Tu Tiên Tại Đấu La

chương 108: 108: đảo hoang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hải Thần Vực…

Tại một hòn đảo hoang nào đó…

Vù… Vù… Vù…

Từ trên cao, một vệt sáng màu tím liền đâm sầm xuống đất, để lộ ra một tên nam từ với một bộ y phục đã bị nhuốm máu đỏ rực.

Hộc… Hộc… Hộc…

Bởi vì bản thân đã bị thương rất nặng, lại còn thêm việc bị đầu Tuyết Hải Chương Ngư kia truy đuổi hơn ngày, thành ra Mục lúc này đã không còn một chút sức lực, chỉ còn cách là nằm trên mặt đất thở hồng hộc.

Cứ như vậy, một ngày liền trôi qua, Mục vẫn nằm trên mặt đất, cơ hồ là không hề nhúc nhích một chút nào…

Ngày hôm sau…

Mặc dù chỉ qua hơn một ngày, nhưng khả năng hồi phục của tu sĩ rất đáng sợ, thành ra lúc này đây, Mục có thể miễn cưỡng cử động cũng như là ngồi dậy.

Chỉ thấy Mục lúc này đã ngồi dậy, cả cơ thể thì dựa vào một gốc cây gần đó, một tay thì đang ôm vết thương tại phần bụng, tay còn lại thì cho vào trong túi trữ vật, lấy ra một lượng lớn đan dược chữa thương.

Tiếp đó, Mục liền mở miệng mấy bình đan dược kia, nhanh chóng cho hết vào trong miệng, sau đó thì lập tức vận chuyển linh lực để hòa tan dược lực.

Nửa canh giờ…

Một canh giờ…

Thời gian bốn canh giờ liền trôi qua, thương thế của Mục lúc này cũng đã khá hơn được phần nào, thành ra hắn liền dừng việc luyện hóa đan dược, dù sao thì trong thời gian ngắn mà ăn quá nhiều đan dược thì cũng không tốt, chỉ thấy Mục nhanh chóng tiến hành kiểm tra thương thế.

“Gãy cái xương sườn…”

“Tay trái cùng thân phải cũng đã bị gãy, cần phải nhanh chóng nối lại…”

“Còn cái lỗ ở dưới bụng này nữa chứ, thật đúng là phiền chết được…”

Sau khi kiểm tra qua thương thế của bản thân qua một lược, Mục liền bắt đầu tiến hành chữa trị.

Thông thường mà nói, đối với mấy cái việc gãy tay gãy chân này, những hồn sư thường nhờ đến hồn sư hệ trị liệu hoặc là dùng một cành cây hoặc thứ gì đó dài và thẳng, tiếp đó thì cố định vết thương lại, về sau nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và uống thuốc đầy đủ là có thể bình phục.

Thế nhưng, đối với tu sĩ, đặc biệt là những kẻ tu luyện Huyết Chiếu Kinh như Mục thì lại khác, hắn chỉ cần có đủ lượng máu tươi bên trong Phệ Huyết Châu thì có dù là có bị thương nặng đến cỡ nào đi nữa, tất cả đều sẽ lành lặn như ban đầu, không hề để lại một di chứng nào.

Đấy cũng chính là một trong những điểm mạnh của Huyết Chiếu Kinh.

Tại tu tiên giới, đối với cái loại công pháp dùng máu tươi như Huyết Chiếu Kinh để tu luyện, những kẻ như Mục thường xuyên bị nhắm đến, thành ra ra việc thường xuyên bị thương là điều không thể tránh khỏi.

Mà trong những hoàn cảnh đó, tác dụng của Huyết Chiếu Kinh lại một lần nữa đề đề cao, cơ hồ là nó còn giống như một cái mạng thứ hai của Mục.

Quay trở lại hiện tại…

Mục lúc này đang ngồi dựa trên một gốc cây gần đó, hai tay thì bấm ra pháp quyết, ngay lập tức, Phệ Huyết Châu liền được hắn lấy ra ngoài.

