Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

chương 462: mình đồng da sắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơm nước xong xuôi thì đã đến tám giờ tối, nhìn qua cửa sổ, từng chùm pháo hoa lộng lẫy sáng rực đang nở rộ trên bầu trời xa xăm, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mang theo mùi pháo đốt thoang thoảng trong không khí, mang theo mùi vị của tháng năm.

Năm mới đến, không chỉ có mấy ngày đó, từ sau khi bọn trẻ kỳ nghỉ đông, lễ đón năm mới trong nhà mới chính thức bắt đầu: Họ bắt đầu mua quần áo mới, mua thức ăn, mua thịt, mua câu đối đỏ, vẫn là những tục lên quen thuộc ấy mà sau hai mươi năm không còn có hương vị như ngày xưa nữa rồi.

Ở miền bắc, trẻ con hay đòi theo ba mẹ đi mua đồ, đôi má hồng nhỏ xinh của chúng đỏ bừng, thấy có đồ ăn ngon mà ba mẹ chúng không mua cho cứ thế nằm lăn ra đất ăn vạ, lăn lộn, lúc này, cho dù quầy hàng đang trong tầm người ra kẻ vào không xuể, ba mẹ cũng không vì vậy mà keo kiệt với con mình, giáng ngay cho đứa con yêu quý một bạt tai vào mặt.

“Lại một năm nữa trôi qua rồi!”

Lục Tam Phong nhìn pháo hoa bắn đỏ rực ngoài cửa sổ, giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, thầm cảm thán thời gian sao trôi nhanh quá, vừa cảm thấy mơ màng lại vừa thấy áp lực.

Căn phòng ồn ào rơi vào khoảng lặng trong chốc lát, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy tay Lục Tam Phong, bàn tay mềm mại truyền đến một luồng hơi ẩm, dường như có thể sưởi ấm lòng người, xua tan đi mọi lo toan mệt mỏi, tiếp thêm dũng khí để bước tiếp.

Lục Tam Phong nhìn Giang Hiểu Nghi bên cạnh, gương mặt anh tươi cười.

“Bữa cơm hôm nay đến đây thôi nhé. Mọi người về sớm nghỉ ngơi đi. Cuộc họp đại cổ đông ngày mai sẽ được tổ chức luôn ở Thành Minh.” Lục Tam Phong nhìn Chu Hoài Đông, nói.

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay đây.” Chu Hoài Đông trả lời.

Mọi người đi xuống lầu, Lục Tam Phong phát hiện Phùng Chính Anh chưa thu xếp được chỗ ở, đang suy nghĩ xem có nên sắp xếp anh ta đến biệt thự của Ngọc Anh ở sát bên cạnh không, nhưng lại nhận ra trước đây.

Ngụy Nhiễm Đan cũng đã từng ở đó rồi, để cho anh ta ở căn biệt thự đó tuy rằng bây giờ không có người ở nhưng ngộ nhất bị người ta bàn tán gì đó thì không hay lắm.

“Tạm thời sắp xếp một khách sạn cho giám đốc Phùng ở đi.” Lục Tam Phong ra lệnh cho Liễu Ngoạn.

“Anh không cần phải bảo cậu ta sắp xếp nữa đâu, anh có thể tìm cho tôi một chỗ được không, tôi cũng muốn nói chuyện với anh.” Phùng Chính Anh nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong nghe vậy thì hơi cau mày, anh cho rằng tên nhóc này đang muốn chơi mình, nói: “Nếu anh muốn giải trí thì tôi có thể hết sức tiếp đãi anh, nhưng nếu như anh cảm thấy không chịu được nữa thì ngày mai có thể trở về được rồi.

“Không liên quan đến mấy chuyện này, nói chuyện với anh mới là chính.” Anh ta nói, gương mặt anh ta rất lạnh lẽo.

“Được rồi được rồi.” Lục Tam Phong vẫy vẫy tay với bọn họ, ra hiệu cho bọn họ trở về, sau đó tự mình tìm cho anh ta một chỗ ở.

