Tổng giám đốc Ngô đứng chết lặng tại chỗ, cảm thấy cả người có chút cứng ngắc, không dám tin mà nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trong lòng không ngừng tự nhủ với chính mình, chuyện này sao có thể như vậy được chứ?
Cách đây một thời gian, ông ta được người khác giới thiệu mới quen biết với Cao Chí Dũng trong một bữa tiệc cocktail ở địa phương. Bây giờ không ai không biết rằng
Thực Phẩm Phong Giai đang rất được chú ý, chỉ cần có mối quan hệ thì sẽ kiếm được chút lời.
Tuy nhiên, đối mặt với Lục Tam Phong lúc này, cả người của ông ta đông cứng tại chỗ. Một cơ hội tốt như vậy hoàn toàn bị ông ta phá vỡ. Hơn nữa hiện giờ ông ta còn lo lắng Lục Tam Phong sẽ ra tay với mình. Với địa vị của Lục Tam Phong trong giới kinh doanh địa phương, chỉ cần đánh cho ông ta mấy đòn là cũng khiến ông ta phải lãnh đủ.
Người phụ nữ có chút khó chịu khi nhìn thấy ông ta thế này: "Anh nói gì đi, không phải anh đã nói trong thành phố này không có ai dám không phục anh hay sao. Ở nhà anh nổi rung trời luôn mà, hiện tại cũng không thả được một cái rắm." “Cô... cô im đi, đàn bà thì biết cái gì?” Tổng giám đốc Ngô mắng mỏ, trên gương mặt hiện lên một nụ cười tươi rói nhìn về phía Lục Tam Phong, duỗi tay ra nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu xem đều là người quen biết với nhau cả, đều là hiểu lầm cả thôi." “Hiểu lầm cái quần què gì?” Người phụ nữ khó chịu, lấy tay chỉ vào tổng giám đốc Ngô rồi quát lớn: “Lúc ở nhà anh đã nói với tôi như thế nào? Tôi kêu anh đến đây để sợ hãi nhận tội sao?” "Cô im đi, tôi không muốn chấp nhặt với cô. Đây đều là chuyện của người làm kinh doanh. Cô là đàn bà thì biết gì về người ta mà nói? Lên xe đi." Tổng giám đốc Ngô xấu mặt, lấy một bao thuốc lá từ túi của mình ra, châm thuốc cho Cao Chí Dũng và Lục Tam Phong.
Những người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này thì đều bật ra tiếng cười nhạo. Vừa rồi, trước khi Lục Tam Phong đến, dáng vẻ kiêu ngạo không ai sánh nổi của ông ta khiến mọi người xung quanh phải khiếp sợ. Một ông chủ lớn như vậy khiến người ta có cảm giác như ông ta có thể bỏ tiền ra mua mạng người vậy.
Nhưng bây giờ dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo và vẻ mặt tươi cười nịnh hót này thật sự rất buồn cười, khiến mọi người đều bật cười thành tiếng, sắc mặt của người phụ nữ cũng tràn đầy vẻ nén giận.
Trong mắt bà ta, cho dù là người làm ăn có năng lực như thế nào thì bà ta cũng không phải chỉ vì cuộc sống kiêu ngạo mới gả cho ông ta. Người phụ nữ bế đứa trẻ lên, thô bạo đẩy tổng giám đốc Ngô sang một bên rồi bước lên xe. “Phụ nữ tóc dài não ngắn, đừng để ý. Tổng giám đốc Ngô nói. “Khoan đã!” Lục Tam Phong nói. "Sao nữa? Cậu còn muốn làm gì?" Người phụ nữ quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục
Tam Phong, thái độ ương ngạnh cứng ngắc, sắc bén nói: "Có tiền thì có thể kiêu ngạo sao? Tôi nói cho cậu biết, có tiền không chết tử tế được đâu."
