" Thời gian cũng dần gặm nhấm trái tim tôi, thay sự ấm áp trong đó bằng nỗi cô đơn. Phải xa anh, đối với tôi cuộc sống này...thật khó quá! ".
____________
năm sau, Lục Hàn trở về.
Thu hồi đoạn kí ức vừa ngọt ngào vừa đau lòng của mình lại, Chu Tử Tiệp khẽ tách từng ngón tay thon dài của anh ra, cô cũng không quanh lại nhìn anh mà chỉ khẽ nói.
" Muộn rồi, anh về đi, tôi mệt rồi".
Dứt lời Chu Tử Tiệp bỏ anh lại rồi lên lầu.
Thật ra tại sao cô phải khó khăn với anh vậy chứ, chẳng phải cô đã vui đến phát điên khi đọc được thư anh gửi, rồi cô cũng đã chờ mong ngày anh về sao? Vậy thì tại sao khi anh thật sự trở về cô lại ích kỷ như vậy chứ?
Một năm, một năm sau cô vẫn vậy, còn anh lúc này lại không còn là anh của trước nữa, anh đã khác, anh không còn mang cho cô cảm giác bình an nữa. Giờ đây anh như con mãnh thú nguy hiểm, ánh mắt của anh sắc bén như muốn nuốt trọn lấy cô. Lục Hàn, rốt cuộc cô phải làm gì đây.
_________
Sáng hôm sau, chuông báo thức kêu, kéo Chu Tử Tiệp khỏi giấc mơ của mình.
'' Cốc, cốc", một tiếng gõ cửa bất ngờ, Chu Tử Tiệp còn chưa kịp ra khỏi giường thì cảnh cửa đã mở, Lục Hàn mang theo bộ đồng chỉnh chu bước vào, anh ra lệnh.
" Mau xuống giường thôi, anh sẽ đưa em đến trường".
Chu Tử Tiệp khó hiểu nhìn anh.
" Anh không bận việc gì sao? ".
Lục Hàn nhìn cô một lúc, sau đó môi anh khẽ nở lên một nụ cười.
" Tiểu Tiệp, anh nghĩ trước khi ta bàn về việc anh có bận hay không thì anh nghĩ em nên thay quần áo trước đã".
Chu Tử Tiệp nhíu mày, theo ánh mắt anh tràn đầy ý cười của anh, cô nhìn xuống, Lục Hàn, anh thật háo sắc quá mà, dám nhân cơ hội cô còn chưa mặc đồ mà nhìn lén cô.
Chu Tử Tiệp ngại ngùng, vội vàng lấy tay che ngực sau đó tức giận ném chiếc gối trên giường về phía anh.
" Bỉ ổi, anh mau đi ra ngoài ngay".
Thấy bộ dạng như đang muốn chạy trốn của cô, nụ cười trên môi mỗi lúc càng đậm, sau đó không định nán lại lâu, anh đóng cửa rồi ra ngoài.
Chu Tử Tiệp chắc chắn anh đã đi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã nghĩ lầm, Lục Hàn của bây giờ không chỉ nguy hiểm hơn mà còn háo sắc hơn trước!
_________
Thay bộ trang phục chỉnh tề, Chu Tử Tiệp đi xuống lầu, nhìn bộ dạng ung dung của Lục Hàn ngồi trên ghế không hiểu sao cô lại thấy tức giận.
Thấy cô, Lục Hàn liền đứng dậy, sải bước đến cạnh cô, ánh mắt không ngừng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt yêu kiều của cô.
" Đi thôi".
" Chúng ta không ăn sáng sao?".
Dứt lời, một giọng nói quen thuộc vang lên, là bác gái.
" Hai đứa mau đi đi không là muộn đấy".
" Nhưng thưa bác...".
" Mau đi thôi".
Lục Hàn không cho cô cơ hội nói tiếp, anh kéo cô ra ngoài.
" Này anh, anh, khoan đã".
Chưa nói hết câu, Chu Tử Tiệp bị anh kéo lên xe, anh nói.
" Yên tâm đi, anh không bắt cóc em đâu, đi ăn xong anh sẽ đưa em tới trường".
Chu Tử Tiệp nghe vậy tuy có chút khó hiểu nhưng cũng yên tâm nhìn anh lái xe.
Anh đưa cô đến một quán anh sáng gần trường, tuy là gần trường nhưng thật ra cô chưa từng ăn ở đây bao giờ.
Đi theo anh, Chu Tử Tiệp ngồi vị trí gần cửa kính, chiếc kính ở đây giúp cô có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên ngoài nhưng người ngoài lại không thể thấy được họ.
Lục Hàn mau chóng gọi đồ rồi ngồi xuống đối diện.
Một lúc sau, Chu Tử Tiệp không nhịn được mà khẽ quát.
" Anh có thể thôi không nhìn tôi như vậy được không?".
Đáp lại sự tức giận của cô là vẻ mặt vô tội của anh.
" Vậy sao? Sao anh lại không biết nhỉ".
" Anh...".
Chu Tử Tiệp nhìn anh không biết phải nói gì nữa. Sự thay đổi của anh là điều tốt hay xấu cô thật sự không thể nói trước được.
Nén cơn giận trong lòng, Chu Tử Tiệp tậo chung vào bữa ăn của mình, cố gắng không để ý đến anh.