Sau khi lên xe, Giang Hiểu Nghi còn nói chuyện khách khí với anh ta vài ba câu, cái gì mà ở đây tiếp đón anh ta không được chu đáo, không giống như là ở Sông Hương, còn xin anh ta lượng thứ nữa chứ!

Lục Tam Phong lái xe đến một khách sạn bốn sao khác, làm thủ tục cho anh ta, lên tầng, vào phòng, Phùng Chính Anh ngồi xuống, hỏi: “Nếu anh không trả lời được câu hỏi tiếp theo của tôi, ngày mai tôi sẽ về nhà. Hơn nữa tôi sẽ khiến ba tôi phải rút vốn đầu tư”

Lục Tam Phong nhìn anh ta mà bất lực, dựa vào cái bàn dựa cạnh tường nói: “Anh hỏi đi, nhà anh là người bỏ tiền ra thì anh có thể hỏi bất cứ điều gì.

“Theo tôi được biết thì việc kinh doanh của Điện tử Thủy Hoàn đang tuột dốc không phanh trên thị trường. Ấy thế mà anh vẫn còn tâm trí để ăn uống và vui chơi giải trí với một đám quản lý cấp cao kia. Ngoại trừ có vài lời anh nhắc đến công ty thì anh có còn quan tâm đến nó nữa không?” Phùng Chính Anh chất vấn.

"Vậy ý của anh là tôi phải nên nghiêm khắc, mắng mỏ tất cả đám quản lý cấp cao của tôi, sau đó rồi trừ hết lương của bọn họ hử? Cậu chủ này, họ đã bận bịu suốt cả một năm rồi, cho nên anh đừng tưởng công ty lúc nào cũng phải chạy theo một quy trình có sẵn như anh nghĩ trong lòng, anh nên biết thực tế một chút đi, có được không?”

“Nhưng mà anh cũng không thể mặc kệ không màng đến như thế!” Phùng Chính Anh hỏi: “Đó là năng lực quản lý của anh đấy?

“Năm mới vừa đến, chúng ta không thể chỉ mỉm cười nói chuyện với nhau sao? Hay là cứ phải mặt ủ mày ê, cố đấm ăn xôi để giải quyết vấn đề? Vậy còn năng lực của tôi ư? Chắc là tôi phải đến công ty nghiên cứu và phát triển để mắng những người đó một trận đó, bắt họ phải làm việc thêm giờ điên cuồng, nếu như họ không thể làm ra sản phẩm tốt nhất thế giới thì đừng đòi tiền lương?” Lục Tam Phong hít sâu một hơi, châm chọc nói:” Mẹ kiếp, bọn tư bản chỉ biết mắng nhiếc người ta là nhanh thôi.”

“Khoản đầu tư hơn sáu mươi tỷ vừa đập xuống thì anh cũng nên đưa ra một kế hoạch khả thi để trong thời gian ngắn có thể khiến công ty xoay chuyển tình thế được chứ!” Phùng Chính Anh đứng lên, quát to: “Anh chính là loại không có năng lực đấy, một tên chỉ biết ăn chơi trác táng thôi!”

Lục Tam Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Theo suy nghĩ của anh thì một công ty hùng mạnh khi gặp phải vấn đề phải lập tức đưa ra báo cáo thực thi, sau đó nhanh chóng thực hiện các kế hoạch phù hợp với báo cáo đó, rồi mới đạt được thành công lớn trên thị trường thì được gọi là khả năng hử?”

“Đúng vậy, mà anh là người không có khả năng này.” Phùng Chính Anh chỉ ngón tay vào mặt Lục Tam Phong: “Nếu tôi là anh, mấy ngày này tôi sẽ lập một bản kế hoạch toàn diện nhất có thể, sau đó thực hiện theo kế hoạch.”

“Tôi nói rồi, bước đầu tiên là phải phá bỏ các rào cản kỹ thuật. Tôi biết Điện tử Thủy Hoàn còn thiếu sự tích lũy công nghệ, vậy thì anh hãy nói cho tôi biết, những công ty quốc tế lớn và doanh nghiệp nhà nước hạng nhất đó đã tích lũy công nghệ, nhân tài và trang thiết bị công nghiệp trong nhiều năm để gì? Anh lấy cái gì để đuổi kịp với bọn họ?” Lục Tam Phong hỏi.

“Nếu trong ngắn hạn không thể đuổi kịp được thì anh có thể hợp tác với họ mà!” Phùng Chính Anh nói.

“Được, vậy có biết thị trường đại lục khi mua bản quyền sáng chế công nghệ khốc liệt như thế nào không? Người ta không cho bạn cơ hội này, còn quốc tế thì sao? Tôi quả thực có thể mua một bản quyền sáng chế với giá chín mươi tỷ, nhưng tôi phải bán bao nhiêu sản phẩm để thu hồi lại vốn chín mươi tỷ này đây? Anh có chắc là anh có thể kiếm lại được không?” Lục Tam Phong vỗ mạnh cánh tay khác vào bàn, nói: “Mẹ kiếp đến khi ông kiếm đủ được chín mươi tỷ tiền vốn rồi thì người ta lại cải tiến được công nghệ mới khác rồi, thế thì lại tiếp tục mua à!”

Phùng Chính Anh dường như cảm thấy con đường anh ta vừa nói không còn chuẩn lắm nữa, khí thế hung hổ của anh ta cũng bắt đầu sụt giảm.

“Nếu tôi mua bản quyền công nghệ mới thì tương lai cũng chỉ đổi lại được có mấy năm lợi nhuận. Cuối cùng là gì? Doanh thu hàng năm của Điện tử Thủy Hoàn có thể đạt hàng mấy nghìn tỷ, nhưng lợi nhuận chỉ được hơn một trăm tỷ, vậy tiền ở đâu? Anh lấy gì để phá bỏ được gông cùm xiềng xích này đây? “Lục Tam Phong hùng hổ hỏi.

“Vậy thì anh hãy để công ty nghiên cứu và phát triển thay nhân sự, chọn những người có năng lực để tham gia nghiên cứu.” Phùng Chính Anh nói, có vẻ như hơi thiếu tự tin.

“Tôi có thể tìm ở đâu một người có thể phát triển sản phẩm mới trong một sớm một chiều đây hử? Tình hình nhân sự của Điện tử Thủy Hoàn bao năm nay có thể lật đổ trong chốc lát sao. Năm có lẽ sẽ là năm đen tối nhất của Điện tử Thủy Hoàn. Nếu chúng tôi có thể vực dậy được thì sao, chúng tôi đã chìm vào bóng tối quá lâu rồi, sẽ đến ngày bình minh sẽ đến chào đón chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi không thể sống sót qua bóng đêm này thì chúng tôi sẽ bị hủy diệt.”

“Anh cho rằng sáu mươi tỷ nhà anh là đủ rồi sao? Vẫn chưa đủ đâu. Tôi vẫn cần phải để cho Điện tử Thủy Hoàn kiếm thêm tiền. Kế hoạch trong năm tới để kiếm lợi nhuận là gì? Mảng điện ảnh và truyền hình kiếm được bao nhiêu tiền? Mua bán bất động sản kiếm được bao nhiêu tiền, bao nhiêu bất động sản nữa đây?

Tiền chúng tôi kiếm được giúp cho Điện tử Thủy Hoàn tiếp tục hoạt động hơn nữa.”

“Tai họa lần này đã xảy ra kể từ khi tôi chọn trở thành một công ty lấy công kỹ thuật làm cốt lõi. Nếu bây giờ tôi không trải qua bóng tối thì một ngày nào đó trong tương lai sẽ có bóng tối vô tận chờ chúng tôi!”

“Tôi biết anh là người có trình độ học vấn cao. Anh hẳn đã nghe nói về mô hình phát triển, khung cơ cấu, kế hoạch tiếp thị, v.v. của nhiều công ty trong lớp học rồi, nhưng những điều đó có thể rất khác so với những buổi thuyết trình mà anh học trên lớp đấy. Anh không cần phải giả vờ trước mặt tôi đâu. Đám anh em chúng tôi cũng hiểu biết chẳng thua kém gì anh đâu, tôi cũng đã xem xét tất cả những gì mà anh đã từng cân nhắc rồi, và lại có những điều anh không suy xét tới tôi cũng làm cả rồi.”

