng buồn thay, mỹ nam không thấy đến cứu, chỉ có mỹ nữ đến đây muốn giết mình, thực tế là phũ phàng thế đấy, Vũ Linh thầm ói ra châm chọc.
Lý Tâm Nhi đi phía sau Hồng Điệp, âm trầm nhìn đã tỉnh dậy Vũ Linh, hừ lạnh một tiếng, Lý Tâm Nhi tách ra và đứng cách xa vòng tròn đồ án, Lý Tâm Nhi phiền chám khoanh tay, Hồng Điệp nói sẽ để lại thân thể Vũ Linh cho Lý Tâm Nhi.
Lý Tâm Nhi biết khi đó Hồng Điệp đã móc rỗng Vũ Linh, nhưng đành vậy, ít ra Lý Tâm Nhi có thể luyện hóa thi thể Vũ Linh thành con rối, dùng để chơi đùa cũng không tệ, có chủ ý như thế Lý Tâm Nhi dù bất mãn Hồng Điệp cũng không lên tiếng hay biểu lộ gì khó xem.
Hồng Điệp cũng hài lòng Lý Tâm Nhi thức thời, nếu không phải hiện tại Lý Tâm Nhi được lòng thiếu chủ, Hồng Điệp mới không nể mặt như vậy.
Dưới chân Vũ Linh là Huyết Dẫn Ma Âm Trận thường được dùng làm trận pháp nuôi dưỡng Âm Ma để lấy ma đan.
Lần này Hồng Điệp quả nhiên xem trọng Vũ Linh, còn vì Vũ Linh mà cam lòng bỏ qua một con đã nuôi dưỡng từ lâu Âm Ma, Hồng Điệp là muốn dùng Huyết Dẫn Ma Âm Trận để triệu hồi Âm Ma, lấy ma đan đánh vào đan điền Vũ Linh.
Ma đan có khả năng hút lấy năng lượng rất mạnh, lợi dụng điều này Hồng Điệp dự tính cho ma đan làm suy yếu trận văn, sau đó mới phá tan trận pháp khắc trên đó, lúc đầu Hồng Điệp định thô bạo phá tan, nhưng không ngờ trận văn đó lại có thể tự động công kích lại nàng, bất đắc dĩ Hồng Điệp đành buông tha cho đã mất công nuôi dưỡng mười mấy năm Âm Ma mà chọn lựa có thể khiến nàng tăng mạnh cỗ kia tinh thuần linh khí.
Dù sao Âm Ma đó cũng chỉ là con có niên kỷ thấp, Hồng Điệp vẫn còn hai con Âm Ma có niên kỷ trên ba mươi năm, Âm Ma mà Hồng Điệp lấy ra bất quá chỉ tạo ra ma đan giúp nàng tiết kiệm vài năm tu luyện, so đến cỗ linh khí có thể khiến Hồng Điệp tăng lên hai tiểu cảnh giới, nhìn lại nàng vẫn là có lời.
Vũ Linh chưa từng nhìn thấy trận văn thế này, dù sao kiến thức có hạn nên Vũ Linh cũng đành buông tha cho tìm tòi, nhưng là Vũ Linh lại nhạy cảm phác giác trận pháp này mang lại nguy cơ cực mạnh, tựa như bên dưới có một con quái vật đang muốn nuốt trọn mình.
Rùng mình, Vũ Linh càng cảm giác sâu sắc bao nhiêu, càng muốn nhanh chóng bỏ chạy lấy người bấy nhiêu, đặc biệt là khi thấy Hồng Điệp bước vào.
Hồng Điệp dừng bước trước trận pháp, đánh giá đang dãy dụa thoát khỏi trói buộc tiểu nha đầu, Hồng Điệp tà nghễ cười.
"Đừng dãy dụa vô ích, ngươi không thể thoát ra đâu, giờ thì nên ngoan ngoãn dâng ra sinh mạng của ngươi cho ta đi"
Vũ Linh dừng lại cử động, trừng mắt nhìn Hồng Điệp, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, cố gắng suy xét khả năng thoát chết từ tay người này là bao nhiêu.
Kết quả chính là Vũ Linh chỉ có không chấm một phần trăm cơ hội, nói cách khác Vũ Linh chết chắc rồi.
Trên người ngoài trừ bạo liệt phù ra Vũ Linh thật không còn gì khác để có thể đối đầu Hồng Điệp, đau lòng nhất là Tử Dận đưa cho truyền tống phù bị lấy mất, nếu có nó thì tốt biết bao, ít ra hy vọng sống sót còn cao hơn chút.
Còn chưa nghĩ ra đối sách, liền đã thấy Hồng Điệp một tay vung ra, mười khối trung phẩm linh thạch lần lượt được đặc vào các vị trí đồng đều ở vòng tròn ngoài cùng của trận pháp.
