Đã ba tháng trôi qua từ cái ngày mà Mục thức tỉnh vũ hồn cùng đột phá tầng thứ nhất của Luyện Khí Kỳ.
Việc Mục làm trong ba tháng qua thì rất đơn giản.
Sáng thì phụ giúp lão Trương bán quán, đêm đến thì điên cuồng tu luyện, căn bản không có nghỉ ngơi qua.
Chính vì vậy mà hôm nay, Mục quyết định sẽ không tu luyện nữa mà ngủ một giấc thật ngon.
Bởi vì ngày mai là một ngày quan trong đối với Mục từ khi hắn đến Đấu La Đại Lục, hắn đi học.
Đúng vậy, khi một đứa nhỏ thức tỉnh vũ hồn mà có hồn lực thì sẽ được Vũ Hồn Điện cấp cho một chứng minh, dùng chứng minh đấy là có thể nhập học bất kỳ học viện hồn sư sơ cấp nào.
Sáng hôm sau, sau khi ăn bát mì do lão Trương chuẩn bị, Mục bắt đầu đi đến Hoa Vũ Học Viện.
Đây là một học viện hồn sư sơ cấp, chỉ cần có Vũ Hồn Điện chứng minh là có thể vào học.
Mục trong hai năm qua sống trong Vũ Sơn Thành – một thành trì tầm trung của Thiên Đấu Đế Quốc.
Hoa Vũ Học Viện nằm ở phía Bắc của thành mà nhà của lão Trương lại ở phía Nam thành, cho nên mất một lúc lâu thì Mục mới có thể tìm được đường đi đến.
Qua nửa ngày tìm kiếm cùng hỏi người qua đường, Mục cuối cùng cũng đã đứng trước cổng học viện.
Phía trên cổng ghi một hàng chữ rất to, rất có khí thế là ‘Hoa Vũ Học Viện’.
Tại bên cạnh cổng vào có hai người giữ cửa, nhìn tuổi thì tầm hơn , cao to lực lưỡng nhưng trên người lại không có hồn lực ba động nào, hiển nhiên là người bình thường.
Mục đi đến một người trong số đó, chậm rãi nói: “Xin chào, ta là đến để nhập học, đây là chứng minh của ta.”
Hai người thanh niên nọ sau khi nhận lấy chứng minh của Mục thì lại liếc nhìn hắn một cái, cũng bởi hai vết sẹo trên mặt của hắn quá mức gây chú ý.
Tiếp đó, hai người bọn họ xác nhận lại một chút tờ chứng minh rồi trả lại cho Mục, một người trong đó nói: “Anh bạn nhỏ, chứng minh này là thật, ngươi đi vào rồi đi đến phòng giáo vụ để các lão sư bố trí nha.”
“Được rồi, cảm tạ!” Mục sau khi nhận lại chứng minh thì liền theo hướng mà hai thanh niên nọ chỉ mà đi.
Đứng trước của phòng giáo vụ, Mục đang định bước vào thì có một người từ trong đó đi ra.
Người này là một nữ nhân, khuôn mặt mặc dù không tính là xuất sắc nhưng vẫn rất ưa nhìn, bộ dáng tầm tuổi, từ người nàng tỏa ra hồn lực ba động, hiển nhiên là một hồn sư.
Vừa bước ra, nàng đã ngay lập tức nhìn thấy Mục, thoáng chốc trên mặt liền xuất hiện vẻ ngạc nhiên nhưng lập tức trở lại bình thường.
Rất nhanh, nàng liền bước tới trước mặt Mục, hỏi: “Anh bạn nhỏ, ngươi là đến nhập học sao?”
Mục liền làm bộ một đứa bé mới lớn, cúi đầu xấu hổ, hai tay cầm chứng minh đưa cho nữ tử nọ, ấp úng nói: “Đ…Đúng vậy.
Đây là chứng minh của ta.”
Nữ tử nọ nhận lấy tờ giấy chứng minh, nhìn xem một chút, sau đó lại nhìn về phía Mục, rồi chậm rãi cười nói: “Ta gọi Tô Linh, là lão sư ở Hoa Vũ Học Viện này.
Ngươi hẳn là tới nhập học phải không? Ngươi tên là gì nào?”
Nghe Tô Linh tự giới thiệu về bản thân, Mục cũng làm ra bộ dáng đã hiểu, gật gù nói: “Ta gọi là tiểu Mặc.
Lão sư, ta có thể nhập học chưa.”
“Được rồi.
Ngươi đi theo ta.” Nói rồi, Tô Linh kéo tay Mục vào bên trong phòng giáo vụ.
Trong phòng giáo vụ, sau khi đưa cho hiệu trưởng xem xong qua chứng minh của Mục thì Tô Linh giúp Mục đăng ký nhập học.
Theo lý thuyết, lúc nhập học thì học viên phải xuất ra vũ hồn của mình để kiểm chứng, việc này nhằm tránh cho một số người làm giả chứng minh, mặc khác là tìm kiếm học viện tiềm năng để bồi dưỡng.
