Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau mười mấy phút đồng hồ, bảy tám người đến dưới lầu, nữ có nam có, đi thẳng lên lầu trên, phòng khách lầu bảy đã bày xong một ít nước trà và một ít hoa quả đơn giản.
Lục Tam Phong một thân đoạn chính ngồi ở đó uống trà, Trương Phượng Tiên ngồi ở góc phòng tay cầm một ly cà phê, mặc một bộ quần jean yếm nhìn rất có hương vị cảnh Hong Kong.
“Đụng tới lợi ích của người khác không khác gì giết cha mẹ người ta nha!” Trương Phượng Tiên nói nhỏ.
“Cô nói không sai, bọn họ đã chạm đến lợi ích của tôi.”
Mấy người đẩy cửa đi vào, Lục Tam Phong đứng lên nói: “Xin chào, cô là chủ biên Ngụy Ái Linh?”
“Xin chào, đúng là tôi.” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào, cô ta mang mắt kính tạo cho người ta cảm giác rất có tri thức, đi đến chỗ Lục Tam Phong bắt tay, giới thiệu: “Những người này là đồng nghiệp của tôi, một vài anh em trong tòa soạn, tổng cộng có bốn nhà, lần phỏng vấn này rất quan trọng chúng tôi sẽ ghi âm lại, anh không ngại chứ?"
“Không vấn đề.” Lục Tam Phong chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh nói: “Mọi người ngồi đi.
“Anh họ gì?”
“Cái này không liên quan đến nội dung phỏng vấn, kể cả tôi làm nghề gì,
gia đình thế nào và có mục đích gì mà đi tố giác thì đều không liên quan đến nội dung phỏng vấn.” Lục Tam Phong nhìn những người ở chỗ này nói: “Chúng ta nói thẳng chuyện chính đi, nơi dùng để giao thương năm nay sẽ dùng một lượng và đất nhất định để xúc tiến đầu tư lại thêm điều kiện được miễn thuế, có điều, những lợi ích này bị một công ty xí nghiệp mang tên Thiên Thông chiếm phần lớn
“Trong đó hẳn là có giao dịch ngầm?”
“Ừm, công ty nội thất này có vấn đề nên không công bố toàn bộ quá trình ra ngoài, chủ yếu làm đồ dùng trong nhà nhưng chỉ có một nhà cung cấp nguyên liệu, công ty nội thất năm ngoái doanh thu chỉ hơn bảy mươi tỷ mà xí nghiệp Thiên Thông lại thu về mấy trăm tỷ
Những lời Lục Tam Phong biết