Giang Hiểu Nghi ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thôi đi, thôi đi." “Gì mà thôi đi?” Lục Tam Phong rít một hơi thuốc, thấy bà ta như thế này thì nở nụ cười: “Buổi sáng, bà ra vẻ mình là kẻ rất có tiền mà gây sự, còn gọi điện đến nhà tôi. Khi đó bà chính là một kẻ giàu có đấy. Còn tôi cùng lắm chỉ là một người lái Santana mà thôi." "Tôi thích đó thì sao nào? Cậu còn có thể giết tôi ư? Chẳng phải cậu chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi à? Còn có thể làm gì được tôi?" Người phụ nữ nở nụ cười chế nhạo, mang theo vẻ mặt khinh thường mà nói: "Vậy cậu thử đánh tôi xem, thử động vào tôi một chút xem, có tin tôi sẽ nằm trên mặt đất hay không?"
Có tiếng la ó vang lên tại hiện trường, bộ mặt của người phụ nữ chanh chua này thực sự khiến tổng giám đốc Ngô xấu hổ. Lục Tam Phong cũng bị bà ta chọc cho tức cười, thì ra đã chạm phải một bình sử dễ vỡ. “Tổng giám đốc Lục, để cậu chê cười rồi.” Tổng giám đốc Ngô lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ sợ mình phải thường xuyên lui tới ở giới kinh doanh địa phương. "Không sao đâu, bây giờ tôi sẽ cho ông một lựa chọn. Con gái tôi đã nói với tôi rằng nó không đánh con trai ông cũng như không xô đẩy nó. Tôi tin con gái tôi. Nếu ông có thể chứng minh rằng con gái tôi đã làm tất cả những điều này, tôi sẽ xin lỗi ông. Nếu bây giờ không có chứng cứ, các người cũng cứ làm như vậy, có phải nên xin lỗi con gái tôi hay không?” Lục Tam Phong nhìn ông ta chẳm chằm và hỏi. “Không được xin lỗi!” Người phụ nữ chạy tới, kéo tổng giám đốc Ngô rồi gào lên: “Tại sao phải xin lỗi cậu ta? Chính con gái cậu ta đã đánh con trai chúng ta đó, có tiền thì để cậu ta đền tiền đi. Gia đình chúng ta làm xi măng. Cứ cách cậu ta cực kỳ xa là được, cậu ta có thể làm gì được chúng ta chứ." Nhớ đọc truyện trên Truyện.net để ủng hộ team nha!!!
Cao Chí Dũng bị bà ta làm cho buồn cười, tổng giám đốc Ngô đúng là sắp bị vợ ông ta hại chết rồi. Rất rõ ràng là vợ ông ta chưa bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh và cũng không có trình độ học vấn gì, bà ta hoàn toàn đang mang dáng vẻ la lối khóc lóc rất khôi hài, nghĩ rằng có thể lừa được chuyện này.
Ngay cả anh Cẩu ở bên cạnh nhìn thấy bà ta trong tình trạng như vậy cũng cảm thấy thật nực cười, chỉ cần bon chen vài ngày trong xã hội này thì đều biết đằng sau một doanh nhân địa phương giàu có không chỉ đơn giản là một công việc kinh doanh đơn thuần.
Nói trắng ra, những người bên ngoài đơn giản dựa vào dũng khí sợ rằng đều sẽ dựa vào. Lục Tam Phong có thể đi tới hôm nay, muốn chơi đùa với tổng giám đốc Ngô chẳng phải như mèo bắt chuột thôi sao? "Xem ra đây cũng là ý của tổng giám đốc Ngô. Vậy thì tôi sẽ không nói thêm gì nhiều nữa. Tôi thực sự cũng không có nhiều năng lực, cùng lắm chỉ là sau này khi ăn tối với các cấp lãnh đạo thì sẽ nói thêm một vài câu mà thôi!" Lục Tam Phong cười nói. “Mẹ nó, anh thích nghe ai thì nghe Người phụ nữ chửi bởi rồi quay lưng bỏ đi.
Tổng giám đốc Ngô gần như phát khóc vì tức giận. Đừng nói là Lục Tam Phong thực sự đánh vài đòn, những ngày sau này cũng sẽ không dễ chịu, phàm là ai muốn lấy lòng Thực Phẩm Phong Giai thì từ hôm nay trở đi sẽ tránh mặt ông ta. Dẫu sao ông ta cũng không phải là người duy nhất bán xi măng.
Càng nghĩ càng tức giận, tổng giám đốc Ngô chắp tay với Lục Tam Phong, quay đầu chạy theo, lớn tiếng quát: "Tôi nói cho cô biết, chúng ta ly hôn." "Anh bị bệnh à, sao ly hôn với tôi?" “Ông đây không ly hôn với cô thì phải đợi uống gió tây bắc sao?” Tổng giám đốc Ngô càng nói càng gấp, giơ tay tát vào mặt bà ta một bạt tai. Người phụ nữ ngồi dưới đất khóc lớn, tổng giám đốc Ngô lên xe phóng đi.
Trương Phượng Tiên ở bên cạnh lạnh mắt nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất đang khóc lóc om sòm, trong lòng thầm nghĩ, người nào gặp phải người phụ nữ như vậy thật đúng là xui xẻo. Không nói tới việc xúc phạm người trong kinh doanh, mà có nhiều người vây xem như thế, bà ta lại ôm đứa trẻ nằm trên mặt đất mà lăn lộn, quả là không giống ai.
Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn hiệu trưởng trường mẫu giáo và nhóm giáo viên, vẫy tay. Hiệu trưởng xấu hổ đi tới, hai tay đặt trước ngực xoa xoa liên tục. "Tổng giám đốc Lục, tôi xin lỗi!" "Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Lục, tôi chỉ là người đi xe Santana mà thôi. Bà gọi điện thoại nói với vợ tôi như thế nào? Nhắc lại một lần đi." Lục Tam Phong lạnh nhạt nhìn bà ta. “Tôi thay mặt nhà trẻ xin lỗi cậu và cả gia đình. Tôi thực sự xin lỗi.” Hiệu trưởng rất khéo léo đứng lại cúi đầu: "Hy vọng cậu có thể bớt giận. Bởi vì chúng tôi không đúng, tất cả các chi phí của bạn nhỏ Như Lan đều được miễn giảm. Cậu thấy có được không?" “Nếu bà dám công khai với bên ngoài là con của tôi đi học ở đây để tăng độ nổi tiếng của nhà trẻ thì đừng trách tôi không khách sáo.” Lục Tam Phong có thể nhìn ra suy nghĩ của bà ta trong nháy mắt.
Vẻ mặt hiệu trưởng cứng đờ, vội vàng nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không." “Vậy thì chuyện này cứ giải quyết như thế đi.” Lục Tam Phong quay đầu nhìn thấy một đám người, nói: "Vẫn còn sớm, có thể trở về mở thêm một cuộc họp nữa, về thôi!”
Lục Tam Phong giao Như Lan cho Giang Hiểu Nghi. Giang Hiểu Nghi nhìn thấy người phụ nữ vẫn nằm trên mặt đất, ba chiếc xe của tổng giám đốc Ngô đều đã đi hết, cô cảm thấy có chút mềm lòng, bước tới muốn kéo bà ta lên, cho bà ta một bậc thang để xuống. “Em đến đó làm gì?" Lục Tam Phong giơ tay kéo cô lại. "Cũng gần được rồi, em cảm thấy bà ấy đã biết sai rồi." “Em, thương người mù quáng. Em có tin hay không, bây giờ em mà đi qua đó là bà ta sẽ ôm đùi em, lừa em một khoản tiền. Loại người như thế này thì có chuyện gì không làm được chứ. Em mau dẫn con về nhà nấu cơm đi.” Lục Tam Phong duỗi tay ôm eo cô bước ra xe.
Đưa Giang Hiểu Nghi lên xe rồi ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà. Trong khi đó, Lục Tam Phong lên một chiếc xe khác, Trương Phượng Tiên thấy vậy vội vàng lên xe của Lục Tam Phong. “Nhiều xe như vậy, cô lên xe của tôi làm gì?” Lục Tam Phong hỏi cô ta với vẻ không vui. “Nhiều xe như vậy, tại sao tôi không thể ngồi chiếc xe này?” Trương Phượng Tiên bắt chéo chân, trông giống ông chủ hơn cả Lục Tam Phong, nói: “Vừa rồi nhìn đám đông xung quanh, hình như anh có vẻ cũng không nổi tiếng ở địa phương lắm thì phải?" "Những người trong giới kinh doanh biết nhiều hơn một chút. Sau khi Cao Chí Dũng đến, tôi rất ít khi quản lý nhà máy này. Một số cuộc chiêu đãi doanh nghiệp địa phương đều là do anh ta chịu trách nhiệm." "Bình thường anh luôn tỏ vẻ khiêm tốn, sao hôm nay lại phô trương như vậy?" "Như Lan bị oan, đối phương lại cảm thấy bản thân họ có tiền thì liền dùng tiền đập phá. Hơn nữa, tiền cũng giống như một con dao. Bạn có thể khoe ra cũng có thể giấu đi, nhưng suy cho cùng thì nó cũng có một tác dụng, đó là giết người. Con dao nhỏ của bạn không thể giết được người khác thì bạn sẽ không thể răn đe người khác."