“Anh gọi tôi đến đây không phải là vì chỉ muốn dạy dỗ tôi thôi sao? Cất đống sách vở lý thuyết xoàng xĩnh mà anh học trên trường vào ngăn kéo đi cho tôi, sau đó tôi sẽ khiến cho anh phải bị thuyết phục bởi kiến thức mênh mông rộng lớn ở trường đời. Việc kinh doanh công ty thực tiễn không phải chỉ vài ba câu lý thuyết là anh làm được đâu, hay là anh cũng nghĩ rằng công ty tài chính của ba anh chỉ chuyển tiền đến cho chúng tôi thôi có phải không?”

Phùng Chính Anh ngồi xuống và hỏi: “Công ty của ba tôi giúp mọi người lưu động tiền và cổ phiếu.

“Thế anh thực sự cho rằng các công ty tài chính chỉ chuyên cho người ta vay tiền thôi à. Mua cổ phiếu tức là mua khi nó lên giá. Thế anh có biết nguyên lý hoạt động hộp đen trên thị trường chứng khoán Sông Hương không? Hợp tác chung là giả, nhân cơ hội ăn chặn, chèn ép nhau, mua bán mới là chính, đến cả tập đoàn tài chính lớn như United Bank còn nợ nần chồng chất, cổ phiếu thì đóng băng, thế thì theo anh những người cầm đầu chuyện này là ai đây?”

“Mọi người đều là động vật hút máu nhau mà sống thôi, anh vậy mà dám lên mặt dạy dỗ tôi đấy?” Lục Tam Phong hít sâu một hơi nói: "Loại người như anh tôi hiểu rất rõ là đẳng khác, khi vừa mới ra trường cảm thấy mình vô cùng tài giỏi, bất khả chiến bại, chỉ thiếu điều bị trường đời quật ngã thôi.”

“Tôi vẫn cảm thấy anh không làm được!” Phùng Chính Anh ương ngạnh nói.

“Anh, cái tên nhóc chết tiệt này, anh cũng không phải vợ của tôi, làm sao biết tôi không làm được?” Lục Tam Phong mắng.

“Anh!” Phùng Chính Anh trầm giọng, vừa giận vừa vui: “Nếu trước cuối năm tôi không nhìn thấy năng lực thực sự của anh, khi tôi về tôi sẽ bảo ba tôi cách chức.”

“Được, anh nhìn cho kỹ vào!” Lục Tam Phong không nhiều lời, đi về phía cửa, mở cửa ra, nói: “Đi đây, tôi không chấp nhặt với anh làm gì.

Cửa bị đóng lại, Phùng Chính Anh ngồi ở đó thầm tức giận, vừa rồi rõ ràng mình còn rất khí thế, bỗng dưng thế nào lại bị anh ta quay ra dạy lại rôi?

Năng lực phản biện ngày càng tuột dốc rồi!

Tuy nhiên, Phùng Chính Anh biết rằng doanh thu của Điện tử Thủy Hoàn vẫn đang giảm, các đại lý khắp nơi bắt đầu ồn ào. Đây là chuyện rất khó giải quyết. Anh ta đã nghe giáo viên phân tích trường hợp này khi còn ở trong lớp, một khi đại lý đã từ chối hàng của công ty đồng nghĩa với việc công ty đó phá sản.

Anh ta tin chắc rằng Lục Tam Phong không có khả năng giữ chân những tay chủ đại lý này được đâu.

Phùng Chính Anh nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, luận về mặt chém gió thì Lục Tam Phong chính là đỉnh của chóp, đây có thể coi là điểm mạnh nhất của anh rồi.

Lục Tam Phong đi xuống lầu, Như Lan ngồi ở ghế sau đã ngủ rồi, Giang Hiểu Nghi nhìn Lục Tam Phong, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Có phải anh ta không được tiếp đãi tử tế nên quay ra tức giận sao?”

“Đừng để ý đến anh ta nữa, suy cho cùng chỉ là con cừu non mới hơn hai mươi tuổi. Ông Phùng này cũng thật là thú vị, không biết cách giáo dục con trai nên vứt anh ta sang cho

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio