Sau một ngày gà bay chó sủa, Cao Chí Dũng bỏ tiền mua vé máy bay mời những phóng viên này đến phòng thí nghiệm ở Thành Minh, đồng thời để đài truyền hình địa phương đến phỏng vấn và quay phim, tạo ra một làn sóng tuyên truyền vô cùng tự nhiên.
Cùng lúc đó, có một nhóm phóng viên không đặt kịp vé máy bay miễn phí đến Thành Minh dành cho phóng viên nên lại vây quanh Wahaha để hỏi về chuyện về thực phẩm dinh dưỡng, vấn đề an toàn thực phẩm cho trẻ em lại một lần nữa trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người, thậm chí bọn họ còn phỏng vấn khu giám sát của các bộ phận khác nhau.
Chỉ trong một ngày mà Wahaha đã phải mở mấy cuộc họp nội bộ để đưa ra kết luận, nếu thực phẩm dinh dưỡng của bọn họ được xếp vào nhóm thuốc thì doanh số bán hàng chắc chắn sẽ tuột dốc không phanh. Chuyện cần thiết nhất hiện tại là tung ra sản phẩm mới trong vòng một tuần để chuyển hướng sự chú ý của dư luận, hơn nữa đó còn phải là một sản phẩm chất lượng có thể đối đầu trực tiếp với Thực phẩm Phong Giai.
Vả lại muốn cạnh tranh với các mặt hàng tương tự thì điều quan trọng nhất là cuộc chiến giá cả, từ đầu đến cuối đều phải giảm giá chung trên thị trường, phân phối đến các đại lý để thu lợi nhuận, tạm dừng chi phí lắp camera giám sát mà thay vào đó là dùng số tiền này để hóa giải cục diện nan giải trước mắt, một phần sẽ được đầu tư cho chi phí quảng cáo tiếp thị và chờ doanh thu, phần còn lại được dùng để thúc đẩy các cuộc chiến về giá.
Bọn họ đoán nguồn vốn lưu động của Thực phẩm Phong Giai hết sức mỏng manh, có thể dễ dàng phá vỡ cung ứng và xoay vòng vốn của anh.
Bốn từ Thực phẩm Phong Giai đã trở thành từ khóa cực kỳ nóng ở Thành Minh, rất nhiều người muốn mua đồ hộp nhưng đáng tiếc lại không mua được. Đây là đồng bằng sông Chậu Giang, không có nhà máy ở Lục Tam Phong nào ở đây nên đương nhiên cũng không có sự tồn tại của đồ hộp.
Đã duy trì liên tục được gần một tháng, tuy không phải tất cả mọi người ở trong nước đều biết đến Thực phẩm Phong Giai và Wahaha, nhưng chuyện hai bên đều đỏ ngầu hai mắt khi nhắc đến đối phương thì ngay cả một người mù cũng có thể nhìn ra.
Một số phương tiện truyền thông có tiếng nói đã bắt đầu đăng các bài báo có tiêu đề đầy ẩn ý có tên là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng ba, gió xuân thổi qua khắp mặt đất, khi hàng ngàn cây hàng vạn cây lê nở hoa chỉ trong một đêm cũng là lúc Cao Chí Dũng đang vội vã trở về, trời càng lúc càng lạnh nên người người đều mặc áo bông để giữ ấm. Trên bàn của Lục Tam Phong chất chồng một đống văn kiện lớn, sau khi vào cửa thì lập tức rót cho mình một tách trà, Trương Phượng Tiên bước vào nói: "Mọi chuyện có chút phức tạp, ngày mai Wahaha sẽ tung ra sản phẩm mới, mấy ngày nay bọn họ đều tập trung bày hàng ở khắp nơi. Có nguồn tin nội bộ cho biết bọn họ đã chuẩn bị hai trăm rưỡi tỷ để cạnh tranh giả với chúng ta, vì gần đây danh tiếng của chúng ta quá lớn khiến cho việc đàm phán với các nhà máy phía sau rất khó khăn. Ngày hôm qua đã có mấy người gọi điện đến để thương yêu cầu thêm tiền rồi. Đúng vậy, có một số người còn đòi rút lui, còn có " "Dừng! "Lục Tam Phong giơ tay ngăn cô ta nói tiếp, tùy tiện nghe thêm một việc gì cũng sẽ khiến anh cảm thấy phiền lòng. Lục Tam Phong cầm tờ báo trên bàn lên liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung ở trang đầu, sau đó tiện tay ném qua một bên rồi mở xấp văn kiện ra hỏi: “Nói tới đầu rồi?” “Thái Nguy đã gửi tin xin bãi bỏ, lý do là mức độ rủi ro quá cao." Trương Phượng Tiên đưa một xấp tài liệu đến trước mặt Lục Tam Phong, sau đó nói: "Trước đây bởi vì tin tức không thông nên chúng ta đã cam kết sẽ sử dụng nguồn tài nguyên có sẵn tại địa phương để cung cấp cho nhà máy, bây giờ mọi chuyện lại ầm ĩ lớn như vậy khiến một số tờ báo đã đưa tin về tình hình của chúng ta làm cho rất nhiều người đều gọi điện đến hỏi thăm" "Đợi đến lúc gao đã nấu thành cơm rồi thì cứ nói cho bọn họ biết, người dân địa phương muốn vào làm việc thì thuế thu nhập tôi sẽ lo hết, nếu không cứ bắt tôi trình lên trên." Lục Tam Phong nhìn mấy nhà máy ở phía sau thì trầm tư một lát rồi nói: "Thật sự không thể dùng nhà máy ở Phước Châu làm vật thế chấp được, nếu một nhà máy không đủ thì cứ cho họ hai cái, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không thiếu nhà máy."
Trương Phượng Tiên mở to mắt nhìn anh, cô ta cảm thấy Lục Tam Phong giống như đang liều mạng nhảy múa ở trên lưỡi dao vậy, tiếp đó lên tiếng nói: "Anh định xem chính quyền địa phương như một con khỉ mà đùa giỡn sao? Tất cả các nhà máy đó đều là tài sản thế chấp và đều đã nộp cho ngân hàng rồi." "Tôi không thể chấp đất đai mà chỉ thế chấp thị trường mà thôi, các nhà máy của tôi vẫn đang hoạt động vẫn đang thu về lợi nhuận, còn về phần mấy người có tư tưởng muốn thương lượng về giá cả thì cứ để bọn họ cút đi." Lục Tam Phong nhìn nội dung trên văn kiện rồi trầm ngâm một hồi sau đó mới mở miệng nói: "Nếu đổi một nhóm người khác thì nhất định phải thuyết phục đối phương tin tưởng chúng ta." "Chuyện này cũng khó mà nói trước được, ngày hôm qua bộ phận tài chính đã tính ra hiện tại chúng ta đang hụt khoảng bảy mươi tỷ, cải tiến dây chuyền sản xuất, gia công lắp ráp, nội thất văn phòng và các một số chuyện lộn xộn khác thì cũng gần bảy mươi tỷ. Sáu nhà máy ở giai đoạn đầu và nhà xưởng đều không thể cho dừng tiến độ được, ngày hôm qua đã có một số quản đốc nhà máy nói rằng nếu cần uống rượu thì bọn họ sẽ uống, bây giờ bọn họ chỉ sợ anh sẽ bỏ trốn mà thôi. " Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện.net
Trương Phượng Tiên nhìn nội dung trên văn kiện, nếu cô ta mà là lãnh đạo địa phương thì chuyện cô ta muốn làm nhất chính là bắn chết Lục Tam Phong ngay lập tức. “Bảy mươi tỷ!” Lục Tam Phong hít sâu một hơi, sau một loạt các cuộc cạnh tranh về giá cả không ngờ lại xuất hiện tình huống thế này, cho dù sau này các địa phương kia có chính sách hỗ trợ tài chính thì cũng từ nguồn quỹ đặc biệt, chắc chắn sẽ không để Lục Tam Phong dùng số tiền này đổ vào các địa phương khác.
Trương Phượng Tiên biết rõ toàn bộ mọi chuyện, dựa trên phán đoán của cô ta đối với hoạt động kinh doanh thì đây chính là một ngõ cụt. Ưu thế lớn nhất của Lục Tam Phong chính là thu hút đầu tư, lấy nhà máy này làm gốc tiếp, sau đó giống như chơi trò chơi con rắn tham ăn mà tóm lấy từng nhà máy một
Chờ anh bước ra đã có hai cái nhà máy thuộc về mình, giống như con rắn tham ăn trong trò chơi kia càng ăn lại càng dài.
Nếu là trước đây thì anh có thể tạm thời trì hoãn nguồn tài chính của mười nhà máy khác để dùng toàn bộ số tiền đó cho sáu nhà máy này, nhiều tiền như vậy cũng đủ để anh đánh một trận với Wahaha thậm chí đánh bại Wahaha.
Nếu đối thủ cạnh tranh duy nhất trên thị trường đã bị đánh bại thì đương nhiên số tiền kiếm được từ thị trường sẽ nhanh chóng tăng lên, giống như khi Lục Tam Phong đánh bại Nhậm Thiên Bác.
Tuy nhiên Wahaha không phải là Nhậm Thiên Bác, không phải chỉ cần đối đầu một hai lần là đã có thể đánh bại. Ngay từ đầu đã tạo ra ầm ĩ khiến cả nước đều biết đến, đương nhiên cũng kinh động đến mười nhà máy phía sau, chẳng qua những tin tức mà anh đang lợi dụng chỉ là những thông tin giả mà thôi.
Lỗ hổng tài chính bảy mươi tỷ có thể làm tê liệt con rắn tham ăn của anh.
Trong khoảng thời gian này Trương Phượng Tiên đã thu hoạch được rất nhiều, thậm chí cô ta còn cho rằng mình học được nhiều hơn, thực tế hơn so với bốn năm học đại học. Đặc biệt là học hỏi từ một người theo chủ nghĩa thực tế điển hình như Lục Tam Phong, cho dù phải dùng bất cứ cách gì đi nữa, chỉ cần có kết quả thì anh đều có thể áp dụng.
Khả năng lý giải hình thức thương mại của anh vô cùng thấu đáo, cho dù anh có gặp phải tình huống luống cuống tay chân, thu không đủ chi thì vẫn bình chân như vại, chỉ cần không gặp phải vấn đề quá khó khăn thì anh vẫn có thể tiến về phía trước.
Thật ra cách mà Lục Tam Phong đang dùng là một mô hình bất động sản đã xuất hiện từ nhiều năm trước, mặc dù không biết có bao nhiêu bất động sản tạo ra theo cách này, nhưng thật sự đã có người dùng ba tỷ rưỡi để mua lại một mảnh đất rồi thông qua một mảnh đất khác tiến hành khai thác các dự án bất động sản đẩy giá lên đến hàng trăm triệu đô la là chuyện bình thường.
Mỗi buổi sáng Lục Tam Phong đều ngâm mình ở bộ phận nghiên cứu, thay vì nói Lục Tam Phong đến đó thảo luận thì đúng hơn là Lục Tam Phong đưa ra ý kiến còn bọn họ phối hợp các nguyên liệu lại. Tổng cộng có mười bảy người, tất cả bọn họ đều rất thành thạo trong việc pha trộn các loại sản phẩm.
Một nhóm người vội vàng pha trộn các loại tinh dầu, sữa tươi, màu thực phẩm lại với nhau, Lục Tam Phong nhìn màu sắc trước mặt thì gật đầu nói: “Màu này không tệ, để tôi nếm thử xem!”
Lục Tam Phong nhấp môi một ít để nếm thử vị, cảm giác giống như vi khuẩn lactic mà anh đã uống vào kiếp trước, sau khi suy nghĩ một lát mới lên tiếng nói: "Thêm một ít táo gai vào đi, thiếu vị của táo gai cộng với sữa chua, tăng tỷ lệ sữa lên một chút thì vị sữa sẽ nồng hơn." "Thêm một chút chất làm đặc, một ít tinh dầu, tôi sẽ thử điều chỉnh lại cho anh." Nhớ đọc truyện trên Truyện.net để ủng hộ team nha!!!
Mười mấy người trong bộ phận nghiên cứu vẫn luôn ở trong trạng thái khó chịu, lúc đầu bọn họ cứ nghĩ mỗi ngày đi làm thì sẽ thực hiện đủ loại thí nghiệm, nhưng từ lúc đặt chân đến Thực phẩm Phong Giai hoàn toàn khác xa tưởng tượng.
Mỗi một sản phẩm được tạo ra thì tổng giám đốc Lục đều sẽ ngồi xổm ở đây uống thử một ngụm, những người có mặt ở đây đều cảm thấy anh đã nếm qua rất nhiều sản phẩm nên mới có thể miêu tả cụ thể các loại mùi vị như vậy, bọn họ căn cứ vào lời của anh mà trực tiếp điều chỉnh.
Lúc đồng hồ điểm mười hai giờ ba mươi phút cũng là lúc Cao Chí Dũng trở về, đi đến nhà ăn nhưng lại không thấy Lục Tam Phong thì xoay người bước đến hỏi Trương Phượng Tiên, nghe cô ta nói mới biết anh đang ở bộ phận nghiên cứu nên vội vã đến bộ phận nghiên cứu.
Còn chưa vào cửa đã thấy Lục Tam Phong vừa ngồi xổm trên mặt đất vừa nhíu mày giống như đang uống rượu đế, trên tay cầm một cái ống nghiệm không biết trong đó đang đựng thứ gì, có mười bảy người đứng xung quanh nhìn anh. Nếu trước mặt bày bọn họ có bày thêm một đĩa lạc rang, một đĩa thịt heo trộn dưa chuột thì chắc chắn y chang khung cảnh một đám người đang ngồi uống rượu. “Quá kỳ lạ rồi.” Cao Chí Dũng lẩm bẩm trong miệng, nghĩ thầm trong lòng nếu cảnh tượng nghiên cứu thế này mà bị người của Wahaha chụp được cho dù có quảng cáo cao cấp tới đâu cũng sẽ trở nên vô dụng. “Tổng giám đốc Lục, tôi về rồi, mọi chuyện ở bên kia đều đã được xử lý sạch sẽ. Cao Chí Dũng bước vào rồi nói.
Lục Tam Phong đặt ống nghiệm trong tay xuống, gật đầu đưa qua: “Anh nếm thử xem.
Cao Chí Dũng nhấp một ngụm chép chép miệng nói: “Chua chua ngọt ngọt, khá giống hương vị của một loại chất dinh dưỡng bên Wahaha, nhưng lại không nồng như vậy!
Lục Tam Phong biết đối diện nghiên cứu ra thứ này đặt tên là sữa canxi AD, tuy Lục Tam Phong không có công thức nhưng dựa theo cảm giác của anh mà điều chế vẫn tạo ra được mùi vị tương tự, ưu điểm của việc này là sẽ không trùng ý tưởng với bên kia. “Cái này hình như bán rất chạy, định xuất hàng mới rồi sao?” “Đúng vậy, đối phương chuẩn bị trả giá để cạnh tranh, anh có nghe nói chưa?” “Tôi có nghe qua một chút, nhưng tổng giám đốc Lý đã gọi cho tôi nói nguồn tài chính của chúng ta bị thiếu hụt hơn bảy mươi tỷ, các nhà máy phía sau... "Được rồi, đây là bộ phận nghiên cứu nên đừng thảo luận về chuyện tài chính nữa." Lục Tam Phong nhìn về phía mọi người rồi nói:" Những thứ đã nghiên cứu trong thời gian này đều bày ra hết ra đây đi."
Tất cả những thí nghiệm đó đều cần được điều chỉnh, một loạt các ống nghiệm với đủ loại màu sắc khác nhau được bày liệt trên bàn, bao gồm: Vi khuẩn lactic, sữa canxi AD, hồng trà, cola và bảy hoặc tám sản phẩm khác chẳng hạn như trà sữa Assam, trà xanh, lê hầm đường phèn nhưng mùi vị đều không đúng, mặc dù trà xanh pha chế khá tốt nhưng vấn đề là thứ giống như nước tiểu khi lắc lên vậy, Lục Tam Phong cảm thấy hiện tại mọi người không thể tiếp thu được vì ngay cả hồng trà cũng có vấn đề. "Cái này, cái này." Lục Tam Phong chỉ tay vào ống nghiệm đựng vi khuẩn lactic và sữa canxi AD, nói xong lại cảm thấy chỉ có hai sản phẩm thì quá ít, nếu như may mắn có thể điều chỉnh tốt trong vòng ba đến năm ngày nữa thì tốt, nhưng nếu xui xẻo thì ngày nào cũng phải uống tới khi bụng phình to lên.
Lục Tam Phong chợt nghĩ đến chuyện gì đó liền cầm lên một ống nghiệm đi đến vòi lấy một ít nước, lấy ba ống nghiệm để chung một chỗ rồi nói: “Chỉ có ba sản phẩm này thôi.” “Hả?” “Đó là nước từ hệ thống cung cấp nước mà?” "Nước từ hệ thống cung cấp nước sao? Con anh có biết anh nói thế này không?" Lục Tam Phong dùng tay vỗ vai người quản lý bộ phận nghiên cứu và phát triển rồi nói: "Cái này gọi là nước khoáng, nước khoáng được tạo ra từ một chuỗi các quá trình lọc. Buổi chiều các anh cứ trao đổi đặc tính của các sản phẩm này với bộ phận thiết kế, chiều nay tôi sẽ mở cuộc họp với bọn họ sau, bây giờ thì đi ăn cơm trước đi.”
Cao Chí Dũng đứng một bên quan sát yên lặng bước ra ngoài cùng với Lục Tam Phong. Trên đường đến nhà ăn, anh ta nhịn không được lên tiếng: "Tổng giám đốc Lục, lỗ hồng trong tài chính có thể từ từ suy nghĩ tìm cách giải quyết, nhưng một khi sản phẩm trên thị trường không ổn định thì toàn bộ mọi công sức đều sẽ đổ sông đổ bể đấy!"