Trương Phượng Tiên nhưởng mi liếc anh một cái. Cô ta cảm thấy Lục Tam Phong ngày thường dễ nói chuyện nhưng một khi bắt tay vào làm thì anh nhất định là một người tàn nhẫn. "Anh tốt với Như Lan đến như vậy ư? Tôi nghe nói đó không phải là con ruột của anh." "Con ruột hay con nuôi thì sao chứ? Con bé đối xử với tôi rất tốt." "Tốt thế nào?" “Tôi đang ngủ thì gác chân lên miệng tôi.” Trên mặt Lục Tam Phong không khỏi lộ ra vẻ trìu mến khi anh nói đến Như Lan. Có đôi khi cô nhóc kia chọc anh tức giận đến nỗi ngứa ngáy chân tay, nhưng thường xuyên hơn thì lại có thể khiến anh không nhịn được mà cười phá lên.
Kiếp trước Lục Tam Phong không có con, anh luôn cảm thấy con cái là gánh nặng. Nhưng bây giờ anh cảm thấy có con rất tốt. Chơi đùa với con là cách tốt nhất để giảm bớt căng thẳng.
Khi đi ngang qua trung tâm thành phố, Lục Tam Phong xuống xe đi đến một số cửa hàng và siêu thị nhỏ. Tất cả đều có bán Wahaha, nhưng tất cả đều hết hàng, nghe nói vừa sắp lên kệ đã hết hàng, không ít bậc cha mẹ còn đặt hàng trước.
Lục Tam Phong biết Wahaha rất hot, nhưng không ngờ lại hot đến thế. Sau khi lên xe thì không nói một lời nào mà đi thẳng vào nhà máy.
Hôm nay, chuyện này cơ bản là do anh Cẩu sắp xếp. Xe dừng ở lối vào nhà máy, Lục Tam Phong xuống xe đi về phía nhà máy, anh Cẩu chạy tới định lại gần nói gì đó, dù sao thì hai người cũng quen nhau từ trước. "Anh Cẩu, anh đang làm gì vậy?" "Tôi có quen biết với tổng giám đốc Lục, muốn nói vài lời." "Được rồi, các anh có thể trở về trước. Đừng lo lắng, sẽ không đối xử tệ với các anh đầu. Một lát nữa chúng tôi sẽ trả lại xe thuê. Trong nhà mày không cho phép người ngoài bước vào."
Anh Cầu thở dài và tự nhỉ trong lòng, bây giờ đã khác xưa rồi. “Giám đốc Cao, khi nào nhà máy mới của Wahaha đi vào sản xuất?" Lục Tam Phong vừa đi vừa hỏi. "Chắc chỉ trong mấy ngày này thôi. Năm trước thiết lập thị trường phía bắc, thương lượng máy móc đã ổn thỏa rồi. Đầu năm mua nhà máy xong, nhân viên thì dễ xử rồi." "Nhanh hơn! Nhanh hơn. Nhanh hơn nữa!" Lục Tam Phong nói ba lần “nhanh hơn”, sau đó nói: "Anh trả lời điện thoại của năm quản lý nhà máy khác. Tôi muốn tiến độ. Tôi sẽ gọi Đỗ Lam Minh và tiếp tục thúc giục dây chuyền sản xuất, gửi fax các thành phần của sản phẩm qua đây."
Lục Tam Phong cảm thấy những chiếc hộp nhỏ của mình có thể không đủ cho dịch dinh dưỡng Wahaha, và anh đã phần nào đánh giá thấp sức mạnh thị trường của nó.