giờ tối, Chu Tử Tiệp xuống dưới lầu, vẫn chưa có động tĩnh gì, ba cô - Chu Lâm cùng mẹ cô - Tiêu Vu vẫn ở bên đó...
Cũng phải thôi, dù sao cũng gần một năm rồi Lục Hàn mới về, bảo sao bác trai và bác gái lại tổ chức tiệc khuya tới vậy chứ.
Hơn năm trước, Tiêu Vu và Lạc Viên Viên cùng sinh con đầu lòng trong cùng một năm. Tháng một, Tiêu Vu hạ sinh một bé gái đáng yêu tên là Chu Tử Lan, không nhanh không chậm, vào tháng , Lạc Viên Viên cũng hạ sinh một bé trai khoẻ mạnh tên là Lục Hàn. Chỉ có điều lúc này Tiêu Vu cũng đang mang trong mình một thai nhi vừa tròn tháng. Thai nối tiếp nhau khiến Chu Lâm vừa mừng vừa lo cho vợ, nhưng Tiêu Vu lại chẳng mấy lo lắng, bà còn chắc nịnh nói với chồng.
" Ông lo quá làm gì, đứa em này của Tiểu Lan chắc chắn cũng sẽ sinh nở khoẻ mạnh và bình an".
Vậy là tháng sau, sau sinh nhật tròn một tuổi của Chu Tử Lan vài ngày, như lời nói, Tiêu Vu mẹ tròn con vuông khi sinh đứa con gái thứ hai - Chu Tử Tiệp.
Năm tháng dần trôi, khi Chu Tử Lan tuổi luôn một mực khẳng định Lục Hàn lớn lên sẽ là chồng mình, Lục Quản Đường nghe vậy cũng nói đùa.
" Tiểu Lan ngoan, sau này Lục Hàn lớn lên chắc chắn sẽ gả cho cháu có được không?".
" Vâng ạ, Bác Quản Đường tốt nhất".
Từ đó ai trong nhà cũng biết Chu Tử Lan thích Lục Hàn. Còn về phần Chu Tử Tiệp, tuy nhỏ tuổi hơn Lục Hàn nhưng cũng chỉ có tháng nên cô luôn coi anh là bạn.
Cả ba người cứ như vậy mà trưởng thành cùng nhau, thân thiết như anh em trong nhà...
Cho đến khi Chu Tử Tiệp học đại học năm nhất cô mới sực nhận ra mình cũng đã phải lòng người con trai Lục Hàn kia. Nhưng cô chỉ có một lựa chọn, đó là vứt bỏ thứ cảm giác này ngay lập tức, nếu Chu Tử Lan mà biết của cũng có cảm tình với anh thì chắc chắn sẽ không tha cho cô. Vì vậy mà suốt năm tháng đại học cô luôn lẩn tránh anh. Nhưng chẳng hiểu sao cô cứ muốn tránh xa anh thì anh lại càng muốn tiến gần cô hơn...
Cứ như vậy cho đến khi Chu Tử Tiệp kết thúc năm học thứ ba cũng là lúc Lục Hàn thi đậu vào quân đội. Cái ngày mà Lục Hàn chuyển vào quân đội sống, cô không đến tiễn anh vì cô không muốn tạo cho mình cái cảm giác nhung nhớ tới anh.
Gần một năm trôi qua, cuối cùng Lục Hàn cũng trở về, nhưng Chu Tử Tiệp thực lòng chẳng biết đối mặt với anh ra sao, cũng may hôm anh về cô được giao làm báo cáo cho nhóm, cũng nhờ vậy mà cô có lý do trốn khỏi buổi tiệc đoàn tụ tối nay.
Thật ra bản báo cáo này chỉ có vài phần nên cô sớm đã hoàn thành trước buổi đêm. Nhìn sang nhà bên cạnh vẫn sáng đèn, Chu Tử Tiệp bất giác có chút áy náy trong lòng, nhưng ai bảo tình cảm cô dành cho anh lại là tội lỗi chứ?
Xuống dưới lầu, Chu Tử Tiệp ngồi trên ghế sô pha, ôm chiếc gối, cô lấy cái điều khiển, nhàm chán bật bừa vài kênh trên TV.
" Cạnh", tiếng động ngoài cửa vang lên, Chu Tử Tiệp vô thức nói.
" Ba mẹ, muộn rồi, nếu mệt rồi hai người nên đi nghỉ sớm đi ạ".
" Tiểu Tiệp, là anh!".
Giọng nói khàn khàn quen thuộc, Chu Tử Tiệp có nhắm mắt cô cũng biết đó là ai.
Chu Tử Tiệp cố gắng giấu đi cái cảm giác khó nói trong lòng, quay lại nhìn anh.
" Bữa tiệc kết thúc rồi sao?".
" Chưa, hai bác nói lát mới về".
Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Chu Tử Tiệp thật lòng chẳng biết đối mặt với nó ra sao, cô quay lại, cố định đôi mắt nhìn về màn hình TV, bàn tay vô thức cầm lấy điều khiển chuyển kênh, Chu Tử Tiệp cố giữ bình tĩnh lên tiếng.
" Sao lại qua đây? Không phải bây giờ anh nên ở bên đó sao?".
Chu Tử Tiệp không rõ biểu hiện trên nét mặt của anh lúc này sao, chỉ biết giọng nói lúc này của anh vừa có vẻ giễu cợt vừa có một chút gì đó nguy hiểm không tả.
" Lâu rồi không gặp, em vẫn không hoan nghênh anh đến vậy sao?".
Chu Tử Tiệp không biết nên nói với anh thế nào, cô lúng túng tắt TV, vừa định lên lầu thì bị anh kéo lại.
" Chu Tử Tiệp, cầu xin em đừng lảng tránh anh như vậy có được không?".
Cô hất tay anh ra, nhíu mày nói.
" Tôi không hiểu anh nói gì, muộn rồi tôi lên đi ngủ đây".
Quay người lại, cô thật sự rất muốn chạy trốn khỏi anh ngay lúc này. Nhưng đáng tiếc, từ sau lưng cô bỗng truyền lên một luồng hơi ấm áp, hơi thở quen thuộc của anh khẽ phả vào tai cô.
" Tiểu Tiệp, anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện giờ anh chỉ muốn một điều, xin em đừng trốn tránh anh nữa, có được không?".
Có trời mới biết một năm không gặp anh nhớ cô đến trừng nào!!
Hơn một năm trước cô bỗng trở nên xa cách anh khiến anh khó hiểu vô cùng. Nhưng hiện tại, anh không thể để cô rời xa mình hơn được nữa, anh thật sự lo lắng nếu mất cô anh phải sống ra sao? Vì vậy anh đã quyết, nếu cô thật sự muốn tránh xa anh, vậy thì anh sẽ tiến gần lại cô hơn cho đến khi cô chịu mở lòng với anh.