Theo đó mười khối trung phẩm linh thạch nhanh chóng bị hút cạn linh lực, Hồng Điệp niệm ra một trận chú ngữ, âm tiết kỳ lạ mà quỷ dị, Vũ Linh không khỏi co chân lại khi thấy dưới chỗ mình đứng vòng tròn đồ án bắt đầu được khởi động, ánh sáng đỏ tràn ngập âm u chiếu rọi cả sơn cốc, dưới màn đêm lạnh lẽo càng thêm âm trầm đè nén.
"Nào, xuất hiện đi thú cưng của ta"
Hồng Điệp mặt hiện lên nụ cười vui sướng hô lên, như đáp lại lời của Hồng Điệp, ánh sáng của vòng tròn càng phát ra mãnh liệt, trên những đường nét của trận văn bắt đầu xuất hiện chất dịch màu đen.
Vũ Linh há hốc mồm xem một màng này, xem chất dịch màu đen đang không ngừng tiết ra, lại nhắm hướng đến trung tâm trận pháp, dần dần chất dịch màu đen được tụ lại thành một quả cầu màu đen khổng lồ đang trôi lơ lững trên không.
Từ quả cầu một cánh tay vươn ra, không, hay nói đúng hơn là một cái móng vuốt, sau đó là cánh tay còn lại rồi đến hai cái chân dài, cuối cùng một sinh vật bị bao phủ bởi hắc khí xuất hiện, đầu tròn dài không rõ đường nét gương mặt, chỉ có đôi mắt màu lục như ngọn lửa nhỏ chiếu sáng.
Thân dài trông như một bộ xương khô, nhìn đặc biệt giống mấy u linh trong truyện kinh dị, trong khung ngực bị bao bởi thưa thớt xương sườn, một viên ngọc màu đỏ nằm lặng im bên trong.
Vũ Linh dâng cao cảnh giác, kiếp trước thấy trên mạng là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, Vũ Linh chỉ thấy toàn thân da gà đều dựng ngược.
Nói đến sinh vật này kết hợp với nữ nhân kia ma tộc thân phận, Vũ Linh đoán đây hẳn là Âm Ma,trước kia từng một lần ở thư tịch xem đến có nói tới sinh vật này, trên thư tịch ghi lại rằng ma tộc thường nuôi dưỡng Âm Ma để lấy ma đan.
Giống như mọi người nuôi trai để lấy ngọc, Âm Ma cũng thế, Âm Ma là dùng thân thể đã chết của con người mà luyện thành, thân thể này phải là sinh vào giờ dương ngày dương tháng dương hoặc khi chết phải là giờ âm ngàx âm tháng âm, còn phải trải qua phức tạp tế luyện mới biến thành vật chứa cho oán linh.
Oán linh lã những linh hồn mang thật sâu chấp niệm, ma tộc lợi dùng điều này mà tạo ra Âm Ma, ma đan là lấy oán niệm cùng hấp thu chân nhân khi tu luyện tiết ra ma nguyên mà thành, lâu ngày tích trữ sẽ thu thập đến không ít ma nguyên, hơn nữa có Âm Ma tinh lọc ma nguyên sẽ càng thêm tinh khiết, đợi đến khi đột phá cấp bậc, ma tộc sẽ dùng ma đan của Âm Ma để tiến hành đột phá.
Kỳ lạ là ma đan do Âm Ma tạo ra có khả năng kích phát huyết mạch của ma tộc, ma đan càng lớn mạnh kích phát huyết mạch cường độ càng tinh thuần, Âm Ma cũng có thể dùng trong chiến đấu còn là một con bài đủ để quyết định kết cục.
Nhưng Âm Ma không hề dễ dàng nuôi dưỡng, việc tìm đến vật chứa đã khó, tìm ra oán linh đủ cường đại mà thu phục lại càng khó, nên người của ma tộc có thể dưỡng ra Âm Ma rất ít, Âm Ma cũng xem như thứ biểu hiện địa vị ở ma tộc.
Trước kia Hồng Điệp là nhờ Dạ Triệt ban cho một viên ma đan mới miễn cưỡng thăng lên tướng cấp, bằng không dựa vào Âm Ma của Hồng Điệp kết xuất ra ma đan, thật là khó mà thành công tấn cấp.
Hồng Điệp triệu hồi thành công Âm Ma, mắt nhìn Vũ Linh cười tà, nha đầu giờ thì cỗ linh khí kia sẽ là của ta
Bấm một thủ quyết, Hồng Điệp đang ra lệnh cho Âm Ma tiến hành hiến tế, đây là điều cần thiết để lấy đến ma đan.
