Nếu như tính toán một chút, Hành Trần Đan gia tăng phần thành công, kinh nghiệm kiếp trước của Mục là phần, còn Tuyết Linh Thủy và Thiên Hỏa Dịch thì tăng thêm phần.
Như vậy, hiện tại Mục có phần có thể Kết Đan thành công.
Nếu như là lúc còn ở tu tiên giới thì có lẽ Mục sẽ lập tức đóng cửa bế quan ngay, nhưng đây lại là Đấu La Đại Lục.
Sau khi nếm trải một lần thất bại, hắn muốn trước khi nắm chắc phần thì sẽ không đi bế quan.
Chính vì vậy, để việc Kết Đan diễn ra êm đẹp, Mục ngoài việc chuẩn bị tốt các loại thiên tài địa bảo cùng linh đan diệu dược thì hắn còn chọn một nơi trong Đồ Long Tông để tạo mật thất.
Cái mật thất này kỳ thực cũng chỉ là một căn phòng được tạo thành trong lòng núi thôi, ngoài ra thì cũng không có gì đặc biệt.
Mục cũng chỉ tiện tay bố trí mấy cái trận pháp nhỏ để tránh bị người khác làm phiền lúc bế quan.
Về phần phần đột phá thành công còn lại thì Mục cũng đã chuẩn bị.
Chính là trận pháp hộ tông của Đồ Long Tông - Bát Hoang Tru Tiên Trận.
Cứ như vậy, sau khi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, Mục liền tiến hành bế quan.
Bên trong mật thất…
Mục lúc này chính là ngồi trên một tảng đá hình tròn, xung quanh hắn có ba cái hồ lớn cùng với một cái bình đan dược.
Một cái là huyết trì, chứa đựng tất cả lượng máu mà Mục tích góp suốt bấy lâu nay.
Hai cái còn lại thì chứa Tuyết Linh Thủy cùng Thiên Hỏa Dịch.
Không giống với huyết trì, hai cái hồ này Mục đã bỏ rất nhiều công sức để tạo ra, dù sao thì để chứa được hai vật chí hàn, chí nhiệt đấy thì cũng không dễ dàng.
Phía trên cái hồ chứa Tuyết Linh Thủy, Mục trồng xuống Bát Giác Huyền Băng Thảo.
Còn Liệt Hoả Hạnh Kiều Sơ thì được hắn trồng trong hồ chứa Thiên Hoả Dịch.
Về phần cái bình đan dược kia thì không cần phải nói, chính là viên Hành Trần Đan.
Sau khi đã ổn định lại tâm tình, Mục liền lấy từ trong cái bình ra viên Hành Trần Đan, bỏ vào miệng, tiếp đó thì vận công pháp luyện hóa dược lực.
Qua một lát, Mục liền bắt đầu dùng linh lực hấp thu máu huyết cùng với Tuyết Linh Thủy và Thiên Hỏa Dịch…
tháng sau, chân nguyên trong cơ thể Mục liền xuất hiện dấu hiệu muốn đông đặc lại…
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã năm trôi qua…
Trong khoảng thời này, đã xảy ra rất nhiều chuyện kinh thiên động địa, trong đó phải kể đến việc có tận cái Phong Hào Đấu La xuất hiện, điều đặc biệt hơn nữa là ba người này lại đến từ một cái tông môn…
Đó chính là Đồ Long Tông.
Về phần ba người đạt đến Phong Hào Đấu La thì không ai khác ngoài Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc và Chu Lạc.
Sau năm kể từ khi Mục bế quan, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đồng loạt đột phá đến cấp , nhưng bởi vì cần ổn định lại tu vi cho nên hai huynh muội nhà này không có đi săn hồn hoàn.
Kế tiếp tháng sau, Chu Lạc cũng thành công đột phá tới cấp .
Lại qua nửa năm nữa, sau khi Chu Lạc đã ổn định lại tu vi, cả ba liền xuất phát ra đại hải để đi săn hồn hoàn.
Cuối cùng, trải qua hơn tháng ròng rã, cái hồn hoàn thứ của cả ba đều là hồn hoàn vạn năm, thành công đột phá đến cấp bậc Phong Hào Đấu La.
Cứ như vậy, hồn sư giới liền xuất hiện cùng lúc ba cái Phong Hào Đấu La…
Trương Vô Kỵ, vũ hồn là Đồ Long Đao, hồn lực đạt cấp Phong Hào Đấu La, phong hào là Đồ Long.
Trương Thanh Trúc, vũ hồn là Ma Lan Cầm, hồn lực đạt cấp Phong Hào Đấu La, phong hào là Ma Cầm.
Chu Lạc, vũ hồn là U Ảnh Nguyệt Miêu, hồn lực đạt cấp Phong Hào Đấu La, phong hào là Ảnh Nguyệt.
Sau đó năm trôi qua, hồn lực của cả ba liền có biến đổi…
Trương Vô Kỵ đạt cấp.
Trương Thanh Trúc vì có tư chất tốt hơn ca ca cho nên đạt cấp.
Còn về Chu Lạc, vì từ nhỏ không được bồi dưỡng như hai huynh muội nhà họ Trương, hồn lực của nàng mặc dù không có đột phá, vẫn giữ nguyên cấp nhưng nếu tu luyện thêm một thời gian nữa thì có thể đột phá.
Cũng vì sự xuất hiện của ba cái Phong Hào Đấu La mà Đồ Long Tông liền trở thành một trong ba thượng tông của Thiên Đấu Đế Quốc, cùng với gia tộc Lam Điện Bá Vương Long và Thất Bảo Lưu Ly Tông đứng ngang hàng.
(Tác: một tông môn muốn được công nhận là thượng tông thì cần phải có Phong Hào Đấu La tọa trấn :v)
(Tác: Hạo Thiên Tông cũng là thượng tông, nhưng nó ở bên Tinh La Đế Quốc cho nên tại hạ không có đề cập :v)
Có điều, mặc dù được công nhận là thượng tông của Thiên Đấu Đế Quốc, Đồ Long Tông cũng không có giống với hai tông còn lại, Trương Vô Kỵ từ chối việc ủng hộ Thiên Đấu hoàng thất.
Việc này có hai lý do.
Thứ nhất, việc tranh đấu của hoàng thất Thiên Đấu mặc dù không khốc liệt như bên Tinh La Đế Quốc nhưng cũng không tốt đẹp gì mấy.
Bởi vì đã thấu hiểu cảm giác của Chu Lạc, Trương Vô Kỵ cũng không muốn đi giao thiệp với cái đám người này.
Thứ hai, đó chính là thất hoàng tử của Thiên Đấu Đế Quốc – Tuyết Vi Tân được sắc phong thái tử.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì người này về sau chính là hoàng đế của Thiên Đấu Đế Quốc.
Đối với cái hạng người lấy cha mẹ người khác ra uy hiếp để ép gả thì cả Trương Vô Kỵ lẫn Trương Thanh Trúc đều không có cảm tình tốt đẹp gì, tự nhiên là không muốn giao thiệp.
Cơ mà còn chưa hết…
Vì nghe tin Chu Lạc đã đạt đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, gia chủ của Chu gia bên Tinh La Đế Quốc – Chu Quốc Hạo liền đích thân đến Đồ Long Tông bái phỏng.
(Tác: ông này là cha của Chu Lạc :v)
Về phần mục đích của việc này thì chỉ cần không ngốc thì ai cũng có thể nhìn ra, Chu gia chính là đang muốn kéo quan hệ với Đồ Long Tông.
Đối với việc này, Chu Lạc trực tiếp cự tuyệt gặp mặt, còn thẳng thừng tuyên bố nàng không có bất kỳ liên hệ gì với Chu gia, Trương Vô Kỵ cũng trực tiếp đuổi đám người này ra khỏi Đồ Long Tông.
Mới đầu, sau khi bị đuổi ra, Chu Quốc Hạo còn muốn mặt dày tiến vào nữa nhưng nửa đường thì bị Trương Vô Kỵ đánh cho thừa chết thiếu sống, cuối cùng thì mới chịu rời đi.
Cứ như vậy, mọi chuyền liền lắng xuống…
Tại Đồ Long Tông…
Đùng…!!!
Một tiếng sét nổ cực lớn vang lên…
Đùng… Đùng… Đùng…!!!
Lại vô số tiếng sét nữa vang lên, làm kinh động đến toàn bộ đệ tử của Đồ Long Tông.
Thường thì trời xuất hiện sét thì cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
Nhưng bây giờ lại là giữa trưa, mặt trời thì đang ở trên đỉnh đầu, nhiệt độ thì nóng vô cùng, chính vì vậy mà nhiều người mới cảm thấy lạ.
Một lát sau, bầu trời vốn đang chói chang thì nay lại tối đen như mực.
Về phần tại sao lại như vậy thì bởi vì lúc này, bầu trời đã bị một đám mây đen che phủ, cơ hồ là trong dặm xung quanh đều như vậy.
Tiếp đó, lấy Đồ Long Tông làm trung tâm, tất cả linh khí trong phạm vi dặm xung quanh đều tụ tập lại, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời.
Ở phía bên dưới, tất cả đệ tử tông môn đều đang không biết chuyện gì xảy ra thì đột nhiên, một thanh âm vang lên…
“A, hồn lực của ta đột phá, tiến đến cấp .”
“A, ta cũng vậy.”
“A, ta cũng thế!”
…
Cứ như vậy, bên dưới Đồ Long Tông, cơ hồ là đệ tử hay là trưởng lão, thậm chí ngay cả tông chủ Trương Vô Kỵ đều cảm thấy hồn lực trong cơ thể tự chuyển động, nếu như tu vi thấp thì trực tiếp đột phá.
Cảm nhận được hồn lực trong cơ thể tự động vận chuyển, Trương Thanh Trúc hiếu kỳ hỏi: “Ca, cái này là do Mục đại ca tạo thành sao?”
“Ta cũng không biết, nhưng tám chín phần là có liên quan tới huynh ấy.” Trương Vô Kỵ trầm ngâm nói.
Cái này cũng không thể tránh Trương Vô Kỵ được, dù sao hắn cũng không phải tu sĩ, tự nhiên là không biết đến cái hiện tượng này.
Tại tu tiên giới, thường thì khi đột phá một đại cảnh giới, chẳng hạn như từ Trúc Cơ Hậu Kỳ lên Kết Đan Sơ Kỳ hoặc là từ Kết Đan Hậu Kỳ lên Nguyên Anh Sơ Kỳ thì tu sĩ sẽ gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, kéo theo đó là một lượng lớn linh khí sẽ hội tụ xung quanh.
Những tu sĩ khác đứng vào trong khu vực này, nếu như tu vi cao thì không cần nói, còn tu vi thấp thì sẽ có thể mượn lượng linh khí dày đặc này để tu luyện, thậm chí là đột phá.
Chính vì vậy mà mới có cái hiện tượng vô số đệ tử của Đồ Long Tông liên tục tấn cấp như vậy.
Lại qua một lát, sau khi hầu hết các đệ tử đã tấn cấp xong thì Trương Vô Kỵ liền ra lên: “Các đệ tử nghe lệnh, chuẩn bị mở hộ tông đại trận.”
Lời của Trương Vô Kỵ vừa dứt, trên dưới tông môn, tất cả các trưởng lão lẫn các đệ tử đều trờ nên nghiêm nghị, bắt đầu tập trung thành từng hàng, thẳng tắp.
Tại Đồ Long Tông, một khi hộ tông đại trận được mở ra thì chắc chắc là tông môn gặp phải việc nguy cấp, có thể sẽ là nạn diệt môn, cho nên cơ hồ là trên dưới tông môn, tất cả đều có biểu hiện như vậy.
Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Từng tiếng nổ cực mạnh vang lên, cơ hồ là cả Đồ Long Tông đều rung lắc dữ dội.
Tiếp đó, một màn chắn cực lớn màu xám xuất hiện, đem cả ngọn núi mà Đồ Long Tông toạ lạc bao trùm.
Đùng… Đùng… Đùng…!!!
Bởi vì có Bát Hoang Tru Tiên Trận phòng hộ, việc sấm sét xuất hiện đầy trời cũng không gây ra thiệt hại gì đối với Đồ Long Tông.
Thế nhưng trải qua nửa ngày, sấm sét trên trời cũng không có giảm đi mà ngược lại, càng ngày càng tăng, càng lúc càng mạnh.
Ngày hôm sau…
Bởi vì bị mây đen che phủ, bầu trời vẫn là một màu đen ngòm, vô số tia sét liên tục xuất, tiếng nổ cũng vì vậy mà vang lên không ngớt, đinh tai nhức óc.
Có điều, ngoại trừ việc vô số tia sét xuất hiện, tại trên đỉnh của một ngọn của Đồ Long Tông, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một quả cầu cực lớn, phân thành hai phần, một đỏ, một lam.
