Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Năm đến mười phần trăm?” Lục Tam Phong nghe xong con số trích phần trăm cũng giật mình.
“Tổng giám đốc Lục, sản phẩm điện tử rất phiền toái, nó không dễ vượt qua kiểm tra an ninh, hải quan, cũng không dễ bán ra giống như quần áo hay đồ dùng sinh hoạt, giá cả của các loại sản phẩm điện tử trên quốc tế cũng không giống nhau, chúng tôi sẽ cung cấp phục vụ toàn phương diện cho anh.”
Tổng giám đốc Lý bắt đầu giới thiệu: “Đầu tiên, chúng tôi cần phải tiến hành đàm phán với người mua quốc tế, mời chào sản phẩm của anh cho họ, sau khi xác định người mua, giá cả, quốc gia xong, chúng tôi còn phải nghiên cứu đất nước đó, đặc biệt là ở phương diện hải quan, anh cũng biết, hải quan của một số nước giống như sói đói, ăn thịt người không nhả xương. Đừng nói chúng tôi, cho dù hải tặc đi ngang qua, bọn họ cũng nắm đầu lại bắt đóng thuế!”
“Nói cách khác, bên các anh sẽ bao hết tất cả những việc như xuất nhập hải quan, vận tải hàng hóa bằng thuyền, mậu dịch, cập bờ kết toán đúng không?” Nếu là như vậy, Lục Tam Phong cảm thấy trích bảy tám phần trăm vẫn nằm trong mức độ có thể tiếp thu.
Lượng công việc nhiều như vậy, một khi bận lên một cái sẽ rất tốn công sức và thời gian.
“Không sai, bên chúng tôi sẽ lo toàn bộ các phương diện, anh chỉ cần lo việc sản xuất, những việc khác không cần phải xen vào, chúng tôi chủ yếu làm bên mảng thương mại dịch vụ, còn có một ít vật dụng hàng ngày, bán mấy món dao nĩa, thau rửa mặt, chậu hoa, mâm các thứ cho Châu u, còn bên Mỹ là cờ kháng nghị, quần áo, quốc kỳ, bán cho Tam Ấn thì ít hơn, chủ yếu là các loại hóa chất, nguyên vật liệu trong y dược, anh cũng biết mà, bên đó thuốc lậu bán nhiều lắm.
“Mà đúng là bọn họ cũng không cần dao nĩa thật!” Lục Tam Phong nở nụ cười.
Tổng giám đốc Lý cũng cười theo, nói: “Anh có thể qua công ty tham quan thử, chúng tôi có ba con tàu chở hàng loại lớn, nhưng vì chúng tôi chưa xuất khẩu hàng điện tử bao giờ, cho nên còn phải đi trình báo lên trên, tổng giám đốc Lục thật tài giỏi, nước của chúng ta trước giờ chỉ toàn nhập khẩu những thứ này, chỉ có anh là có thể xuất khẩu”
Tổng giám đốc Lý dùng toàn lực nịnh hót Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong chỉ cười không nói, ông ta cảm thấy mình nịnh hót được Lục Tam Phong, nhưng nào biết đối với Lục Tam Phong mà nói, những chuyện này đều hết sức bình thường, thật ra ở vào cuối những năm chín mươi, những dòng TV cấp thấp trong nước cũng đã trở thành trụ cột vững vàng trên quốc tế rồi.
Lại thêm mười mấy năm, chín mươi phần trăm lượng TV trên toàn cầu đều do trong nước sản xuất, hơn nữa theo sản xuất công nghiệp ngày một nâng cao, sản phẩm xuất khẩu cũng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng xa hoa.
Muốn biết một đất nước có phát triển hay không, không phải dựa trên số tiền mà đất nước đó có, mà phải xem đất nước này xuất khẩu loại hình sản phẩm nào.
Những nước kém phát triển chỉ xuất khẩu những nguyên vật liệu, tài liệu thiên nhiên như khoáng sản, dầu mỏ, gỗ, cao su,... Mà những nước đang phát triển sẽ xuất khẩu nhưng chế phẩm công nghiệp phổ thông, chẳng hạn như là thép tinh luyện, thiết bị điện gia dụng, máy móc công nghiệp cấp thấp...
Còn đối với những nước phát triển, thứ bọn họ xuất khẩu là trang thiết bị điều khiển trong công trường, chẳng hạn như cần cẩu giàn, máy khoan hầm, ô tô, kỹ thuật độc quyền, lõi của sản phẩm điện tử,...
Mà nước Mỹ xuất khẩu, chỉ toàn là hình thái tư tưởng!
Lục Tam Phong và tổng giám đốc Lý trò chuyện rất lâu, đặc biệt là về thái độ của quốc tế đối với sản phẩm điện tử trong nước, chính sách thuế xuất nhập khẩu của các quốc gia.
Sản phẩm trong nước muốn tấn công vào thị trường quốc tế, dùng thương hiệu của mình là chuyện không có khả năng, muốn đi vào thì phải tuân theo mô hình thiết kế và chế tạo sản phẩm theo đơn đặt hàng (mô hình ODM), cho nên lúc sản xuất, chỉ cần in lên đó dòng chữ made in Vietnam là được.
Sau đó khi hàng tới nước của người ta, ai mua thì dán nhãn hiệu của người đó!
Cuộc trò chuyện kéo dài đến hơn mười một giờ đêm, Lục Tam Phong mới đi ra phòng tiếp khách, lại tiếp tục trò chuyện với những người khác thêm một lúc, không ít người biết được công ty điện tử Thủy Hoàn rất có khả năng muốn xuất khẩu ra nước ngoài, ai nấy đều nháo nhào giới thiệu công ty đại lý ngoại thương, thậm chí có một số người anh không hề quen biết cũng bắt đầu giới thiệu.
Bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, trước tiên cứ mượn cơ hội này kéo gần quan hệ hai bên, sau đó nhường ra chút lợi ích bên ngoại thương, để Lục Tam Phong đưa công ty của mình vào hàng ngũ nhà cung cấp, cuối cùng tìm một công ty đại lý ngoại thương trên thị trường lo liệu chuyện này là được.
Lục Tam Phong cũng biết lòng dạ gian xảo của những người này, cho nên anh chỉ nói vài câu xã giao, nhận danh thiếp của vài người xong là rời khỏi.
Về đến nhà cũng đã gần mười hai giờ, đèn phòng khách vẫn còn sáng, mọi người đều đã ngủ hết, Lục Tam Phong cởi áo khoác ra ném trên sô pha, sau đó bỗng nhiên nhớ tới, chẳng phải Tô Ái Linh cũng làm ngoại thương đó sao?
Tuy rằng mặt ngoài công việc của cô ta là buôn bán, thực chất là buôn lậu, nhưng không thể phủ nhận cô ta có kiến thức và ý tưởng về ngoại thương.
Lục Tam Phong vỗ đùi, mình đi hỏi thăm khắp nơi, sợ bị người ta lừa, nhưng lại quên mất bên người mình cũng có một tay già đời, hơn nữa còn là một tay già đời thành công rực rỡ.
Anh lập tức cầm điện thoại gọi cho Tôi Ái Linh.
“Ai vậy?” Giọng nói đầu dây bên kia có chút bực bội.
“Là tôi, Lục Tam Phong đây!”
“Không phải anh nói là sau tháng sáu à? Sao đấy? Chẳng lẽ quý ngài đây tìm thầy bói bốc quẻ, quyết định đổi ngày hả?” Tô Ái Linh ngồi dậy, dùng tay cào cào mái tóc dài, cả người bực bội khó chịu.
“Không phải vụ cổ phiếu, chỉ muốn hỏi một chút về việc ngoại thương của cô thôi, tôi đang muốn tìm đại lý xuất khẩu, bọn họ muốn chia năm đến mười phần trăm, còn nữa, tính toán về thư tín dụng liệu có ổn thỏa không? Tôi nghe nói có rất nhiều người đã bị lừa.” Lục Tam Phong hỏi.
“Anh tới Sông Hương một chuyến đi, tôi sẽ bàn vấn đề này với anh, anh muốn bàn về cái gì cũng được.” Tô Ái Linh lấy một cây thuốc lá từ gói thuốc để trên tủ đầu giường, vừa châm thuốc vừa hỏi: “Được chứ?”
“Tôi muốn bàn chuyện này ngay bây giờ, tôi cũng nghe theo cô, dời qua sau tháng sáu, chẳng lẽ tôi nói vậy còn chưa rõ sao? Một mình tôi không đủ sức đạp đổ tư sản Trần Chinh, mối quan hệ của bọn họ trải rộng khắp đất nước, từ ngân hàng, cơ quan tài chính, đến người buôn bán chứng khoán, họ có thể tập trung một lượng tài chính lớn vây công cô trong một thời gian ngắn!” Lục Tam Phong quát lên.
“Anh đã biết rõ như vậy, còn xúi giục tôi nhảy vào hố? Lúc trước anh chưa hề nói với tôi là mọi chuyện sẽ nguy hiểm như vậy, rõ ràng là anh lợi dụng việc tôi không hiểu biết tài chính, Lục Tam Phong, tôi nói cho anh biết, nếu tôi xong đời, vậy anh cũng đừng hòng thoát được!” Tô Ái Linh hét lớn.
“Cô chỉ biết nói mấy lời này thôi à, không biết nói gì khác hả?” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “Tôi nói với cô bao nhiều lần rồi, chúng ta cần phải chờ thời cơ, mà cơ hội lật kèo của chúng ta nằm trong tay ngài Phùng, ở Hồng Quảng, hiểu chưa?”
“Anh thì đâu có áp lực đâu, chỉ có tôi mỗi ngày bị ngân hàng gọi điện thoại đến, tổng giám đốc Trần cũng bắt đầu nhìn tôi chằm chằm, quả thật là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lục Tam Phong, anh đúng là tên khốn!!”
“Tô Ái Linh, chuyện này còn chưa xong, cô ầm ĩ với tôi thì có tác dụng gì? Lúc trước rõ ràng là cô xúi giục trước.” Lục Tam Phong hỏi ngược lại: “Cô xin tôi đi mua bán trái pháp luật thay cô.”
“Nhưng anh cũng cần thu hoạch tài chính không phải sao, anh cũng gặp khó khăn trong vấn đề góp vốn, nếu chuyện này không có chỗ tốt đối với anh, anh sẽ dễ dàng bị người ta dụ dỗ à?”
“Giờ tôi chỉ hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có thể..."
“Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt mà ầm ĩ gì thế?” Giọng của Giang Hiểu Nghi từ trên lầu truyền xuống.
Lục Tam Phong ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy cô mặc một bộ áo ngủ, hai tay chống lấy lan can, không biết cô đã đứng đó từ khi nào, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lục Tam Phong ở dưới lầu.
“Sao em tỉnh rồi?” Lục Tam Phong bỏ điện thoại xuống, hỏi.
“Giọng của anh lớn như vậy, em không tỉnh mới là lạ? Ai vậy anh? Hơn nửa đêm rồi mà còn làm anh nổi giận, Tô Ái Linh hả? Nhưng không phải bà chủ của hãng thương mại dịch vụ gì đó đã chết rồi sao?” Giang Hiểu Nghi truy vấn.
“Anh chỉ nói về việc trước đây thôi ấy mà, em đi ngủ trước đi, chút nữa anh đi tắm rồi cũng vào ngủ.” Lục Tam Phong mỉm cười nhìn cô, nói: “Anh sẽ nói chuyện điện thoại nhỏ một chút.
Giang Hiểu Nghi chỉ mới gặp qua Tô Ái Linh một lần, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ, khi đó cô ta vào nhà, đứng ở phòng khách nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia hung hăng như một con sói đói trên thảo nguyên, rất có tính công kích.
Khi đối mặt với Tô Ái Linh, trong lòng cô chỉ có cảm giác sợ hãi, lúc ấy cô đã nghĩ rằng, nếu người phụ nữ này muốn đoạt chồng với mình, như vậy chính mình hoàn toàn không có phần thắng, lúc đó Giang Hiểu Nghi thậm chí còn không dám nhìn thẳng Tô Ái Linh.
Mà hiện tại nếu hỏi Giang Hiểu Nghi có dám hay không, chính cô cũng không biết.
“Vậy anh nhớ nghỉ sớm một chút, đừng làm việc quá sức.” Giang Hiểu Nghi nói xong lập tức xoay người đi về phòng. Lục Tam Phong cầm điện thoại lên, đè thấp giọng nói: “Cô có nói hay không, nếu cô không nói, tôi sẽ cúp điện thoại đó."
“Tôi nói nè, anh là ông chủ lớn, còn sợ vợ đến mức này sao?” Tô Ái Linh khinh thường cười khẽ: “Lúc đối mặt với tôi anh tàn nhẫn lắm mà, sao khi trước mặt cô ấy lại ngoan như cừu thế, ban nãy chắc còn chẳng dám thở mạnh một tiếng nào đúng không, còn nữa, vì sao tôi phải nói cho anh những thứ đó, đưa tiền trước đi rồi tính ha.”
Lục Tam Phong không muốn nói nhảm nhiều, lập tức cúp điện thoại, mà Tôi Ái Linh ở đầu dây bên kia cũng ném văng điện thoại, dựa vào đầu giường hút thuốc, cô ta vẫn luôn hâm mộ Giang Hiểu Nghi, hai người đều xinh đẹp, xuất thân cũng bình thường, nhưng vận mệnh hai bên lại hoàn toàn khác nhau.
Cô ta không phải vừa sinh ra đã là một cô gái trụy lạc, chỉ cần cho cô ta gặp được một người đàn ông giống như Lục Tam Phong, có lẽ cuộc đời cô ta đã khác, mà những chuyện đó, cô ta đổ tội hết cho vận mệnh.