Sau khi nhận lấy Hồng Điệp chỉ thị, Vũ Linh như thấy trên gương mặt không ngũ quan của Âm Ma hiện lên dãy dụa cùng không cam lòng biểu lộ, dù vậy Âm Ma vẫn như cũ thực hiện mệnh lệnh tự giết bản thân.
Hắc khí bao phủ Âm Ma bắt đầu co rút lại, lộ ra bên dưới một bộ xương màu xám tràn đầy vết nứt nhưng lại kỳ dị không vỡ vụn, dần dần hắc khí tụ lại lồng ngực của Âm Ma, nơi đó ma đan đang xoay tròn hấp thu hắc khí, màu đỏ ma đan cũng biến đổi thành màu đen, khí tức từ ma đan tỏa ra so khi nãy còn thêm trầm trọng, bởi vì ma đan đã hút hết sức mạnh tinh hoa của Âm Ma, kể cả linh hồn của oán linh cũng bị cắn nuốt không thể siêu sinh.
Dù Âm Ma không thể phát ra âm thanh Vũ Linh bên tai lại nghe thấy đau đớn phẫn hận thanh âm, khiến Vũ Linh nhịn không được muốn ôm đầu kêu rên nhưng tay lại bị trói nên chỉ có thể âm thầm nhịn xuống.
Hồng Điệp thấy Âm Ma đã bị luyện hóa thành ma đan, liền vừa lòng thu hồi ma đan, dưới chân Vũ Linh vòng tròn trận pháp cũng mất đi ánh sáng, sơn cốc lại quay về tối đen hoàn cảnh.
Tiếp nhận ma đan, Hồng Điệp bước tới trước mặt Vũ Linh, giơ tay bắt lấy cằm Vũ Linh, sau đó mạnh mẽ nhét ma đan vào miệng Vũ Linh.
Đồng tử co rút lại, Vũ Linh trơ mắt bất lực xem Hồng Điệp dễ dàng khống chế bản thân, tự ý nhét màu đen hạt châu vào miệng mình, Vũ Linh muốn phun ra lại nhận thấy hạt châu giống như làn khói nhanh chóng chui xuống dưới, mặt Vũ Linh thoáng chốc liền trở nên tái xanh.
Viên châu đó là do sinh vật kỳ dị kia biến ra, nay lại vào bụng mình, Vũ Linh cảm thấy nuốt phải ruồi bọ còn so với điều này còn hạnh phúc hơn gấp trăm lần.
Hồng Điệp trên mặt nụ cười càng sâu, đợi ma đan gia nhập vào cơ thể nha đầu đó Hồng Điệp liền chuyên tâm chỉ huy ma đan tiến tới đan điền của Vũ Linh, trên đường đi qua kinh mạch bị hư tổn của Vũ Linh cũng không hề kiên dè thận trọng, làm cho Vũ Linh bị đau đớn tới cắn nát môi cảm tưởng như mình đang bị nghiền nát thành từng mảnh, mắt trở nên đỏ ngầu mặt cũng vặn vẹo trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong họng lại không thể phát ra được chút âm thanh nào.
Thành công tiến đến đan điền của Vũ Linh, thấy trận văn bên trong đang phong ấn cỗ linh khí cường đại, mắt phát ra ánh sáng vui sướng liền nhanh tay điều động ma đan tấn công trận văn.
Vũ Linh sắc mặt càng thêm thống khổ, so với thân thể bị cắt phá ngàn mảnh còn đáng sợ hơn, Vũ Linh còn là lần đầu chịu đến đau đớn như thế, trong lòng ngay cả kêu khổ mắng người còn không dư lực, đau đớn khiến Vũ Linh vặn vẹo cả người, làn da như chịu phải áp lực bắt đầu đỏ lên còn rỉ ra máu.
Ma đan đánh sâu vào trận văn, hút lấy trận văn sức mạnh, ở màu đen ma đan cường đại ăn mòn tốc độ, trận văn bắt đầu phản kháng bắn trả, trong cơ thể biến thành chiến trường Vũ Linh chỉ có khổ mà không thể tả, đau đớn khiến Vũ Linh chỉ hận không thể ngất đi cho xong, đáng tiếc chính vì quá đau nên ngay cả ngất đi cũng bị đau tỉnh.
Trận văn này là Mộ Thần Hy giúp Vũ Linh phong ấn lại linh khí to lớn từ Kim Lân Ngư, vốn dĩ trận văn phải dùng linh lực của Vũ Linh đến duy trì, nhưng Mộ Thần Hy cho rằng bằng chút ít tu vi gà mờ như Vũ Linh, đừng nói duy trì phong ấn, ngay cả giữ trụ trận văn đã là không thể.
Cho nên Mộ Thần Hy dùng chính linh khí của Kim Lân Ngư đến duy trì trận văn, Mộ Thần Hy cũng suy tính rất xa nếu để Vũ Linh dễ dàng lấy đến luyện hóa cỗ linh khí cường đại kia, thì sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng, quá dễ đạt được sức mạnh chỉ khiến Vũ Linh nhanh chóng ngã xuống.
Bởi vậy Mộ Thần Hy đặt vào trận văn một công kích trận pháp, Mộ Thần Hy thậm chí còn lo lắng Vũ Linh gặp phải tu vi cao tu sĩ phát hiện mà đánh lên chủ ý, nên khiến cho trận văn đối với Vũ Linh ra tay nhẹ nhàng, nhưng nếu Vũ Linh bị người khác xâm nhập đan điền muốn lấy đi cỗ linh khí này, thì trận pháp sẽ đánh đuổi đối phương không ngừng.
Mộ Thần Hy quả thật lo quá xa, nhưng chính vì thế mới may ra cứu mạng Vũ Linh, giúp nàng tranh thủ thời gian chờ cứu viện, dù rằng phải chịu không ít thống khổ, nhưng so với bị một ngụm ăn luôn tốt hơn.
Vì bị thân thể Vũ Linh hạn chế, trận văn công kích cũng không quá kịch liệt, điều này trở thành lợi thế của ma đan, hấp thu trận văn năng lượng ma đan càng thêm mạnh mẽ, sau lâu dài dằn co trận văn bắt đầu trở nên yếu thế.
Ngay khi trận văn muốn có tan vỡ xu thế, thì ở Lạc Mai Sơn Trang đang ngồi tu luyện Mộ Thần Hy như có cảm ứng, mở mắt ra thu hồi vận chuyển tâm pháp, đứng dậy hướng bên ngoài bước đi.
Nhưng vừa mở cửa liền thấy trước phòng đã bày ra trận pháp, một tờ truyền âm phù nhẹ nhàng phiêu tới, truyền ra Hàn Tư Viễn đáng đánh đòn thanh âm.
"Ngoan đồ nhi, phải mau chóng tịnh dưỡng thương thế nga~, để an tâm vi sư đã thiết lập cấm chế, tốt nhất nên ngoan ngoãn trở về tu luyện, đừng bướng bỉnh trốn ra ngoài nha, à, mà với trình độ hiện tại thì làm sao phá được cơ chứ, cho nên cứ tiếp tục tu luyện đi, vi sư có việc cần ra ngoài đến khi nào về sẽ mua quà cho--"
Mộ Thần Hy bóp nát truyền âm phù, trên trán gân xanh đang không ngừng co giật, sư phụ đây là xem hắn làm hài tử sao? Lại còn khinh thường hắn.
Thở dài, quả thật Mộ Thần Hy không thể phá tan trước mắt Hàn Tư Viễn lập ra cấm chế, trầm mặt thiêu hủy truyền âm phù, Mộ Thần Hy mi tâm không khỏi thật sâu nhăn
lại.
Linh Nhi, nàng lại gặp chuyện.
Mà bên này, ngay trong đan điền của Vũ Linh, trận văn bị ma đan không ngừng tấn công, tốc độ hút lấy linh khí hồi phục sức mạnh đã không theo kịp tổn hại.
Ngay lúc trận văn sắp sụp đỗ, luôn ẩn giấu trong đan điền Vũ Linh màu xám sương mù như bị đánh thức, màu xám sương mù nhỏ có kích thước nhỏ như hạt đậu hiện ra, liền không chút do dự bắn tới ma đan.
Ma đan bị màu xám sương mù xâm nhập trở nên ngưng trệ, ma đan lại không ngừng run rẩy, việc tấn công trận văn cũng ngưng lại.
Sau đó ma đan dần chuyển màu, từ màu đen sẫm chuyển sang màu xám cuối cùng trở thành màu trắng và hóa thành hư vô.
Màu xám sương mù lộ ra, nhìn lại so với lúc đầu càng thêm ngưng thực, cả người cũng lớn hơn một vòng, màu xám sương mù còn rất nhân tính hóa đánh ợ một cái lại lắc mình biến mất.
Vũ Linh chợt cảm thấy đau đớn nháy mắt liền biến mất, miệng không ngừng thở dốc, âm thầm cảm thán một thanh, Vũ Linh thấy mình giống như vừa trải qua cực hạn khổ hình lại may mắn sống sót trở về.
Hồng Điệp lại không thoải mái như vậy, bị mất liên kết với ma đan khiến Hồng Điệp không kịp thu hồi thần thức liền bị thương nặng, mắt nhìn Vũ Linh tràn ngập quái