Có lẽ, cái quả cầu này được tạo thành từ linh khí, bởi vì hầu hết linh khí tập trung tại Đồ Long Tông đều bị nó hút sạch.
Lại nói về Đồ Long Tông, mặc dù quả cầu này xuất hiện chưa tới một ngày nhưng nó đã làm cho cả tông môn đảo lộn, không khác gì một cái địa ngục trần gian.
Lấy quả cầu nọ làm trung tâm, Đồ Long Tông lúc này chính là bị phân thành hai vùng đối lập.
Một bên thì nóng như lửa đốt, bên còn lại thì lạnh thấu xương.
Lấy thực lực của ba người Trương Vô Kỵ thì tự nhiên là không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng còn các đệ tử thì không như vậy, thậm chí đến các trưởng lão cũng không thể chịu nổi.
“A, các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?” Một đệ tử hỏi.
“Hửm, để xem nào… hình như là mùi máu, chắc là có ai bị thương.” Một người khác đáp.
“A, chỗ của ta cũng có mùi máu này…”
“A, chỗ của ta nữa này…”
Cứ như vậy, trên dưới tông môn đều nháo nhào lên vì cái mùi máu kia, bọn họ cơ hồ đã lật tung cả cái tông môn mà vẫn không thể tìm được nguyên do, còn mùi máu nọ thì càng ngày càng nồng nặc.
Bên trong nghị sự đường…
“Ca, chúng ta phải làm gì đi chứ, không thì cả tông môn sẽ loạn lên hết.” Trương Thanh Trúc nói.
Trương Vô Kỵ không có đáp lại ngay lập tức mà trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói: “Cứ chờ vài ngày nữa xem đã.
Dù sao thì Mục đại ca đã nói việc này chậm nhất cũng chỉ kéo dài khoảng ngày thôi.”
“Hừ, thật không hiểu huynh ấy làm cái gì trong đó.
Đã năm rồi mà vẫn không có một chút động tĩnh nào.” Trương Thanh Trúc đáp.
“Được rồi, việc của huynh ấy thì cứ để huynh ấy lo, chúng ta không cần thiết phải chen vào làm gì.” Trương Vô Kỵ cười cười đáp.
Bên ngoài…
Lúc này cả Đồ Long Tông đều đã bị huyết khí bao phủ, cơ hồ là mọi thứ xung quanh đều chỉ toàn màu đỏ, không còn bất cứ một màu sắc nào khác.
Trên đỉnh núi nọ, quả cầu nửa lam, nửa đỏ lúc này đã bị huyết khí bao phủ, kích thước thì tăng lên gấp lần, trên thân toả ra mùi máu nồng nặc.
Đột nhiên, từ trên trời xuất hiện cùng lúc tia sét màu đỏ, mang theo hủy diệt lực lượng, đánh thẳng xuống quả cầu kia.
Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Liên tiếp từng đợt chấn động lan ra, đem cả cái Đồ Long Tông rung lắc dữ dội, giống như có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào vậy.
Lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện ba thân ảnh, lần lượt là Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc và Chu Lạc.
Sắc mặt mỗi người đều âm trầm, đôi mắt đầy sự sợ hãi nhìn về phía tia sét kia.
Sở dĩ ba người này có biểu hiện như vậy là vì bọn họ có thể sẽ bị trọng thương, thậm chí là chết nếu như để tia sét đó đánh trúng.
Một lực lượng mà có thể để ba cái Phong Hào Đấu La sợ hãi thì thật không biết nó khủng bố đến mức nào.
Rầm…!!!
Ngay khi tia sét cuối cùng đánh xuống, quả cầu kia liền vị vỡ tung, tạo thành một trận cuồng phong đem mọi vật xung quanh cuốn bay hết, thậm chí ngay cả ba cái Phong Hào Đấu La kia cũng gặp một chút chật vật.
Tại vị trí của quả cầu nọ, sau khi lớp bụi bay đi, liền để lộ ra một thân ảnh…
Hắn có hai vết sẹo dài trên mặt, một đôi mắt đỏ như máu, mái tóc dài sau lưng cũng là một màu huyết hồng, y phục trên người thì bị ránh tả tơi, để lộ ra vô số vết thương, trông cực kỳ rợn người.
Bỗng, hắn nói ra một câu: “Hôm nay, ta, Kết Đan đại thành!”.