Ngay khi vừa ra ngoài, dường như có linh tính, cảm nhận lấy chủ nhân đang bị thương, Phệ Huyết Châu liền run lên mấy lần, sau đó thì ngưng tụ một đoàn huyết vụ đậm đặc xung quanh, giống như là nó đang bảo Mục sử dụng máu tươi bên trong nó để trị thương.

Tất nhiên thì đo cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi…

“Phệ!!!” Mục hô lên một tiếng.

Lời vừa dứt, Phệ Huyết Châu liền tỏa ra vô vàn huyết khí, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Mục, từ bên ngoài nhìn vào, căn bản là không thể thấy được thân thể của hắn, thậm chí cái cây mà Mục dựa vào cũng đã bị huyết khí bao phủ lấy toàn bộ.

Cứ như vậy, Mục liền bắt đầu sử dụng máu tươi bên trong Phệ Huyết Châu để chữa thương…

Mấy ngày sau…

Lấy vị trí của hòn đảo mà Mục đang tọa lạc làm trung tâm, cách đó không xa, có một đầu hồn thú đang tiến đến.

Cơ mà, điều kỳ lạ nhất chính là đầu hồn thú này không phải là hải hồn thú, mà là một con hồn thú trên lục địa - Nguyệt Tinh Lang.

Không hiểu vì lý do gì mà đầu Nguyệt Tinh Lang này lại có thể chạy trên nước một cách vô cùng điêu luyện, cơ hồ là mỗi nơi nó đi qua, đều chỉ để lại một vài chấn động nhỏ, nếu như không để ý kỹ thì căn bản là sẽ không thể nhận ra nơi này vừa có một đầu Nguyệt Tinh Lang chạy qua.

“Có lẽ là nơi này rồi…” Lôi Ảnh thầm nghĩ.

Không sai, đầu Nguyệt Tinh Lang này chính là Lôi Ảnh, nó lúc này chính là đang theo lời của Mục mà chạy đến một hòn đảo hoang trước mặt.

Từ khi Lôi Ảnh nghe được lời truyền âm kia của Mục, nó liền cảm thấy có gì đó đã xảy ra với sư phụ, thành ra nó đã dùng hết tất cả sức lực, ngày đêm chạy trên mặt biển, băng qua gần dặm để đến được nơi này.

Mắt thấy điểm đến đã ở phía trước, Lôi Ảnh liền không tiếc hao tổn lượng linh lực ít ỏi trong cơ thể, chỉ thấy nó đem toàn bộ linh lực rót vào trong Ngự Thủy Xa ở dưới chân, chạy hết tốc lực về phía trước.

Rất nhanh, trải qua thời gian hơn hai mươi cái hô hấp, Lôi Ảnh đã thành công chạy lên đảo.

Sau khi đã lên được hòn đảo hoang này, Lôi Ảnh cũng không có nghỉ ngơi mà lập tức sử dụng cái mũi cực kỳ nhạy của bản thân, liên tục đánh hơi mùi của Mục ở trong không khí.

Rất nhanh, Lôi Ảnh đã tìm được vị trí của Mục.

Đứng trước một cái cây đang bị một đoàn huyết vụ bao quanh, Lôi Ảnh lo lắng, hỏi: “Sư phụ, ngài không có sao chứ?”

Nghe thấy thanh âm của Lôi Ảnh, từ bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn, thế nhưng lại mang một chút cảm động: “Ta không sao, chỉ là bị thương ngoài ý muốn mà thôi, qua mấy năm chữa thương nữa là khỏi…”

Kỳ thực, đúng như lời của Mục nói, thương thế của hắn cũng không có gì đáng ngại, trải qua mấy ngày thôn phệ máu tươi, mấy cái xương sườn cùng tay trái và chân phải bị gãy đều đã hồi phục, căn bản là không hề đáng ngại, cơ hồ là có thể sử dụng bình thường.