Nhưng khi thấy tờ chứng minh của Mục ghi vũ hồn là Lam Ngân Thảo cùng tiên thiên hồn lực nửa cấp thì cũng không ai rảnh mà quan tâm nữa, liền cho qua.
Qua nửa ngày làm thủ tục đăng ký, Mục cuối cùng cũng thành công nhập học.
Bởi vì Hoa Vũ Học Viện cách nhà của lão Trương quá xa cho nên Mục đã đăng ký ở lại ký túc xá của học viện, giá cả là đồng ngân hồn tệ cho một năm.
Lúc trước, trong tay Mục có đồng kim hồn tệ, lại trong hai năm qua được lão Trương nuôi dưỡng cho nên không có tiêu đồng nào, vẫn còn là đồng kim hồn tệ, cho nên việc tiền nong đối với Mục không có vấn đề, chỉ cần không để lộ ra là được.
Mục được phân đến ký túc xá số , nơi này nằm ở giữa dãy nhà cho nên cũng rất dễ dàng tìm thấy.
Bước vào trong, Mục ngay lập tức gặp hơn bảy đứa trẻ nữa, tuổi tác thì có lẽ là hơn hắn một hai tuổi, cầm đầu đám trẻ là một nam hài tầm tuổi.
Vừa thấy Mục bước vào, nam hài nọ liền cất tiếng hỏi: “Ngươi là người mới đúng không? Mau lại đây ra mắt Từ gia.”
Phía đối diện, Mục âm thầm quan sát đối phương, cười lạnh thầm nghĩ: “Xem ta là ma mới mà muốn cho ta hạ mã uy sao?”
Tiếp đó, Mục liền nhanh chóng tiến tới trước mặt đối phương, một quyền tung ra nhanh nhưng thiểm điện, hướng vào mặt cái tên tự xưng là ‘Từ gia’ mà đánh tới.
Đừng nhìn Mục mới đột phá tầng thứ nhất của Luyện Khí Kỳ mà xem thường, trong hai năm khi không tu luyện Phần Hỏa Quyết thì Mục cũng không có ngồi không mà là tự luyện tập cho cơ thể.
Cho nên một quyền này cực kỳ mạnh, không thể xem thường.
Nam hài nọ tất nhiên không ngờ rằng Mục sẽ ra tay, tất nhiên là không hề phòng bị, trực tiếp ăn một quyền vào mặt, lập tức bay ra phía sau nằm rạp xuống đất.
Nhân cơ hội đó, Mục ngay lập tức nhảy lên, lại tung thêm một quyền nữa.
Nam hài kia vừa cố đứng dậy thì lại có thêm một quyền nữa đánh vào mặt làm cho hắn mắt nổ đom đóm, lập tức ngất xỉu.
Sau khi xử lý xong nam hài nọ, Mục quay đầu về nhìn về phía đám trẻ còn lại, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ ai là lão đại ở đây?”
Một màn vừa rồi diễn ra quá nhanh làm cho đám trẻ còn chưa kịp hiểu gì thì đã thấy cái tên tự xưng là ‘Từ gia’ nằm hôn mê dưới đất, lại còn nghe thấy Mục hỏi như vậy thì trong thoáng chốc không biết phải làm sao.
Thấy không có ai trả lời, Mục lại hỏi tiếp: “Bây giờ ai là lão đại ở đây?”
Lúc này mới có người phản ứng lại.
Đó là một nữ hài tầm tuổi, khuôn mặt thanh tú phi thường nhưng lúc này trên mặt nàng biểu lộ vô cùng sợ hãi, khi nói còn vấp lên vấp xuống: “Ngươi…Ngươi là lão đại.
Đừng…Đừng đánh ta…”
“Tốt, nếu ta đã là lão đại thì ta cũng có một quy định.” Mục trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng, chậm rãi nói.
“Khi đã vào trong phòng này thì tuyệt đối không được nói chuyện, nếu có ai làm phiền ta tu luyện thì kết cục còn thảm hơn tên này nhiều.” Vừa nói, Mục vừa chỉ cái tên đang hôn mê bất tỉnh dưới đất.
“Nghe rõ chưa?”
“Rõ…Rõ rồi!!!” Đám trẻ đồng loạt đáp.
Nhìn thấy như vậy, Mục chậm rãi gật gật đầu, tỏ ý hài lòng, sau đó hắn liền hướng về phía cửa phòng mà đi ra.
Tại Hoa Vũ Học Viện, khi một học viên mới nhập học mà đăng ký ở lại ký túc xác thì sẽ được học viện cấp cho chăn đệm dùng để ngủ, lúc này Mục tự nhiên là đi lấy chăn đệm của mình.
Nhưng khi đi ra tới cửa, hắn chợt đứng lại làm cho đám trẻ trong phòng sợ hãi không thôi.
Mục quay đầu, chỉ tay về phía cái tên đang nằm rạp trên đất, nở một nụ cười tà dị, nói: “Cái tên này xử lý cho tốt.
Với lại chuyện này mà đến tai các lão sư thì kết cục các ngươi cũng biết, không cần nhắc lại đâu nhỉ?”
Nói xong, Mục cũng không quan tâm gì nữa, cất bước rời đi..