Sau khi đã đánh chết tên Hồn Tông xấu số kia, đầu Lang Nhân nọ không một chút nhân từ, một tay ném cái xác sang một bên, tiếp đó thì nó nhanh chóng lao vào chém giết.
Đã có người đầu tiên ngã xuống, tất nhiên cũng sẽ có người thứ hai, thứ ba…
Rất nhanh, cả đoàn người hơn tên đã bị đám Lang Nhân giết sạch sẽ…
Ở phía trên, chứng kiến một màn chém giết như vậy, mặt của Mục không một chút biểu tình, dù sao thì ở kiếp trước, tại tu tiên giới, cái việc chém giết kiểu này thường xuyên xảy ra, lâu dần cũng thành quen, không có gì là phải hoảng hốt cả.
Tiếp đó, chỉ thấy Mục phất tay một cái…
Tại bên hông, từ trong túi linh thú, một đàn Huyết Trùng liền bay ra, số lượng ít nhất cũng hơn con, tạo thành một đám mây màu đỏ quỷ dị.
Nương theo sự điều khiển của Mục, đám Huyết Trùng liền lặng lẽ bay xuống, đáp vào những cái xác đang nằm lăn lóc dưới đất, cái miệng nhọn xuyên qua lớp da, điên cuồng hút sạch lấy máu tươi.
Về phần Mục, hắn lúc này chính là lấy ra từ trong túi trữ vật khối Trấn Hồn Thạch.
Mục thầm nghĩ: “Dù sao thì… thịt muỗi cũng là thịt!”
Vừa dứt, một đám Huyết Trùng sau khi đã hút máu no nê liền bay lên, rất nhanh đã bay đến trước mặt Mục.
Chỉ thấy Mục hai tay bấm ra pháp quyết, một tay bắn linh lực vào đám Huyết Trùng, tay còn lại thì đem linh lực truyền vào bên trong Trấn Hồn Thạch.
Ngay khi luồng linh lực cường đại của Mục xâm nhập Trấn Hồn Thạch, một không gian tối tăm, rộng lớn liền xuất hiện bên trong đầu của hắn.
Mặc dù tâm lý đã có chút chuẩn bị, nhưng Mục vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.
“Quả nhiên không hổ là thượng phẩm Trấn Hồn Thạch, kích thước của vùng không gian này ít nhất cũng gấp hơn lần so với hạ phẩm Trấn Hồn Thạch.
” Mục thầm nghĩ.
Sau khi đã ổn định lại tâm tình, Mục liền khống chế linh lực, đem toàn bộ số máu mà đám Huyết Trùng kia đã hút được, nhanh chóng vận chuyển vào trong cơ thể.
Tiếp đó, Mục lại thông qua linh lực, đem toàn bộ số máu đó chuyển vào bên trong Trấn Hồn Thạch.
Mặc dù đây là số máu của hơn người, nhưng khi đem toàn bộ đổ vào bên trong Trấn Hồn Thạch thì chẳng khác nào muối bỏ biển.
“Gánh nặng đường xa à!” Mục thầm than.
Quay trở lại hiện tại…
Hú… Hú… Hú…
Bởi vì toàn bộ số máu của hơn người vừa chết đã bị đám Huyết Trùng của Mục hút sạch, cho nên toàn bộ thi thể đều trở nên khô quắt, cơ hồ chỉ còn lại da bọc xương.
Cũng bởi vì như vậy mà toàn bộ chiến lợi phẩm của đám Lang Nhân đều không sử dụng được.
Cứ như vậy, trong khi bị cơn đói hành hạ, đám Lang Nhân liền hú lên mấy tiếng dài, sau đó thì bỏ đi.
Về phần Mục, sau khi đem toàn bộ số máu kia cho vào bên trong Trấn Hồn Thạch, hắn liền điểu khiển Thanh Lôi Kiếm bay theo đám Lang Nhân.
Lại nói một chút, tại sao Mục lại không cứu đoàn người khỏi đám Lang Nhân, dù sao thì hắn vẫn cần đoàn người này dẫn đến nơi mua kim loại?
Kỳ thực, đáp án rất đơn giản, Mục chính là đã biết được nơi mà đoàn người đến để mua kim loại.
Việc này cũng không có gì lạ.
Trong suốt chuyến đi, vị ‘ông chủ’ đã chết kia có nhiều lần trao đổi với mấy tên hồn sư, Mục với thần thức cường đại, tự nhiên không bỏ sót một chữ nào.
Chính vì vậy mà đối với sinh tử của đoàn người, Mục không một chút bận tâm trong lòng.
Cơ mà, còn một điều nữa phải nói.
Đó chính là sau khi phát hiện đám Lang Nhân này, Mục đã đưa ra một quyết định vô cùng khó tin…
Đó chính là đi theo đám Lang Nhân này, hễ khi bọn chúng giết người thì Mục lại điều động Huyết Trùng, đem toàn bộ máu tươi hút sạch, khiến cho đám Lang Nhân không có gì bỏ bụng.
Và khi đám Lang Nhân rơi vào trong cơn đói, chúng sẽ càng cuồng bạo hơn, số lượng người bị giết có lẽ sẽ tăng lên, Mục cũng có thể thu thập máu tươi nhanh hơn.
Lại nói một chút, nếu như muốn tìm đủ máu tươi, Mục tại sao lại không tự đi giết người, mà lại phải lợi dụng đám Lang Nhân?
Kỳ thực, lý do chỉ có một.
Nếu như nói về việc giết người, Mục từ trước đến này đều chỉ giết kẻ thù của bản thân, chưa từng lạm sát người vô tội.
Sở dĩ có chuyện như vậy là bởi vì…
Nếu như lạm sát quá nhiều người vô tội, oán khí tỏa ra từ những người này sẽ bám lên cơ thể, lâu dần sẽ tạo thành tâm ma quấy nhiễu lúc bế quan tu luyện, thậm chí còn dẫn đến việc thiên kiếp lúc đột phá cảnh giới sẽ nhiều hơn và mạnh hơn, tính mạng cũng vì thế mà khó bảo toàn.
Chưa kể đến, bây giờ, nơi này không phải là tu tiên giới, mà lại là Đấu La Đại Lục, mà Mục lại bị diện này bài xích, nếu như hắn lạm sát thì có lẽ việc bị vị diện bài xích sẽ diễn ra quyết liệt hơn, đến lúc đó, Mục cũng khó mà chống đỡ.
Cơ mà, nếu lợi dụng đám Lang Nhân thì lại khác…
Người cũng không phải bị Mục giết, hắn chỉ hút máu của mấy cái thi thể thôi, tự nhiên an toàn hơn rất nhiều.
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã năm trôi qua, Mục lúc này cũng đã tuổi, tu vi vẫn ở mức Kết Đan Sơ Kỳ.
Mặc dù đối với một tu sĩ như Mục, thời gian năm chỉ như một cái nhắm mắt, thế nhưng, trong khoảng thời gian này, hắn đã có những thu hoạch hết sức kinh người.
Đầu tiên là phải kể đến việc thu thập Trấn Hồn Thạch.
Bởi vì bản thân đã biết rõ nơi mà vị ‘ông chủ’ kia sẽ tới mua kim loại, cho nên Mục đã đích thân bay đến đó tìm kiếm một phen.
Kết quả, không ngoài dự đoán, tại nơi này, Mục đã tìm thấy một số lượng lớn Trấn Hồn Thạch.
Bằng vào số kim hồn tệ mà bản thân cướp được từ mấy cái thi thể trước kia, Mục đã mua được khối thượng phẩm Trấn Hồn Thạch, khối trung phẩm Trấn Hồn Thạch cùng với khối hạ phẩm Trấn Hồn Thạch.
Mặc dù nơi này là Đấu La Đại Lục, không phải tu tiên giới, việc người khác biết trong tay Mục có một số lượng lớn Trấn Hồn Thạch căn bản là không thể xảy ra, nhưng với tính cách cẩn thận của hắn, Mục vẫn luôn dịch dung, che dấu bản thân khi đi mua kim loại.
Đối với lần tìm kiếm Trấn Hồn Thạch này của bản thân, Mục vô cùng hài lòng, dù sao thì hắn cũng đã thu thập đủ khối thượng phẩm Trấn Hồn Thạch, việc luyện chế Phệ Huyết Châu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Về phần khối trung phẩm Trấn Hồn Thạch cùng khối hạ phẩm Trấn Hồn Thạch, mặc dù không dùng tới nhưng Mục vẫn đem chúng cất ở trong túi trữ vật, có lẽ sau này sẽ có cơ hội dùng đến.
Về phần việc thứ hai khiến Mục hài lòng trong năm qua, đó chính là Huyết Tinh.
Bởi vì bản thân Mục luôn đi theo đàn Lang Nhân, cho nên việc thu thập máu tươi căn bản là không có gì khó khăn.
Chỉ trong năm ngắn ngủi, Mục đã thành công đem máu tươi lấp đầy khối thượng phẩm Trấn Hồn Thạch, cơ hồ chỉ chờ hắn đem chúng chuyển hóa nữa thì chúng có thể trở thành khối Huyết Tinh.
Thế nhưng, việc gì thì cũng phải trả giá.
Bởi vì do Mục điều khiển đám Huyết Trùng hút sạch máu tươi của đống thi thể, khiến cho chúng chỉ còn lại da bọc xương, cho nên đám Lang Nhân không thể ăn được.
Chính vì điều này mà đám Lang Nhân trong cơn đói, điên cuồng tấn công nhân loại, dẫn đến việc vô số thôn làng bị đồ sát, tất nhiên nhưng người xấu số khi băng qua khu rừng này cũng không thể có kết cục nào tốt hơn.
Cũng chính bởi lý do đó mà tiếng xấu của Lang Nhân ngày càng được lan xa, dần dần Tinh La Đế Quốc cũng phải chú ý đến, nhiều lần phái quân lính truy quét bọn chúng, nhưng kết quả thì chỉ còn lại đống máu tươi nằm trong khối thượng phẩm Trấn Hồn Thạch của Mục.
Nhận thấy quân đội không thể áp chế nổi đàn Lang Nhân, Tinh La Đế Quốc không ít lần sử dụng tiền để thu hút các hồn sư, để bọn hắn tạo thành nhiều tổ đội, tiến hành truy quét Lang Nhân trên diện rộng.
Mặc dù cách này thoạt nghe thì có thể khá thành công, nhưng khi đối mặt với đám Lang Nhân bị bỏ đói nhiều ngày, chỉ trong không quá một ngày, mấy tổ đội hồn sư kia cũng chết thảm, tất cả máu huyết đều bị đám Huyết Trùng hút lấy.
Mục tất nhiên cũng đã sớm nhận ra vấn đề này, cho nên hắn dự định sau khi đem khối thượng phẩm Trấn Hồn Thạch chứa đầy máu tươi thì sẽ rời đi, mặc kệ đàn Lang Nhân đói khát.
Chính vì thế mà Mục sau nhiều ngày ngự kiếm phi hành, hắn rốt cuộc cũng đã tìm ra nơi thích hợp để chuyển hóa khối thượng phẩm Trấn Hồn Thạch thành khối Huyết Tinh.
.