Mộ Hàn đi đến nơi hẹn, đã thấy Tề Phong ở đó rồi. Gã ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bộ dáng cô độc.
Tề Phong nhìn thấy y, liền đứng dậy, nở nụ cười: “Em đã đến rồi?”
Mộ Hàn khẽ cười gật đầu: “Chờ lâu chưa? Thật ngại quá, hôm nay tôi có việc nên đến muộn một chút.”
Tề Phong mời y ngồi: “Tôi đã đợi vài năm rồi, đợi một hai giờ cũng không thành vấn đề.”
Mộ Hàn ngẩn ra, con ngươi Tề Phong xoay chuyển, tránh ánh nhìn của y, quay qua nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Làm ơn cho tôi một ly nước chanh, cảm ơn!”
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” – Mộ Hàn trực tiếp hỏi luôn.
Tề Phong nhìn y, có chút xuất thần, nghe câu ấy, mới trở về bình thường, cười nói: “Tôi đã xem qua hợp đồng, không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy là tốt rồi.” – Mộ Hàn nói.
“Mấy năm nay em cũng không thay đổi gì nhiều.” – Tề Phong uống một ngụm cà phê nói.
“Anh thì lại thay đổi rất nhiều.”
Mộ Hàn khẽ cười, khi gặp lại Tề Phong, chính y cũng kinh ngạc, vị đàn anh cao ngạo năm đó hiện đã công thành danh toại.
Tề Phong than nhẹ: “Đúng vậy, những năm gần đây tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà, tôi vẫn nhớ em, vẫn không thể quên được em.”
Mộ Hàn chớp mắt, cười cười: “Anh cũng thấy đấy, hiện tại tôi đã có bạn trai, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
Khóe miệng Tề Phong nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: “Em còn nhớ khi xưa em cự tuyệt tôi thế nào không? Tôi vẫn nhớ rõ, em nói em không thích con trai, em là người bình thường, chỉ thích con gái. Nhưng hiện tại thì sao? Không phải em đang yêu một cậu con trai đấy sao? Có thể thấy lúc đấy em cố ý tìm cớ muốn cự tuyệt tôi.”
Mộ Hàn cười không nói gì. Lúc ấy y nhớ rõ là mình có nói như thế. Bởi vì y không nghĩ là mình sẽ gặp lại Diệp Vĩ Gia. Sau đó, y mới chậm rãi hiểu được tình cảm của chính mình, càng gặp Diệp Vĩ Gia, lại càng phát hiện mình thích cậu ấy.
Khi đó y còn ngây ngốc hỏi Mộ Phi, nếu một nam nhân bình thường thấy một nam nhân khác mà khổ sở, ghen tị sẽ xúc động, có phải là nam nhân này đã thích người kia không? Mộ Phi khi đó đã khẳng định là đúng.
Không biết thủ hướng của chính mình, là vì mình chưa gặp được người mà mình thực sự thích. Đến khi gặp được người đó rồi, ngươi mới phát hiện, thì ra một nam nhân cũng có thể yêu nam nhân.
Tề Phong cười nói: “Quên đi, không nói những lời này nữa. Tôi bận cả ngày, cũng chưa kịp ăn, chúng ta gọi món đi.”
Tề Phong gọi hai phần thịt bò, một phần rau dưa salad, hai bát canh, thêm một chai rượu.
“Khi ở nước ngoài, tôi vẫn luôn nhớ đến đồ ăn Trung Quốc, ngay cả khi ăn cải thìa lẫn trứng chim đều cảm thấy thật xa xỉ. Thường thì vẫn toàn ăn bánh mỳ. Sau khi về nước, lại vẫn hay đi ăn cơm Tây, em nói xem, thói quen thật là đáng sợ.” – Tề Phong tao nhã cắt thịt bò, chậm rãi nói.
“Đúng vậy.” – Mộ Hàn phụ họa – “Nếu sống trong hoàn cảnh nào đó quá lâu, rất khó để có thể thay đổi được thói quen.”
Tề Phong ăn một miếng thịt bò, cười nói: “Tôi vẫn nhớ em nấu ăn rất ngon, khi ở nước ngoài cũng vẫn nhớ, hôm nào đó em có thể nấu cho tôi ăn chứ?”
Mộ Hàn gật đầu: “Đương nhiên, nếu có thời gian rỗi thì đến nhà tôi ăn cơm.”
“Được!” – Tề Phong cao hứng đáp ứng.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người không biết phải nói gì, chỉ vùi đầu vào ăn, âm nhạc của nhà hàng rất nhẹ nhàng, hương rượu tỏa ra bốn phía.
Nhân viên tiến đến rót rượu cho Mộ Hàn, bị y ngăn lại, lịch sự nói: “Ngại quá, tôi lái xe, không thể uống rượu.”
Nhân viên mỉm cười rót rượu cho Tề Phong, sau đó lui xuống.
“Kỳ thật em có thể uống một chút, lát tôi có thể đưa em về.” – Tề Phong nói xong, uống một ngụm rượu.
Mộ Hàn mỉm cười: “Bình thường tôi cũng rất ít uống rượu.”
Tề Phong hiểu rõ. Từ khi biết Mộ Hàn, gã thấy Mộ Hàn sống rất có quy luật, quần áo ngay ngắn chỉnh tề, sạch sẽ. Khi bọn họ ra ngoài chơi, tuyệt đối là phải về nhà trước mười một giờ, hơn nữa nhất định phải lôi Mộ Phi về nhà bằng được.
Nghĩ đến đây, gã lại nở nụ cười. Nhiều năm như vậy, Mộ Hàn cho hắn một giấc mộng đẹp mà lại tinh thuần, mà lại quá xa xôi.
Gã uống thêm chút rượu nữa, liền nói nhiều hơn. Gã kể chuyện của hắn mấy năm gần đây cho Mộ Hàn nghe. Gã cũng không hiểu vì sao lại muốn nói những lời này, gã chỉ biết là với Mộ Hàn, gã muốn y biết nhiều hơn về gã, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Gã kỳ thật rất ít khi say, nhưng không hiểu sao hôm nay lại say. Mặc dù say, nhưng gã biết Mộ Hàn vẫn ở bên cạnh, trong lòng gã cảm thấy rất thỏa mãn.
Mộ Hàn thực bất đắc dĩ, không biết Tề Phong ở đâu. Mà hỏi gã, gã cũng không nói rõ ràng, liền mang gã đến một khách sạn, thuê một phòng, để hắn ngủ lại đây một đêm.
Diệp Vĩ Gia ở nhà chờ Mộ Hàn, chờ đến khi buồn ngủ, chợt thấy tiếng di động vang lên, mơ màng tiếp máy, lại nghe thấy âm thanh của Lâm Vũ.
“Mày đang ngủ à?” – Lâm Vũ hỏi.
“Làm sao thế? Tự dưng tối nay lại gọi điện cho tao?” – Mắt Diệp Vĩ Gia vẫn díu lại, không kiên nhẫn hỏi.
“Tao là quan tâm thôi, vừa rồi tao thấy Mộ hàn cùng một nam nhân đến khách sạn thuê phòng, hai người cãi nhau à? Hay là chia tay?”
Diệp Vĩ Gia cả kinh, lập tức nhảy dựng lên, hướng Lâm Vũ quát: “Mày vừa nói cái gì? Mày nói lại cho tôi?”
Lâm Vũ run rẩy nói: “Tao nói hai người có phải chia tay không?”
“Câu trước nữa?”
“Hai người cãi nhau?”
“Câu trước nữa, mày nói gặp Mộ Hàn ở cùng một chỗ với nam nhân khác?”
“Đúng vậy!”
“Mày thấy ở đâu?” – Diệp Vĩ Gia sốt ruột.
Lâm Vũ nói địa chỉ, Diệp Vĩ Gia nói: “Mày ở đó chờ tao, tao lập tức đến.”
Diệp Vĩ Gia nói xong liền treo máy. Cơn buồn ngủ một chút cũng không còn, cậu nhanh chóng gọi điện cho Mộ Hàn, chờ mãi mới có người bắt máy, nhưng không phải là giọng của Mộ Hàn. Diệp Vĩ Gia nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Anh là ai? Đây là di động của Mộ Hàn mà?”
“Cậu tìm cậu ấy sao? Cậu ấy đang ở trong WC.” – Người kia thanh âm khàn khàn.
Diệp Vĩ Gia trong lòng bồn chồn, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”
“Diệp Vĩ Gia à? Tôi là Tề Phong? Cậu tìm Mộ Hàn có việc sao? Có cần tôi gọi cậu ấy nghe điện thoại không?”
Diệp Vĩ Gia vừa nghe đến Tề Phong, liền giật mình, cúp máy.
Khi cậu đến nơi, Lâm Vũ đang đứng đợi cậu.
“Mày tới rồi.” – Lâm Vũ tươi cười chào hỏi.
Diệp Vĩ Gia sắc mặt vô cùng khó coi, hỏi: “Biết bọn họ ở phòng nào không?”
“, tôi vừa hỏi nhân viên lễ tân.” – Lâm Vũ đáp. Sau khi nói chuyện với Diệp Vĩ Gia, hắn muối mặt đến hỏi nhân viên lễ tân, hỏi thăm phòng của Mộ Hàn.
Diệp Vĩ Gia bình tĩnh không nói lời nào. Lâm Vũ cười mỉa: “Có lẽ là hiểu lầm thôi, là tôi thấy ngạc nhiên, cứ nghĩ là hai nguời có chuyện, cậu đừng có như vậy, trông rất dọa người.”
Diệp Vĩ Gia không thèm để ý đến Lâm Vũ. Chính cậu cũng biết mình không nên hoài nghi Mộ Hàn. Nhưng Tề Phong lại không thế, người này thích Mộ Hàn. Cậu không thích Mộ Hàn ở cùng một chỗ với Tề Phong, mỗi khi hai người này gặp nhau, cậu lại nhịn không được nghĩ ngợi.
Hai người tìm được phòng, gõ cửa, người mở cửa là Mộ Hàn, y kinh ngạc nhìn cậu: “Sao em lại ở đây?”
“Lâm Vũ nói nhìn thấy anh, em gọi di động anh lại không trả lời, em lo anh có chuyện gì nên đến đây xem.” – Diệp Vĩ Gia cố gắng tự bình tĩnh lại.
Lâm Vũ mỉm cười, Mộ Hàn mở rộng cửa cho hai người vào: “Vừa rồi anh không nghe thấy tiếng chuông, đợi một lát nữa chúng ta sẽ cùng về.”
Diệp Vĩ Gia thấy Tề Phong nằm trên giường, nhíu mi hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”
Mộ Hàn sợ cậu hiểu lầm, liền giải thích: “Anh ấy uống rượu, anh lại không biết địa chỉ của anh ta, nên đành thuê phòng ở đây, để anh ta ở lại đây một đêm, sáng mai tỉnh rượu anh ta có thể tự mình về.”
Tức giận trong lòng Diệp Vĩ Gia tiêu bớt, nhưng mà vừa rồi giọng nói của Tề Phong không giống người uống say. Diệp Vĩ Gia nghi hoặc nhìn Tề Phong, âm thầm thở dài. Từ sau khi Tề Phong xuất hiện, cậu trở nên không bình thường, luôn lo lắng anh ta với Mộ Hàn sẽ phát sinh chuyện gì, bởi vì cái người tên Tề Phong này có khí thế rất mạnh mẽ, làm cho cậu bất an.
Mộ Hàn sửa sang lại một chút, để lại giấy nhắn cho Tề Phong, rồi cùng Diệp Vĩ Gia về nhà.
Về đến nhà, Diệp Vĩ Gia ngồi trên sô pha, nghiêm túc nhìn Mộ Hàn: “Em thấy chúng mình nên cần nói chuyện rõ ràng.”
Mộ Hàn ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nói chuyện gì?”
“Về chuyện của Tề Phong, anh vẫn chưa nói với em, chuyện của anh với anh ta, vì sao anh không muốn nói?”
Mộ Hàn cười: “Anh với Tề Phong không có chuyện gì, vậy em muốn anh nói gì?”
“Em không thích anh một mình đi gặp anh ta, lẽ ra anh nên gọi điện thoại báo cho em mới đúng.” – Diệp Vĩ Gia nói.
Mộ Hàn cảm thất buồn cười, lại có chút bực mình: “Em có ý gì vậy? Em không tin anh đúng không? Anh với em còn chưa đủ thẳng thắn sao?”
“Em không có ý đó, anh ta là tình địch của em, uy hiếp nghiêm trọng đến quan hệ của chúng ta nên em mới….” – Diệp Vĩ Gia thấy Mộ Hàn kích động liền sốt ruột giải thích.
“Tiểu Diệp Tử, từ khi nào em lại hay để ý như vậy? Chả lẽ từ nay về sau anh ra ngoài gặp ai cũng phải xin phép em đúng không?” – Mộ Hàn cười có chút châm biếm.
Diệp Vĩ Gia nói: “Đương nhiên không phải, anh gặp ai em cũng không nói gì, nhưng Tề Phong thì khác, anh gặp anh ta phải nói cho em biết.”
Nói xong những lời này, thái độ của Diệp Vĩ Gia cường ngạnh hẳn lên.
Mộ Hàn hít một hơi thật sâu: “Anh đã nói rất nhiều lần, anh với anh ta không có quan hệ như em nghĩ đâu, nếu em không tin, anh cũng không có cách nào khác.”
Mộ Hàn nói xong liền vào phòng, hôm nay y đã rất mệt mỏi, không biết vì sao Diệp Vĩ Gia lại đột nhiên xuất hiện ở khách sạn, đột nhiên cố tình gây sự nói những lời này, trước kia cậu đâu có thế.
Y thở dài, mệt mỏi nằm vật ra giường.