" Ặc ặc " Nam Cung Nguyệt lập tức bị sặc hạt dưa, hạt dưa mắc ngang cổ họng khiến nàng vô cùng khổ sở, nước mắt chảy ra, nhưng nàng lại không thể ngừng được cười. Vừa nãy tỉ tỉ nói là mang trà cho hoàng huynh, trà. Còn tưởng là ân ái mặn nồng, hóa ra tách trà đó là cố ý sao ? Nhìn mặt hoàng huynh lúc này là nàng đủ biết rồi, trong tách trà đó chắc chắn có bỏ thêm mật ong. Trong phủ vương gia, không ai là không biết rằng hoàng huynh của nàng bị dị ứng với mật ong. Dù chỉ là một chút thôi cũng sẽ khiến toàn thân nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy vô cùng. Không vẽ bậy lên mặt được thì tỉ tỉ lại dùng cách khác. Ôi, chết cười. Từ khi có tỉ tỉ, nàng lúc nào cũng được cười vui vẻ a.
Nam Cung Việt thấy Nam Cung Nguyệt cười rũ cả người thì càng bực mình. Toàn thân hắn ngứa ngáy, mẩn đỏ nổi khắp người, khó chịu vô cùng. Vừa nãy tới phòng nàng thì không thấy nàng đâu, hắn cứ nghĩ nàng đang ở cùng Nam Cung Nguyệt, ai dè khi tới đây lại chỉ nhìn thấy một mình Nam Cung Nguyệt đang cắn hạt dưa. Hắn tức giận, gằn giọng, giọng nói như của ác ma dưới địa ngục truyền đến.
" Nguyệt nhi, nàng ấy đâu rồi ? "
" Tỉ ấy á ? Chuồn rồi, tỉ áy đâu có ngốc đến mức ở lại đây chờ huynh đến trừng phạt tỉ ấy chứ. " Nam Cung Nguyệt cười hóm hỉnh trả lời. Tuy là không thể tránh được cả đời, nhưng mà tránh được lúc nào hay lúc ấy a.
Một đám quạ đen bay ào ào qua đầu, mặt Nam Cung Việt đen lại, hắn rít qua kẽ răng, gầm lên. " Uyển Nghi, nàng có giỏi thì đi luôn đi. Nàng mà dám trở lại xem ta xử nàng thế nào. Nàng về đây, nàng dám về đây, ta ông nàng nở hoa luôn. Aaaaaaaaaaaaaa.........."
Chim chóc bay tán loạn, toàn bộ vương phủ chấn động, người người đều không rét mà run, da gà da vịt nổi đầy người. Aaaaa.....ác ma đã hồi sinh rồi.
" Aizzz za....lỗ tai ngứa quá, có người đang chử.i ta a.." Uyển Nghi ngoáy ngoáy tai, sau đó lại hắt xì thêm mấy cái. Bảo đảm có người đang nhắc đến nàng.
" Có lẽ là vương gia. Ai bảo tiểu thư chơi ác vậy làm chi. " Hỷ nhi nhỏ giọng nói, buông một câu bâng quơ
" Đáng đời, ai bảo hắn...." Uyển Nghi bĩu môi, ngập ngừng một chút rồi im luôn. Hừ hừ...ai bảo hắn tinh lực quá độ, đòi hỏi nàng quá mức khiến nàng mệt chết đi được. Nếu không thì nàng đã hảo hảo yêu thương hắn rồi. Chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ của nàng với hắn thôi.
" Nè Hỷ nhi, đằng kia có chuyện gì thế ? " Uyển Nghi tò mò chỉ tay về phía đằng trước. Một đám đông quây vòng trong vòng ngoài, vô cùng náo nhiệt, ầm ĩ cả một khu chợ. Không có tiếng chiêng trống, cũng không có tiếng vỗ tay rầm rộ, xem ra không phải là mãi võ kiếm tiền, cũng không phải gánh xiếc dạo. Vậy thì là cái gì ?
" Em cũng không biết nữa. " Hỷ nhi mờ mịt lắc đầu. Nàng cùng tiểu thư đứng cùng một chỗ, tiểu thư không biết thì bảo nàng làm sao biết đây ?
" Vậy qua đó xem thử đi. " Uyển Nghi hăng hái kéo theo Hỷ nhi chạy lon ton tới đám đông ồn ào. Khi tới gần, nàng mới phát hiện ra đám đông này tập trung toàn nữ nhân. Lớn tuổi có, nhỏ tuổi có, đẹp có, xấu cũng có, thanh cao có, phàm tục có. Nói chung là có đủ loại người.
Uyển Nghi rẽ đám đông chen vào, nhìn thấy một gã nam nhân có khuôn mặt như đồ tể đang đứng cạnh một nam nhân vô cùng đẹp. Uyển Nghi nhìn một lượt từ trên xuống, ngầm đánh giá. Hắn mặc một thân hắc y, nước da ngăm ngăm, cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, khuôn mặt đẹp như tạc. Toàn thân hắn tỏa ra một khí thế bất phàm. Từ khi xuyên không đến đây, nàng gặp biết bao là người đẹp, hằng ngày lại ở bên cạnh một người tiêu sái anh tuấn như Nam Cung Việt nên đã không còn cảm thấy choáng váng trước soái ca nữa, đã miễn dịch rồi. Nhìn sang bên cạnh, tất cả những nữ nhân xung quanh nàng đều đang nhìn nam nhân này với ánh mắt thèm muốn, như thể đang hận không thể xông vào xé rách y phục của nam nhân đó. Haizzz... quả nhiên thời đại nào cũng
có đại sắc nữ a.
Gã " đồ tể " đứng bên cạnh húng hắng vài tiếng rồi bắt đầu mở lời.
" E hèm....Thưa các vị phu nhân. Chắc các vị đều đã biết, xưa nay Dạ Ảnh chỉ bán mình một đêm. Nhưng ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, các vị sẽ có cơ hội mua hắn về, phục vụ cho các vị cả đời. Đây là một cơ hội hiếm có, ngàn năm có một. Ai trả giá cao nhất sẽ có cơ hội có được trang nam tử tuấn tú này. Giá khởi điểm là năm trăm lượng bạc. Nào, xin các vị phu nhân trả giá. "
Sặc....Cái gì ? Một đêm ? Mua người ? Trả giá ? Ôi mẹ ơi. Thật không thể thích ứng nổi với cái vụ mua bán kĩ nam này. Có một vài nam nhân đi ngang qua nhìn vào đám đông sôi nổi, chỉ trỏ, bàn tán, ra vẻ khinh bỉ. Còn những nữ nhân đứng đây thì lại không hề quan tâm, chỉ nhìn con mồi với cặp mắt háu đói. Có lẽ những người này nếu không phải là dâm phụ thì cũng là quả phụ thiếu hơi đàn ông, còn có cả những nữ nhân ước chừng chỉ bằng tuổi nàng, một số người thì lại có vẻ như là tiểu thư nhà quyền quý, những người này thì chắc chắn là sắc nữ rồi. Aizzz....Uyển Nghi đâu biết rằng, đâu phải ai cũng có may mắn có được một soái ca tốt như Nam Cung Việt. Vì thế Dạ Ảnh chính là cực phẩm nhân gian. họ có thể mua hắn bằng tiền,
chứ không phải dạng có tiếng không có miếng, nhìn được nhưng không ăn được giống Nam Cung Thiên , Mộ Dung Phong hay Tề Dương. Hơn nữa...khụ....kĩ năng trên giường của Dạ Ảnh quả thực quá tốt, chỉ cần có thể cùng hắn một lần, chắc chắn sẽ không thể nào quên, sẽ trầm luân không thể dứt ra được. Vì thế, những nữ nhân ở đây đều không thèm để ý đến những chuyện khác, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bằng mọi giá phải mua được hắn. ( Uyển Nghi : Khều khều Nè, nói vậy thì khả năng của hắn với Nam Cung Việt thì bên nào hơn. Lila : Khụ...nói chung là mấy anh soái ca trong truyện này năng lực đều ngang nhau. Nhưng vì Nam Cung Việt là nam chính nên sẽ nổi trội hơn về mọi mặt, kể cả...khụ...chuyện đó.....Cả khả năng biến thái ũng là
nổi trội nhất, hơn hẳn Mộ Dung Phong luôn. Còn nữa, không được hỏi vấn đề nhạy cảm, không thì các tỉ muội lại nói ta BT. Uyển Nghi : Hừ! Đều là ngươi viết ra cả mà. BT. LiLa: E hèm...hôm nay trời đẹp a. )
" Bảy trăm lượng " Một nữ nhân mặc hồng y nhanh chóng trả giá.
" Tám trăm lượng " Một lão nương liền trả giá cao hơn.
" Chín trăm "
" Một ngàn lượng "
" Một ngàn hai trăm lượng "
........
Cuộc trả giá càng lúc càng sôi nổi, ai cũng muốn có được cực phẩm nhân gian này. Không tiếc lời ra giá.
Uyển Nghi khẽ thở dài, ở thời đại này, giá tị của con người thật sự quá rẻ mạt. Nàng chợt nhớ đến Hỷ nhi cũng có từng nói với nàng rằng Hỷ nhi cũng là được bán đến Dương gia làm a hoàn cho nàng. Nếu ngày đó, Hỷ nhi không phải được bán đến Dương gia mà rơi vào tay một kẻ không ra gì thì không biết hiện giờ Hỷ nhi sẽ như thế nào. Uyển Nghi nhàn nhạt liếc nhìn qua " món hàng " đang đứng trước mặt, đôi lông mày anh tuấn của hắn khẽ nhíu lại, ánh mắt thâm trầm, u tối. Bàn tay khẽ nắm lại, nổi lên gân xanh, vẻ mặt bất nhẫn, mang một xúc cảm khó hiểu. Trong con ngươi đen lóe lên một tia phức tạp, nhưng lại nhanh chóng che dấu đi. Uyển Nghi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bên cạnh nàng, tiếng đấu giá vẫn không ngừng vang lên.
" Một ngàn lượng vàng "
Một giọng nói trong trẻo, thánh thót đột nhiên vang lên, đánh gãy sự ồn ào. Những nữ nhân đang cuồng nhiệt ra giá đều khựng lại, quay sang nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Dạ Ảnh vốn đang khẽ cúi đầu cũng kinh ngạc ngẩng lên, nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp tuyệt mỹ vừa bỏ ra một ngàn lượng vàng ra mua hắn.