Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

chương 47: tình địch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cao Nam ngồi đối diện Diệp Vĩ Gia, mỗi ngày đi làm đều gặp mặt. Ban đầu, Diệp Vĩ Gia nhìn thấy Cao Nam là cảm thấy buồn bực, liền hỏi anh vài câu, hỏi tới hỏi lui đều là chuyện của anh với Mộ Phi. Cao Nam không trả lời, cậu cũng không có cách gì, về sau lại lười xen vào chuyện của người khác, dù sao đây là chuyện của bọn họ, cậu cũng không muốn xem vào quá nhiều, nhìn Cao Nam coi như không thấy, quan hệ dần dần cũng nhạt đi.

Buổi sáng, Diệp Vĩ Gia đến muộn, lén lút vào văn phòng, vừa ngồi xuống, chợt nghe quản lý nói đi họp. Cuộc họp hôm nay thông báo về dự án mới, là một hệ thống tự động chuẩn bị thử nghiệm vận hành, tất cả các ban ngành khác đều chờ mong, quản lý đề nghị đi ăn khao, rủ mọi người tối đi liên hoan, hát karaoke. Mọi người hoan hô ầm ĩ, quản lý lại nói thêm có thể đưa người thân đi kèm, mọi người càng hứng trí hơn.

Diệp Vĩ Gia gọi điện cho Mộ Hàn, hỏi y có muốn đi không. Mộ Hàn cười đồng ý, Diệp Vĩ Gia cúp điện thoại mới thấy có điểm không ổn. Quản lý bảo mang người thân đi, khẳng định là dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái, nếu cậu mang Mộ Hàn đi, thì phải giải thích thế nào đây? Nhưng mà cậu lại không thể gọi điện bảo Mộ Hàn không đi, nghĩ tới nghĩ lui, dù sao thì ban của cậu mọi người cũng biết Mộ Hàn, cũng biết quan hệ giữa hai người rất tốt, chắc là không có việc gì đâu, vì thế cậu cũng đỡ lo.

Dẫn theo cả người thân, chả mấy khi quản lý hào phóng, mời mọi người đi ăn. Mọi người đến nhà hàng, ghép bàn lại thành một dãy dài. Quản lý đương nhiên là ngồi đầu, mọi người ngồi ở hai bên, bàn đầu tiên đến bàn cuối cùng cũng cách nhau khá xa.

Diệp Vĩ Gia chọn cái bàn xa nhất, Mộ Hàn ngồi bên cạnh cậu, mà tình cờ, Cao Nam cũng chọn cách ngồi xa quản lý nhất, như vậy, lại ngồi đối diện với Diệp Vĩ Gia, cái này đúng là có chút xấu hổ, mà điều làm Diệp Vĩ Gia không được tự nhiên nhất là Cao Nam còn dẫn theo một cô gái, giới thiệu với mọi người là bạn gái anh. Diệp Vĩ Gia nhớ rõ cô gái này, đây là người mà lần trước Cao Nam đi xem mặt.

Mộ Hàn hiển nhiên là không khó chịu như Diệp Vĩ Gia, y cười nói chuyện với Cao Nam: “Thế nào, gần đây có khỏe không? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.”

Cao Nam ngồi đối diện Mộ Hàn, khẽ mỉm cười: “Vẫn tốt, không có gì khác trước cả.”

Mộ Hàn nhìn thấy cô gái bên cạnh y, hiểu ngay: “Bạn gái anh thật xinh, hai người rất xứng đôi.”

“Cảm ơn.” – Cao Nam khách khí nói, thanh âm có vẻ là lạ.

“Xin chào, tôi là Phương Lệ Nhã.” – Phương Lệ Nhã tự giới thiệu, nở nụ cười ngọt ngào, là một cô gái tràn đầy sức sống.

“Xin chào. Tôi là Mộ Hàn, đây là Diệp Vĩ Gia. Chúng tôi đều là đồng nghiệp của Cao Nam.” – Mộ Hàn giới thiệu bản thân lẫn Diệp Vĩ Gia. Khóe mắt Diệp Vĩ Gia hiện lên một tia chán ghét, Mộ Hàn làm như không phát hiện, Diệp Vĩ Gia liền lấy tay véo vào đùi Mộ Hàn, Mộ Hàn đưa tay bắt lấy, khiến Diệp Vĩ Gia nhất thời không thể giãy dụa.

Phương Lệ Nhã có khuôn mặt rất trẻ con, làn da trắng nõn, khi cười rộ lên rất đáng yêu, thanh âm trong trẻo: “Rất vui vì làm quen với hai người.”

Mộ Hàn cười đầy ẩn ý, bộ dáng nói chuyện rất lịch sự, nếu Cao Nam là một người đàn ông bình thường, hai người thực sự xứng đôi, chỉ là có chút đáng tiếc.

Diệp Vĩ Gia cảm thấy nụ cười của Mộ Hàn có chút không có hảo ý, ghé vào tai y, hạ giọng hỏi: “Anh sao cứ nhìn người ta thế? Có gì đáng chú ý à?”

Mộ Hàn nhẹ giọng hỏi: “Em ghen à?”

Diệp Vĩ Gia tức giận: “Em còn muốn uống xì dầu đấy!”

Mộ Hàn nói: “Được rồi, đợi lát nữa anh gọi cho em bát dấm chua, em từ từ uống.”

Diệp Vĩ Gia trừng mắt, quyết định không để ý tới y, rút tay mình khỏi tay Mộ Hàn, bắt đầu chuyên tâm ăn uống. Gỏi cá ăn rất ngon, sushi cá chình, sushi cá ngừ, mấy món này cậu đều rất thích, khi ăn uống thế này mấy ý nghĩ tức giận vừa rồi cũng tan thành mây khói.

Nhiều người vừa ăn cơm vừa nói chuyện vô cùng náo nhiệt, cơm nước xong, đương nhiên là đi karaoke rồi.

Diệp Vĩ Gia cùng đồng sự ầm ỹ lên hát, Mộ Hàn ngồi một bên, Cao Nam cùng Phương Lệ Nhã nói chuyện. Trong phòng rất ồn, nên hai người họ cơ hồ phải ghé sát vào nhau, Mộ Hàn nhìn thấy có chút không thoải mái, nhíu mày, giữ chặt tay Cao Nam, nói: “Đi ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói.”

Cao Nam kinh ngạc nhìn y, vốn định cự tuyệt, nhưng Mộ Hàn cường thế kéo anh ra ngoài. Hai người rời khỏi quán, đèn nê ông sáng rực rỡ khắp nơi, tràn ngập màu sắc, một cơn gió nhẹ thổi đến, làm cho người ta thấy khoan khoái.

Cao Nam nói trước: “Nếu cậu muốn nói chuyện của anh ấy, thì không cần đâu.”

Thanh âm vô cùng lạnh nhạt lạnh lùng.

Mộ Hàn cười: “Em vốn không định nói với anh chuyện của anh ấy, nhưng mà anh lại nói trước, anh nghĩ là em gọi anh ra đây để nói chuyện đấy sao?”

Cao Nam trầm mặt xuống: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Mộ Hàn cười, chân thành nói: “Cao Nam, chúng ta đã quen biết nhau cũng tám chín năm rồi. Mà anh với anh ấy quen nhau bao lâu, cảm tình của hai người sâu đậm thế nào, em nghĩ em có thể hiểu được. Cảm tình sâu như vậy, không thể nói buông tay là buông tay được, anh có thể thực sự quên được anh ấy sao?”

Sắc mặt Cao Nam tối tăm, con ngươi lóe lên một tia sáng khác thường, nhưng đều bị Mộ Hàn nhìn thấy.

“Không thể quên thì sao? Có một số việc sẽ không bao giờ có kết quả.” – Cao Nam châm biếm.

“Vậy còn anh? Anh thực sự định cùng cô gái kia sống cả đời?” – Mộ Hàn hỏi.

Cao Nam cười: “Đúng thế.”

Mộ Hàn trầm mặc nhìn hắn, Cao Nam nói: “Ngại quá, không còn gì để nói nữa đâu, tôi vào trước đây.”

Mộ Hàn không lên tiếng, lặng lẽ nhìn anh ta đi vào. Có những chuyện anh ta nghĩ có thể lừa được chính mình, nhưng mà không thể lừa được tâm mình.

Khi Mộ Hàn đi vào, ở đại sảnh liền gặp người quen, y kinh ngạc, liền nhanh chóng quay đầu, nhìn bức tranh trên tường, hi vọng người kia có thể nhanh chóng đi qua, không nhìn thấy y, ai ngờ người nọ cư nhiên lại tiến đến, chào hỏi: “Mộ Hàn, là em sao?”

Người kia vẻ mặt kinh hỉ, gắt gao cầm lấy tay Mộ Hàn. Mộ Hàn cười gượng, rút tay ra, lùi về sau hai bước: “Đàn anh, thật tình cờ, không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Tề Phong không thể ngăn được tình cảm vui mừng lúc này, gã vốn không thích đến nơi này, nhưng không ngờ hôm nay gã lại gặp được Mộ Hàn ở đây, thật sự là tình cờ, đây không phải là duyên phận thì là gì.

“Nhiều năm như vậy không ngờ em vẫn như trước kia, thích gọi tôi là đàn anh! Mộ Hàn, nhìn thấy em tôi rất cao hứng.” – Tề Phong cười nói, hai mắt sáng ngời.

Giờ phút này, điều gã muốn làm nhất đó chính là được ôm Mộ Hàn, mà gã cũng thực sự là không thể kìm nén được nữa, tiến lên, cầm lấy tay Mộ Hàn, kéo vào trong lòng.

Mấy người đi theo Tề Phong không biết phải nói gì. Là người làm việc bên cạnh gã đã lâu, đều biết sếp mình là người ưa sạch sẽ, hơn nữa lại không thích cùng người khác thân cận. Cho nên trước cảnh tượng này khiến cho não mấy người không thể hoạt động được, cảm thấy có gì đó không chân thật.

“Mộ Hàn.” – Diệp Vĩ Gia đi tìm Mộ Hàn, ra đến sảnh, lại thấy Mộ Hàn bị nam nhân khác ôm, trong lòng đột nhiên tức giận, gọi to.

Mộ Hàn cả kinh, đẩy Tề Phong ra, Diệp Vĩ Gia nhanh chóng bước đến bên cạnh Mộ Hàn, cố ý tách hai người ra, lại nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tề Phong. Người đàn ông này mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ngũ quan tinh thế, thân thể cường tráng, khi không cười thoạt nhìn rất lạnh mạc, rất có khí phách.

“Vị này là?” – Diệp Vĩ Gia không chút khách khí mở miệng, nói là hỏi Mộ Hàn, nhưng lại nhìn chằm chằm Tề Phong.

“Anh ta là đàn anh của anh.” – Mộ Hàn cười khẽ.

“Xin chào. Tôi là Tề Phong.” – Tề Phong nhếch môi cười, bộ dáng ngang ngược, rất kiêu ngạo, người khác khi được giới thiệu thường tiến lên bắt tay đối phương, nhưng gã lại không có động tác gì, chỉ hơi giật giật miệng.

Tề Phong làm như vậy khiến cho Diệp Vĩ Gia rất khó chịu, bằng trực giác của mình, cậu đoán hai người khi đó không chỉ là đàn anh đàn em đơn giản như vậy.

“Xin chào, Diệp Vĩ Gia.” – Diệp Vĩ Gia đơn giản giới thiệu mình, nhíu mày nhìn hắn.

Tề Phong lại không nhìn cậu, lấy danh thiếp, đưa cho Mộ Hàn, cười nói: “Đây là danh thiếp của tôi, khó khăn lắm mới gặp được em, hôm nào gọi điện cho tôi, chúng ta tâm sự.”

Mộ Hàn nhận lấy, khách khí nói: “Được.”

“Tốt lắm, tôi còn có việc, hôm nào đó sẽ gặp mặt.” – Tề Phong nói.

Mộ Hàn gật đầu, đáp ứng là một chuyện, đến lúc đó có gặp hay không lại là chuyện khác.

Tề Phong trước khi đi còn quay đầu nhìn Mộ Hàn, cười thâm thúy.

Diệp Vĩ Gia lấy danh thiếp trong tay Mộ Hàn, nhìn thoáng qua, hóa ra Tề Phong này là CEO của Tinh Phong Võng Lạc, cậu buồn giọng hỏi: “Anh ta thích anh đúng không?”

Mộ Hàn ngẩn người ra, thành thực nói: “Trước kia anh ta có thích anh.”

Diệp Vĩ Gia lạnh mặt, vò nát tấm danh thiếp, thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Mộ Hàn cười hỏi: “Em ghen à?”

Diệp Vĩ Gia hừ lạnh một tiếng.

“Hôm nay em ăn dấm chua không ít, sao trước kia anh không phát hiện ra thế nhỉ?” – Mộ Hàn trêu đùa.

Diệp Vĩ Gia lại hừ một tiếng.

Mộ Hàn ôn nhu khuyên nhủ: “Được rồi, đưng có hừ nữa, cứ rầm rì như heo vậy! Anh với anh ta không có loại tình cảm mà em nghĩ đâu.”

Diệp Vĩ Gia hung tợn nói: “Tốt nhất là không nên có.”

“Nếu có thì sao?” – Mộ Hàn hỏi.

Diệp Vĩ Gia cắn răng: “Vậy đánh gãy chân anh.”

“Ngoan chút đi?”

“Hừ!”

“Lại hừ?”

“……….”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio