Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

chương 42: uyển nghi bị bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Tỉ tỉ " Lúc này Nam Cung Nguyệt mới dời tầm mắt khỏi Tề Dương, nhào tới định ôm chầm lấy Uyển Nghi.

Cốp

" Ai ui da ! Đau quá hà, tỉ tỉ, sao lại cốc đầu người ta chứ ? " Nam Cung Nguyệt xoa xoa chỗ bị đau, vẻ mặt rõ là bất mãn.

" Còn dám nói ? Muội giỏi lắm, sao muội không bắc loa nói cho cả thiên hạ này biết ta yêu Nam Cung Việt luôn đi. Uổng công ta tin tưởng muội, vậy mà muội lại bán đứng ta. " Uyển Nghi tức đến xì khói, lại giơ tay lên, không chút lưu tình, cốc cho Nam Cung Nguyệt cái nữa.

" Ai ui, tỉ đừng có cốc đầu muội nữa. Chẳng phải muội muốn tốt cho tỉ sao ? Tỉ xem, nếu muội mà không nói thì bây giờ hai người đâu có được như vậy. Thật là làm ơn mắc oán a. " Nam Cung Nguyệt phụng phịu nói. Nhìn thấy Uyển Nghi giơ tay lên, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.

" Muội còn dám nói sao ? Nếu như kết quả không phải như vậy mà là ngược lại thì sao ? Đến lúc đó hắn không những càng căm ghét ta mà ta còn không cách nào đối mặt với hắn nữa. Không, quan trọng là, muội chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả. Ta thật là bị muội hại cho tức chết rồi. Sau này không thèm để ý muội nữa. "

Uyển Nghi bày ra bộ mặt tức giận, ngúng nguẩy lắc lắc cái mông, xoay người bỏ về phòng, bỏ lại một mình Nam Cung Nguyệt đứng ngẩn ra.

" Aizz,tỉ tỉ, muội biết sai rồi mà, đừng giận muội nữa được không. Tỉ mà giận muội thì muội biết chơi với ai đây ? Tỉ tỉ, sau này muội sẽ không dám nữa đâu aaaaa........."

Nam Cung Nguyệt hồi thần, vội vã đuổi theo Uyển Nghi. Trong đêm tối, hai thân ảnh nhỏ bé đuổi nhau chạy trối chết, hỗn loạn khắp cả vương phủ, tiếng cười đùa vang lên không dứt.

~

Sáng hôm sau, Nam Cung Nguyệt cao hứng chạy sang phòng Uyển Nghi, một mực kéo nàng rời giường, rủ nàng cùng đi dạo hoa viên.

" Tỉ tỉ, sao sắc mặt của tỉ kém quá vậy ? Trong người không khỏe chỗ nào sao ? Có cần muội đi tìm đại phu tới không ? " Nam Cung Nguyệt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Uyển Nghi, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Uyển Nghi day day hai bên thái dương, mệt mỏi nói " Không cần đâu, trước giờ tỉ vẫn luôn rất khỏe mạnh, chưa từng ốm đau bao giờ, chẳng qua là hơi nhức đầu chút thôi. " Từ hôm qua nàng đã thấy hơi tức ngực, đến sáng ngủ dậy, không hiểu sao lại thấy đau đầu khủng khiếp, trí óc có chút mơ hồ. Trong người rất khó chịu, nhưng rõ ràng là không có sốt.

" Tỉ tỉ, thật không sao chứ ? " Nam Cung Nguyệt vẫn lo lắng.

" Ừm, quả thật không sao. "

Uyển Nghi mỉm cười trả lời, nàng không muốn để Nam Cung Nguyệt lo lắng. Có lẽ chỉ là đau đầu một chút, lát nữa sẽ khỏi. Nhưng lời vừa dứt, nàng lập tức cảm thấy choáng váng, trong đầu chỉ kịp nghĩ hai " không ổn ". Sau đó liền thấy trước mặt tối sầm, không nhận thức được nữa. Cả người vô lực ngã xuống.

Trong phòng của Uyển Nghi, Nam Cung Việt nắm lấy bàn tay của Uyển Nghi, đau lòng nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng. Ánh mắt sáng quắc quét về phía đại phu đang ngồi bắt mạch bên cạnh.

" Nàng bị làm sao ? "

Trần đại phu xem xét kĩ một lượt, sau đó mới run run chắp tay lại

" Bẩm vương gia, Dương chủ tử chỉ là bị cảm mạo thông thường, có lẽ mấy ngày nay tiết trời thay đổi nên mới bị khí lạnh nhiễm vào người, lại thêm bị phong hàn chạy vào tới phổi dẫn đến ngất xỉu. Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, lão thần sẽ kê đơn thuốc, chỉ cần cho nàng uống đúng giờ là được. "

Vốn chỉ là bệnh nhẹ nhưng Trần đại phu lại bị khí thế bức người của Nam Cung Việt dọa đến phát run, khiến ông cảm thấy không phải đang chẩn bệnh ột người bị cảm mạo mà là một người bị bệnh sắp chết vậy. Nếu cứu không nổi mạng của nàng thì mạng của ông cũng đi theo luôn.

" Đi ra ngoài. "Sự lo lắng trong lòng biến thành lửa giận, Nam Cung Việt lạnh lùng phun ra một câu ngắn gọn. Trần đại phu cũng rất thức thời liền biến mất, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh.

" Huynh, để muội đi sắc thuốc cho tỉ tỉ. " Nam Cung Nguyệt nghe Trần đại phu nói không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy Uyển Nghi đột nhiên ngất xỉu làm cô lo lắng chết đi được.

Nam Cung Việt liếc qua một cái, chỉ nhàn nhạt nói. " Ừm, muội đi đi, cẩn thận chút, đừng để bị bỏng. "

" Muội biết rồi. Huynh nhớ chăm sóc tỉ ấy cẩn thận. " Nam Cung Nguyệt rất biết ý, trước khi đi còn kéo theo Hỷ nhi đi cùng, tạo không gian riêng cho hai người.

Nam Cung Việt nhìn sắc mặt tái nhợt của Uyển Nghi, trong lòng trĩu xuống. Hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai vương trên má của Uyển Nghi ra sau tai, khẽ thở phào. Vừa nãy hắn mới duyệt xong đống tấu chương của Nam Cung Thiên giao cho hắn, đang định đi nghỉ ngơi một chút thì thấy Nam Cung Nguyệt chạy vội tới, nói là nàng bị ngất xỉu ở hoa viên. Hắn không kịp suy nghĩ gì mà vội vàng lao đến đây ngay.

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại khẩn trương đến thế, nhưng hắn có thể cảm nhận được dường như vị trí của nàng trong lòng hắn càng ngày càng quan trọng.

Khóe miệng Nam Cung Việt lại chợt nhếch lên đầy ôn nhu, từ khi nàng đến đây, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Lúc đầu là khiến hắn căm ghét đến tận xương tủy, sau đó lại cùng Nguyệt nhi gây ra đủ thứ chuyện, khiến hắn hết đi từ bất ngờ này lại đến bất ngờ khác. Thành thân chưa đầy một tháng đã hồng hạnh xuất tường, khiến hắn phải một phen khổ sở. Vậy mà không hiểu sao trong tâm hắn lại không hề có chút ác cảm, trái lại càng ngày càng thấy nàng đáng yêu.

Nàng giống như một làn gió xuân đem đến bầu không khí mới cho vương phủ, xua tan đi sự u ám lạnh lẽo cho nơi này. Các hạ nhân trong phủ cũng rất yêu quý nàng, thỉnh thoảng hắn vẫn vô tình nghe thấy họ ngợi ca nàng, nói nàng không những xinh đẹp lại còn tốt bụng, đáng yêu. Nàng cũng là người duy nhất có thể khống chế muội muội bướng bỉnh của hắn, khiến muội ấy quý mến nàng đến vậy, lại còn vì nàng mà tình nguyện đi sắc thuốc. Nam Cung Nguyệt là công chúa, lại được nuông chiều từ nhỏ, tính cách thì bướng bỉnh, hay bày trò, nhiều lúc khiến cho hắn cũng phải đau đầu. Trước giờ vốn chưa từng đụng tay vào làm bất cứ thứ gì, hắn không thể tưởng tượng được bộ dạng của Nam Cung Nguyệt lúc sắc thuốc sẽ như thế nào.

" Ư " Uyển Nghi rên lên khe khẽ,một mảnh kí ức bỗng ùa về trong giấc mơ của nàng, chập chờn, mờ ảo. Nàng nhìn thấy chính mình, nhìn thấy hình hài còn đỏ hỏn bị người ta vứt bỏ trước cổng cô nhi viện. Nàng cố đuổi theo nhưng đôi chân không chịu nghe lời, dù cố gắng đến mấy cũng không cách nào nhấc lên nổi, trái lại nàng càng chạy lại càng xa bọn họ. Ngay cả mặt mũi cha mẹ mình thế nào nàng cũng không thể nhìn thấy, nàng chỉ có thể bất lực nhìn theo dáng lưng của họ, miệng không ngừng lẩm bẩm. " Tại sao ? Tại sao lại bỏ rơi con ? Tại sao lại không cần con ? "

Có lẽ cơn cảm mạo khiến Uyển Nghi trở nên yếu đuối, từng mảnh, từng mảnh kí ức trong cuộc đời nàng cứ thế ùa về khiến tim nàng co thắt lại, nàng thổn thức. Một dòng lệ nóng hổi lặng lẽ chảy dài xuống gò má.

Nam Cung Việt nhìn thấy Uyển Nghi đột nhiên rơi lệ thì bỗng giật mình, bàn tay mang theo sự dịu dàng đưa tới, định lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên mặt nàng thì đột nhiên nghe thấy nàng gọi khẽ:

" Sở Hạo. "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio