Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên phía Lục Tam Phong vừa đồng ý thì bên tổng giám đốc Mã liền có động tĩnh, việc đầu tiên là gọi điện cho Kha Bình Vân.
"Tổng giám đốc Mã? Sao ông lại nghĩ đến tôi vậy?" Kha Bình Vân hơi kinh ngạc.
"Không có chuyện gì, chỉ là gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. Tối nay tôi có một buổi hẹn ăn tối, mời tổng giám đốc Lục của Điện tử Thủy Hoàn đến nên muốn nói cho ông một tiếng, kẻo cậu lại nói tôi cướp việc làm ăn của ông." Tổng giám đốc Mã dựa vào ghế sô pha, nói một cách chậm rãi: "Nếu không có viên kim cương kia thì đừng làm đồ sử."
Ông ta nói xong liền cúp điện thoại. Kha Bình Vân trực tiếp đập điện thoại xuống bàn chửi thề, Thái tử Huy ở bên cạnh hỏi: "Tổng giám đốc Kha, có chuyện gì vậy?"
"Tối nay Mã Toàn Quân mời Lục Tam Phong đi ăn tối!"
"Mã Toàn Quân sao? Chuyện này không phải đã giao cho ông sao rồi sao? Tại sao lại để cho ông ta nhúng tay vào chứ?" Thái tử Huy trầm tư một lát, mới nói: "Hay là ông gọi cho lãnh đạo hỏi thử."
"Hỏi cái rắm, làm sao mà hỏi được chứ? Mấy ngày nay tôi bị mắng như vậy còn đủ sao? Cho dù lãnh đạo không bảo Mã Toàn Quân làm, người ta cũng hy vọng có nhiều người đến đối phó với Lục Tam Phong, an toàn lấy được sổ sách sớm một chút!” Kha Bình Vân vò đầu bứt tóc.
"Vậy thì chúng ta sẽ rất bị động đấy!"
"Cậu đưa người đi quan sát, cái tên Mã Toàn Quân này vô cùng bẩn thỉu. Lần trước có công nhân đến làm loạn, ông ta trực tiếp tìm người đánh què mấy người đó. Nếu có thể giết chết, dọa đến mức Lục Tam Phong giao sổ sách ra thì cứ ra tay!"
"Tôi hiểu rồi!"
Buổi tối, Lục Tam Phong đi xuống lầu, bước lên xe, phóng xe đi địa điểm đã định sẵn.
Biệt thự Mộng Đường, từ cái tên của nó đã biết đây là một tòa nhà cổ, anh đậu xe bên ngoài, nhìn tòa nhà cổ kính trước mặt mình dưới ánh mặt trời lặn, khóe miệng của Lục Tam Phong khẽ nhếch lên, trong lòng thầm tán thưởng vẻ đẹp của nơi này.
Đây là một nửa công viên, một phần công viên mở cửa cho mọi người, còn Biệt thự Mộng Đường thì không mở cửa với bên ngoài. Cho dù đây là tòa nhà của thành phố hay tư nhân thì cũng không ai có thể làm nên được. Có tin đồn rằng đó là một cựu ông chủ doanh nghiệp nhà nước xây nên, vừa xây xong thì đã chết rồi.
Đúng là không có số hưởng! Thời tiết đã bắt đầu mát mẻ hơn một chút, sắp đến ngày Quốc khánh, càng ngày càng có nhiều người đến đây, ở bên trong toàn là gạch cổ, cầu nhỏ, nước chảy, thảm thực vật, các loại được trồng và phân bố vô cùng ngăn nắp.
Lần gần nhất được nhìn thấy kiểu trang trí như thế này chính là ở biệt thự của Tô Ái Linh, nhưng nếu so sánh sân biệt thự của cô ta với nơi này thì nó hoàn toàn không đáng nhắc đến.
“Là tổng giám đốc Lục, đúng không?” Một nhân viên lễ tân bước tới và hỏi anh.
"Đúng vậy!"
"Hoan nghênh quý khách, tổng giám đốc Mã đang đợi anh, anh hãy đi theo tôi."
Lục Tam Phong đi theo sau lưng nhân viên lễ tân, hai người Diệp Vô Thanh cùng Bạch Mai Hà đi theo sau lưng anh cũng đều có chút kinh ngạc khi nhìn khung cảnh quy mô lớn xung quanh mình, không ngờ ngoài đời lại có một nơi giống như những đại gia tộc sống ở thời cổ đại thường được chiếu trên TV vậy.
Họ đi qua một cây cầu nhỏ, lại đi qua hai ngọn núi giả, trước mặt có một hồ nhân tạo, một cây cầu dẫn vào bên trong hồ, một cây cột lớn màu đỏ đang treo đèn lồng đỏ, xà trên mái đều được chạm trổ, sơn vẽ.
Cuối cây cầu là khoảng bệ khoảng sân hình tròn, bên dưới là bệ đỡ bằng hơn mười cây cột rộng khoảng một trăm mét vương, nhìn từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn đung đưa và một bóng người.
Lục Tam Phong bước lên cầu và nhìn lên tấm bảng trên đó có dòng chữ: Bồng Lai Các.
Cái tên này cũng là tóm tắt lại cảnh tượng này, Lục Tam Phong đi trên cầu rồi đi vào bên trong, vừa bước tới cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trạc năm mươi tuổi đang mặc bộ đồ vest với cái đầu bóng loáng, ánh mắt có chút hung dữ, nhưng đã nhanh chóng được giấu đi.
"Tổng giám đốc Lục, hoan nghênh cậu đến đây. Không ngờ cậu lại trẻ như vậy, có thể thấy chúng tôi đã già lắm rồi." Mã Toàn Quân cười đắc ý, bước tới nắm lấy tay của Lục Tam Phong, nói những lời khách sáo.
"Được quen biết với giám đốc Mã cũng là may mắn ba đời của tôi. Hôm nay xem như tôi được mở mang tầm mắt. Nơi này thật sự khiến người ta tưởng rằng mình đang ở thời kỳ hưng thịnh của nhà Đường đấy." Lục Tam Phong nhìn xung quanh rồi nói.
"Đây cũng không phải là tài sản của tôi, chỉ là để tiếp đãi tổng giám đốc Lục mà thôi! Mời! Mời!"
Lục Tam Phong bước vào bên trong, có khoảng hai mươi hoặc ba mươi người đang có mặt ở đó, họ nhìn ằm im vào Lục Tam Phong đánh giá, nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt của hầu hết mọi người đều không thân thiện mấy.
Không phải là nhắm vào Lục Tam Phong, mà là nhắm vào những doanh nghiệp nước ngoài.
"Đến đây, đến đây, để tôi giới thiệu với mọi người, tổng giám đốc Công ty Điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong, nhìn người trẻ tuổi nhà người ta đi, đúng là tuổi trẻ tài cao. Chẳng trách mấy năm tôi cứ cảm thấy mình đã già rồi." Mã Toàn Quân giới thiệu với mọi người.
Những người có mặt cười có lệ vài tiếng, Mã Toàn Quân giới thiệu vài người với Lục Tam Phong, họ trao đổi danh thiếp với nhau, khách sáo nói với nhau vài câu, sau đó ngồi xuống nói: “Tổng giám đốc Lục làm bên ngành điện tử, tôi thì không được, chỉ biết một chút về nhựa đường. Vài năm nay công việc rất nhiều, cũng phải gom góp để sống.
“Cho dù là làm nghề gì thì cũng là vì dân phục vụ mà” Lục Tam Phong tùy miệng nói.
“Ha ha ha ha ha.” Mã Toàn Quân cười và gật đầu liên tục. Thức ăn trên bàn cũng gần đủ, họ bắt đầu động đũa, nói về một số phong tục tập quán và con người địa phương, có không ít tiết mục ngắn, không khí cũng tạm ổn.
Sau khi uống hết ba hiệp, thưởng thức hết ngũ vị, cơn say từ từ dâng lên trong lòng, Mã Toàn Quân vỗ vai Lục Tam Phong, xưng anh gọi em rồi nói: "Em trai à, làm ăn là việc không dễ dàng, làm ăn trên đất của người khác lại càng khó hơn. Anh nói cho em nghe, Đông Lưu của mấy năm nay đã thay đổi hoàn toàn rồi!"
“Không phá thì không xây được mà, có thay đổi là việc tốt.” Lục Tam Phong gắp một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng.
"Những công ty bên ngoài từng đợt từng đợt kéo vào, mẹ nó, còn không chịu yên ổn ở trên địa bàn của mình, không biết muốn làm gì mà đều kéo đến đây vơ vét chất béo. Những phụ cấp đó, cái gì mà miễn thuế, toàn những con quỷ lừa gạt, cậu vét chất béo thì cứ vét chất béo, đừng cản đường người khác làm giàu chứ, nếu không thì ngày nào đó bị người ta đánh gãy chân thì cũng không biết ai làm đâu." Mã Toàn Quân vỗ một cái thật mạnh lên vai của Lục Tam Phong nói: “Em thấy có đúng không? Em trai!”
Lục Tam Phong bị vỗ lên vai có chút đau, đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: "Tổng giám đốc Mã, tôi không ngăn cản con đường làm giàu của ông đúng không?"
"Không, hoàn toàn không có, nhưng mà tôi nghĩ là trong tay của cậu có mấy thứ vô dụng, hãy giao cho tôi đi!"
“Ông muốn lấy sổ sách sao?” Lục Tam Phong hỏi.
Mã Toàn Quân gật đầu.
"Nó không có ở chỗ tôi, tôi cũng đang tìm nó!"
"Những lời này của cậu như đang dỗ trẻ con ba tuổi vậy, tôi không tin!"
“Ông không tin thì tôi cũng không còn cách nào cả." Lục Tam Phong không nhìn ông ta nữa.
“Vậy thì thế này đi, tôi sẽ tham gia vào cổ phiếu ở nhà máy mà tổng giám đốc Lục đang điều hành ở đây thì thế nào?” Mã Toàn Quân châm một điều thuốc, cúi người xuống xắn tay áo, chống một tay lên lưng ghế rồi nói: “Tôi biết cậu không còn tiền, để tôi giúp cậu một tay, cũng không cần nhiều đâu, ba mươi phần trăm cổ phần là được."
Ba mươi phần trăm sao?
Đúng là sư tử mở miệng, Lục Tam Phong lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Mã đây là đang nặn tôi như quả hồng mềm rồi, công ty ở bên ngoài tiến vào đây ngăn cản đường làm giàu của ông, ông lại đi tìm chúng tôi, chúng tôi đâu có cản ông."
“Cứ cho là tôi xem cậu là một quả hồng mềm, vậy thì làm sao chứ?” Sắc mặt Mã Toàn Quân trầm xuống, lập tức trở nên dữ tợn, trầm giọng nói: "Nói cho cậu biết, tôi không phải là Kha Bình Vân. Não của ông ta thiếu dây cót, kiêng nể cái này, tính toán cái kia, nếu như cậu không vui, đừng trách tôi tìm cái vui cho cậu."
Lục Tam Phong nghe vậy không nói lời nào, bầu không khí có chút ngưng đọng lại, không ít người nhìn về phía bên này mà nhếch mép cười, tối nay chính là muốn cho anh biết, thế nào gọi là rắn độc.
Bạch Mai Hà sửng sốt trước sự thay đổi đột ngột của bầu không khí ở đây, cô ta ngồi không dám nhúc nhích, nấc lên một tiếng.
“Tôi đi vệ sinh một chút.” Lục Tam Phong đứng dậy nói.
Diệp Vô Thanh cũng đứng dậy, hai người bước ra ngoài cửa, Mã Toàn Quân vẫy tay với hai người ở bàn bên cạnh, hai người đó cũng đi theo ra ngoài.
Vừa đến phòng vệ sinh, Lục Tam Phong đi vệ sinh, nhỏ giọng nói: "Một lát nữa cậu gọi điện thoại cho Hà Gia Nhạc."
Diệp Vô Thanh lặng lẽ làm một động tác OK.
Lục Tam Phong một mình trở lại bàn ăn, Bạch Mai Hà nhìn thấy anh trở về mới yên tâm một chút. Cô ta là một cô gái xuất thân từ nông thôn, làm gì biết những cảnh như thế này, vừa nãy bị dọa đến nỗi tim suýt nhảy ra ngoài.
Lục Tam Phong ngồi xuống, cầm ly rượu lên rồi nói: "Em trai lần đầu đến nơi này, có chỗ nào phạm sai lầm, xin mọi người bao dung, tôi uống cạn đây!"
Những người có mặt nhìn thấy Lục Tam Phong đã bắt đầu mềm ra, trên mặt lộ ra nụ cười, cho dù là ai thì ở trên mảnh đất này, vĩnh viễn phải nghe theo lời của rắn độc.
Lục Tam Phong nói vài câu, vẻ mặt của Mã Toàn Quân có vẻ đắc ý, ông ta vẫy tay với người bên cạnh, cầm lấy một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn nói: “Tổng giám đốc Lục, tối hôm nay, sổ sách và ba mươi phần trăm cổ phần, cậu phải đưa cho tôi một thứ. Cậu đã nói là trong tay cậu không có sổ sách, vậy cậu hãy ký vào bản hợp đồng này đi!"