Có điều, mấy nơi đó cũng chỉ là tổn thương bên ngoài, thứ mà Mục đau đầu nhất chính cái vết đâm ở dưới bụng.

Bởi vì đầu Tuyết Hải Chương Ngư kia đã sống tại gần Cực Hàn Bảo Ngọc nhiều năm, thành ra nó cũng đã hấp thu một ít hàn khí từ loại thiên tài địa bảo này.

Cho nên, khi Mục bị một cái xúc tu của nó đâm vào, tại miệng vết thương, vố số hàn khí của Cực Hàn Bảo Ngọc tích tụ trong cơ thể của đầu Tuyết Hải Chương Ngư đã xâm nhập vào bên trong vết thương của Mục, làm cho nó khó mà phục hồi trong một thời gian ngắn.

Nếu như đổi lại là một tên tu sĩ khác, một khi bị thương như vậy, sợ rằng là cần phải mất ít nhất năm thì mới có thể phục hồi như cũ.

Thế nhưng Mục là ai chứ?

Hắn chính là kẻ tu luyện Huyết Chiếu Kinh, mặc dù không chuyên về việc chữa trị nhưng nếu như hấp thu đủ máu tươi bên trong Phệ Huyết Châu, trong thời gian khoảng năm tới thương thế của Mục chắc chắn là sẽ bình phục.

Mặc dù Mục lúc này đang tập trung cho việc trị thương, nhưng hắn cũng không quên dùng thần thức quét qua trên người của Lôi Ảnh.

Sau khi thấy trạng thái của Lôi Ảnh, Mục liền nói: “Ta không có việc gì, ngươi tìm nơi nghỉ ngơi đi, mau chóng khôi phục linh lực, sau đó thì ra biển tiếp tục săn giết hải hồn thú, không được bỏ dở việc tu luyện.

“Vâng, sư phụ!” Lôi Ảnh liền đáp.

“Mau đi đi!” Mục lại nói.

Lần này, Lôi Ảnh không có đáp lại, mà chỉ nhẹ nhè cúi đầu, sau đó thì bắt đầu tìm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi, nhanh chóng khôi phục linh lực.

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã năm trôi qua…

Trải qua năm trị thương, Mục cuối cùng cũng đã bình phục.

Chỉ thấy Mục lúc này vẫn đang ngồi dựa trên cái cây kia, thầm nghĩ: “Xem ra cũng không có gì đáng ngại nữa.

Lại nói một chút, Mục hiện tại đã tuổi, tu vi thì đã đạt với tới cảnh giới Giả Anh, cơ hồ là chỉ thiếu việc bế quan đột phá nữa mà thôi.

Mặc dù hiện tại Mục đã có đủ các loại thiên tài địa bảo trong tay, tùy thời là có thể tấn thăng Nguyên Anh Sơ Kỳ, thế nhưng hắn lúc này lại gặp một vấn đề khác…

Đó chính là lượng máu tươi bên trong Phệ Huyết Châu đã sắp cạn kiệt, nếu như không lập tức bổ sung thì chắc chắn không thể nuôi sống đám Huyết Trùng Nhất Giai bên trong.

Sở dĩ có chuyện như vậy xảy ra, đó chính là vì vết thương mà đầu Tuyết Hải Chương Ngư ‘ban’ cho Mục mấy năm trước…

“Cực Hàn Bảo Ngọc quả nhiên không hổ là thiên tài địa bảo hiếm thấy, chỉ với đống hàn khí của nó mà đã khiến ta tốn không biết bao nhiêu là máu tươi…” Mục thầm than.

Dừng lại một chút, hắn liền nghĩ: “Haizz… xem ra lại phải ra biển đồ sát một trận nữa rồi, hy vọng là có thể nhanh chóng lấp đầy Phệ Huyết Châu.

”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio