" Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi, ta không tin là nàng ta không cần tiền. Mau ra giá đi, bổn đại gia sẽ mua nàng. "
Một giọng nói hống hách vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một nam nhân mặc lam y, có gương mặt cũng khá tuấn tú, nhưng lại vô cùng kênh kiệu, đang phe phẩy chiếc quạt cầm trên tay.
" Ủa, hoàng...à quên, nhị ca, kia chẳng phải là quý tử của Trần Lâm đại nhân_Trần Sở Hà sao? "
Tề Dương khẽ nhíu mày, quay sang nói với Nam Cung Thiên. Uyển Nghi và Nam Cung Nguyệt cũng nhướn người về phía trước " hóng hớt ". Ngay khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, không khí xung quanh Uyển Nghi gần như đông cứng lại, trái tim nàng như có một luồng điện chạy qua. Khuôn mặt ấy, khuôn mặt thân quen ấy, dù có qua bao nhiêu lâu, dù có hóa thành than, nàng cũng không sao quên được. Nàng rốt cuộc đã có duyên nợ gì với hắn chứ? Tại sao đã xuyên không tới đây rồi, nàng vẫn gặp lại gương mặt này?
Trần Sở Hà? ngay cả cái tên cũng tương đồng như vậy. Trái tim nàng thắt lại, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Đã lâu như vậy không gặp, nàng tưởng rằng nàng sẽ không thể nhớ tới hắn nữa, sẽ không thể có chút cảm giác gì với hắn nữa chứ? Dù rằng khuôn mặt ấy giống đến như vậy, nhưng hắn cũng đâu phải Sở Hạo? Sở Hạo khi ở bên cạnh nàng luôn là một bộ dạng ôn nhu, dịu dàng. Hoàn toàn không phải gương mặt kiêu ngạo, đểu giả như vậy.
Nam Cung Nguyệt nhận ra sự khác lạ trong phản ứng của Uyển Nghi, liền ghé sát vào người Uyển Nghi hỏi nhỏ.
" Chuyện gì vậy tỷ? "
" Hắn ta giống hệt Sở Hạo. "
Uyển Nghi cũng ghé tai Nam Cung Nguyệt nói nhỏ. Nam Cung Nguyệt nghe thấy vậy khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nàng đương nhiên không thể quên cái tên Sở Hạo này, đây chính là lý do chính khiến cho tỷ tỷ của nàng xuyên không tới đây. Tuy rằng vô cùng phi lý, nhưng nàng lại tin rằng đó là sự thật. Đến giờ nàng vẫn không biết phải nên biết ơn hay bất bình với người tên là Sở Hạo ấy nữa. Hắn làm cho tỷ tỷ của nàng đau khổ, nhưng chẳng phải chính hắn đã đem đến cho nàng và hoàng huynh của nàng một tiên tử tốt sao? Nếu hoàng huynh mà biết cái tên Trần Sở Hà kia không những có cái tên tương tự, mà còn có gương mặt giống hệt Sở Hạo thì không hiểu hắn sẽ bị hoàng huynh đánh thê thảm đến mức nào nữa.
" Trần công tử...." Tử Đinh Hương nở một nụ cười nghề nghiệp, nhẹ nhàng nói " chẳng phải Đinh Hương đã nói rồi sao? Như Hoa cô nương đây chỉ bán nghệ chứ không bán thân. "
" Tử Đinh Hương, nàng làm trong nghề này đã lâu, không phải là không biết. Nàng có muốn kiếm tiền thì bổn đại gia đây sẵn sàng mở túi, nhưng nếu như nàng không muốn, ta đây cũng không ngần ngại đập vỡ bát cơm của nàng. Nàng đừng quên, nàng kiếm được nhiều tiền nhất từ ai, và nàng cũng đừng quên ta là ai. Chỉ cần ta khẽ ho một tiếng, Đinh Hương các này của nàng cũng có thể sập. Chẳng qua cũng chỉ là một kĩ nữ, ra vẻ cao quý cái gì chứ? Muốn bao nhiêu tiền mau nói, bổn đại gia đây sẽ cho nàng ta trở thành phu nhân của ta, tha hồ được sống trong vinh hoa, phú quý. "
Trần Sở Hà hếch mặt, đuôi mày khẽ nhướng lên, ra giọng bề trên.
" Trần công tử..."
Tử Đinh Hương chưa kịp mở lời thì Nam Cung Việt đã mở lời trước. Hắn đứng trên trung đài nhìn xuống, cái nhìn cao ngạo, lạnh lùng, dù khoác trên mình bộ y phục nữ nhân cũng không giấu đi được khí chất cao quý của hắn.
" Công tử là người cao quý, Như Hoa không dám trèo cao. Như Hoa đây cũng là nữ nhân có lễ tiết, có gia giáo, chẳng qua vì gia đình lâm nạn, Như Hoa phải tha hương cầu thực đến kinh thành nên mới phả sa chân vào kĩ viện. Nhưng Như Hoa vẫn biết thế nào là trong sạch, thế nào là tự trọng.
Như Hoa sẵn sàng đem lời ca tiếng hát bán cho khắp thiên hạ, nhưng tuyệt đối không đem bán rẻ chính bản thân mình. Trần đại nhân là người thanh khiết liêm minh, là một vị quan tốt, há có thể chấp nhận để quý tử của mình thú một kĩ nữ về làm thê tử sao? Như Hoa khuyên công tử nên từ bỏ ý nghĩ đó đi thì hơn. Xin phép, Như Hoa thất lễ. "
Nói xong, chưa kịp để ai phản ứng, Nam Cung Việt đã nhấc váy bỏ đi, để lại những tên nam nhân háo sắc vẫn còn ngẩn ngơ tiếc rẻ bóng hồng vừa đi ngang trước mắt. Trần Sở Hà nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng gian xảo rồi vụt tắt, hắn phẩy ống tay áo, kéo theo đám tùy tùng hộ thân rời đi. Uyển Nghi thấy Nam Cung Việt đã bỏ đi, cũng quay sang nói với mọi người.
" Chúng ta cũng trở về phòng thôi. Ngày hôm nay tới đây là được rồi, giờ chỉ cần chờ đợi thôi. "
Mọi người khẽ gật đầu, kéo nhau trở về phòng.
Uyển Nghi cùng Nam Cung Nguyệt và Hỷ nhi bên trái gian phòng của Nam Cung Việt, Nam Cung Thiên, Doãn Tắc cùng Tề Dương thì ở gian phòng phí bên phải. Phía đầu giường ngủ của Nam Cung Việt còn có một hệ thống báo động mật do Uyển Nghi lắp, chỉ cần khẽ kéo một đầu dây giấu dưới gối là chuông ở phòng Uyển Nghi và Nam Cung Thiên sẽ lập tức reo. Lúc đó, bọn họ sẽ sẵn sàng thức dậy để bám theo kẻ bắt cóc.
Bằng hữu
Nam Cung Việt tức giận trở về phòng đã được chuẩn bị sẵn cho " Như Hoa cô nương ", nới rộng bộ y phục nữ nhân, một chân vắt lên chiếc ghế bên cạnh, một chân co trên ghế, rót một chén trà uống cho trôi đi cơn tức.
Tử Đinh Hương nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy bộ dạng của Nam Cung Việt thì khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
" Vương gia, nếu mọi người mà nhìn thấy bộ dạng của " Như Hoa " lúc này, chắc sẽ vỡ mộng chết mất. "
Tử Đinh Hương mỉm cười với Nam Cung Việt, tự rót lấy một chén trà ình, vô cùng tao nhã đưa lên miệng uống. Nam Cung Việt liếc mắt nhìn Tử Đinh Hương, không nói gì, chỉ khẽ hừ mũi một cái rồi lại tiếp tục uống trà. Mãi một lúc lâu sau mới mở lời.
" Không cần xa cách thế, cứ gọi ta như trước là được rồi. "
" Ta sợ mọi người biết được ta dám xưng hô bất kính với vương gia, sợ rằng lúc đó ta sẽ không giữ nổi cái đầu này mất. Ta vẫn còn trẻ trung xinh đẹp lắm, ta còn phải kiếm thật nhiều tiền, còn phải lấy một phu quân tốt nữa. "
Tử Đinh Hương nháy mắt, cười bông đùa. Tỷ muội tốt của nàng không còn là vương phi nữa, nàng lấy tư cách gì để cư xử với hắn như trước? Những lời này nàng chỉ nghĩ trong lòng, không dám nói ra.
" Khắp kinh thành này ai mà không biết nàng là bằng hữu của ta, huống hồ lúc này ta lại không phải là vương gia. "
Tử Đinh Hương trước kia vốn là kĩ nữ của Tình Xuân lầu, cũng là tỷ muội tốt của Liễu Song Song, khi hắn còn yêu Liễu Song Song đã quen được nàng. Hắn yêu mến nàng bởi cách hành xử khôn khéo và tính cách phóng khoáng, chân thành của nàng. Tử Đinh Hương, Tề Dương và Tử Y chính là số ít những người được hắn coi là bằng hữu. Nhưng chỉ duy nhất Tử Đinh Hương là được quyền không cần gọi hắn là vương gia.
" Cô nương ấy chính là tiểu thiếp nổi tiếng của huynh đó sao? Qủa nhiên rất xinh đẹp, dù đã cải nam trang nhưng vẫn không che giấu nổi nhan sắc. Rất...ừm...đáng yêu, hoạt bát. Nàng ấy rất hợp đôi với huynh. "
Tử Đinh Hương khẽ vuốt nhẹ mái tóc, mỉm cười. Nàng cảm thấy Uyển Nghi và Song Song mỗi người đều một vẻ riêng biệt, nhưng có thể thay đổi được trái tim của Nam Cung Việt thì thật là kì tích. Nàng còn nghe nói sau khi Uyển Nghi đến phủ vương gia đã gây nên đủ thứ chuyện, đến Nam Cung Việt cũng đành chịu thua.
" Ừm " Nam Cung Việt nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Uyển Nghi, cũng mỉm cười, tâm trạng đã khá hơn nhiều, Tử Đinh Hương là tỷ muội tốt của Liễu Song Song, mà cả hai đều không muốn nhắc lại chuyện đau lòng nên Nam Cung Việt tìm cách chuyển đề tài . " Nghe nói muội sắp thành thân? "
" Huynh biết rồi sao? Đầu tháng sau muội sẽ thành thân, là hoàng thượng của Kim quốc đấy, thấy muội giỏi không? Muội sẽ trở thành hoàng hậu của Kim quốc đấy. "
Tử Đinh Hương vẫn mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại thoảng chứa một tia u buồn, phức tạp. Nam Cung Việt kinh ngạc nhìn Tử Đinh Hương, như thể không tin vào điều mình vừa nghe thấy.
" Đinh Hương, muội.........."
" Muội biết... " Tử Đinh Hương cắt lời Nam Cung Việt, nở một nụ cười gượng gạo " ...nhưng muội yêu huynh ấy. Dù cho người huynh ấy yêu không phải chỉ có mình muội, dù cho huynh ấy có lừa dối muội hay làm muội đau lòng thì muội vẫn muốn ở bên huynh ấy. Muội yêu huynh ấy, yêu bằng cả trái tim mình, muội chấp nhận tất cả, chỉ cần huynh ấy cần muội. Huynh cũng đừng quá lo lắng, muội sẽ sống thật hạnh phúc. "
Tử Đinh Hương ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt Nam Cung Việt nói một cách thẳng thắn. Nàng biết những gì mà Nam Cung Việt đang lo lắng. Hoàng đế cùa Kim quốc có ba phi tần trong hậu cung, đến giờ vẫn chưa lập hậu. Sau khi nàng được gả đến Kim quốc, nàng sẽ được phong làm hoàng hậu. Nhưng nàng vốn chẳng cần cái phong hiệu đó. Nhưng...hoàng đế của Kim quốc vốn là người rất cổ quái. Hắn là người đa nhân cách, một lạnh lùng, một tàn nhẫn, một trẻ con, một chín chắn, và một nhân cách thật sự của hắn, tập hợp đủ những cá tính của ba nhân cách kia, lúc thì chín chắn, điềm đạm, lúc lại tàn nhẫn, lạnh lùng, nhưng cũng có những lúc lại rất trẻ con.
Mỗi nhân cách lại có một tên gọi. Người mà nàng yêu, chính là nhân cách thật sự của hắn. Nghe nói trước đây hắn bị mắc một lời nguyền nên mới sinh ra thêm ba nhân cách nữa. Tuy nhiên, với mỗi nhân cách, hắn lại yêu một nữ nhân khác, còn là yêu rất thật lòng, vì vậy hắn thường xuyên làm tổn thương những nữ nhân yêu thương hắn, trong đó có nàng. Huống hồ, sau khi trở thành hoành hậu, nàng còn phải đối mặt với sự tranh đấu chốn hậu cung. Tuy rằng nàng đủ mạnh mẽ để đối mặt với những phi tần của hắn, nhưng nàng không dám đảm bảo rằng nàng có thể đủ mạnh mẽ để nhìn hắn ân ái bên cạnh nữ nhân khác. Việc Nam Cung Việt lo lắng cho nàng cũng là điều dễ hiểu.
" Hãy sống thật hạnh phúc nhé. "
Nam Cung Việt hiểu tính cách của Tử Đinh Hương, nàng dám yêu, dám hận, một khi đã yêu là sẽ làm tất cả cho người mình yêu. Nàng cũng giống hắn như năm năm về trước, cuồng nhiệt và bồng bột, nên hắn chỉ có thể thành tâm chúc nàng hạnh phúc, hy vọng rằng hoàng đế Kim quốc sẽ có thể yêu thương nàng giống như nàng đã yêu hắn ta.
" Ừm, cám ơn huynh. Thôi, không làm phiền huynh nữa, huynh nghỉ ngơi một chút đi, muội ra ngoài đây. "
Tử Đinh Hương mỉm cười với Nam Cung Việt rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Khi đóng cửa phòng, ánh mắt nàng vô tình quét qua một góc hành lang, ở đó có một gấu áo thò ra ngoài. Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.