Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Lý, đơn hàng đầu tiên của chúng ta mà làm vậy thì không quá đúng nhỉ?”
“Có gì không đúng chứ? Ai cũng giống nhau thôi, tiền hàng sẽ giữ lại để quay vòng vốn. Hơn nữa quy trình của phương diện này rất lớn, đây là một cái thị trường mới.” Lý Tấn Phát nhìn anh ta một cái.
Lý Tấn Phát nghĩ rất đơn giản. Trong tay Lục Tam Phong ngoại trừ sản xuất cũng chẳng có gì. Thị trường nước ngoài ông ta nằm trong tay, khi trở thành người mua hàng trên thị trường, quyền định giá không nằm trong tay Lục Tam Phong.
Điện tử Thủy Hoàn sẽ do ông ta định giá cả. Bên kia bàn giá cả xong, ông ta làm người trung gian sẽ nói cho Lục Tam Phong rằng hàng hóa bán không tốt, có mấy công ty nhìn trúng, chỉ là cảm thấy giá cả thấp, hơn nữa sau khi nộp thuế thì không có ưu thế cạnh tranh giá cả ở bản địa.
Đóng gói hàng hóa xuất khẩu cùng tiêu thụ ở bản địa là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu cởi nhãn dán ra thay bằng nhãn dán của bản địa, lại đánh thêm dấu lên thì chi phí sẽ rất cao.
Cho nên Lục Tam Phong nhất định sẽ khuất phục để có lợi, ăn được miếng trên phương diện giá cả. Tiếp theo, sau khi tiền hàng trở về sẽ giữ lại trước. Nếu là chu kỳ ba tháng tuần hoàn thì bọn họ nhất định có thể mở thư tín dụng nửa năm. Sau khi tiền tới tay, bọn họ có thể dùng tiền này đi mở càng nhiều giao dịch.
Cho dù ngân hàng có muốn ăn lợi cũng phải khó khăn không ít.
Chỉ cần bạn không hiểu biết, nhất định sẽ có hại. Khi Lục Tam Phong ký hợp đồng này đã tính toán sẵn là phải chịu thiệt rồi. Trừ khi Lục Tam Phong tự mình tìm người mua, tình huống hai bên đều rõ ràng.
Mấu chốt là anh không có loại tài nguyên này. Đối với một đất nước mà vẫn chưa có nhiều sản phẩm điện tử nổi tiếng, sẽ không dễ tìm được người mua.
Lục Tam Phong ký hiệp nghị ba phần trước, sau đó gọi điện thoại liền cho Trương Phượng Tiên.
“Tôi đã ký hiệp nghị rồi. Đến lúc đó cô ký hợp đồng chính thức đi. Các điều khoản pháp luật cụ thể thì đi tìm một văn phòng luật sư thảo luận đi. Còn có, cô nói người ở bộ phận hành chính tìm cho tôi một ít người, chủ yếu là có tiếp xúc với ba công ty này, nhất là phải tiếp xúc nhiều với cấp cao” Lục Tam Phong dặn dò.
“Tôi cảm thấy hợp đồng này nhất định có vấn đề, chu kỳ tuần hoàn quá dài, mạo hiểm quá lớn!” Trương Phượng Tiên lo lắng nói.
“Không có việc gì. Sau khi có được thư tín dùng thì mượn nợ gửi ngân hàng, đổi thành tiền mặt, không có quá nhiều ảnh hưởng với công ty vận chuyển. Mấu chốt là ở nhân viên tiếp xúc, trước đó phải tìm hiểu rõ ràng bọn họ tiếp xúc công ty nước ngoài nào, sau đó thông qua việc thuê mấy người bản xứ tiến hành đàm phán, sau đó vứt bỏ bên đại lý này.” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “Chỉ cần chúng ta có thể tìm được người mua, có được sự hợp tác ổn định, mất chút tiền cũng không sao cả”
“Cảm giác hơi khó khăn chút. Những tin tức đó đều là mạch máu của công ty nhà người ta, nhất định là tin tức buôn bản quan trọng nhất.” Trương Phượng Tiên hơi phát sầu.
“Cho nên phải tìm mấy người thông minh. Muốn tẩy gì thì cứ tẩy, nên làm gì giữ gì thì cứ trả hết đi. Tôi mặc kệ dùng thủ đoạn gì, tôi chỉ cần kết quả.” Lục Tam Phong nói.
“Tôi đi tìm thử xem, có tin tức thì tôi sẽ gửi cho anh. Phương thức sản xuất cũng phải điều chỉnh lại. Tôi vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một thời gian, anh lại tìm việc cho tôi!” Trương Phượng Tiên thở dài nói: “Sinh mệnh tội nghiệp!”
“Đừng nói như vậy, đợi cho doanh nghiệp lớn mạnh hơn thì cô chính là nhân viên cũ nắm giữ cổ phần đó. Đến lúc đó chia hoa hồng hằng nằm, cô muốn đi đảo Ban Ly thì đi đảo Ban Ly!”
“Anh cũng đừng dùng mấy cái này hù tôi, tôi còn có hẹn phải đi trước. Đúng rồi, thuốc của chị Hiểu Nghi có phải đã hết rồi không?” Giọng nói của Trương Phượng Tiên đến đây lại hứng thú.
“Nói chuyện công việc thì không có sức lực, tán gẫu thì lại rất hăng say đó. Còn hai liều nữa là uống xong rồi.”
"Anh chuẩn bị sẵn sàng chưa.” Lúc Trương Phượng Tiên nói chuyện thì bật cười, thanh âm vô cùng đáng khinh.
“Suốt ngày chỉ biết tìm hiểu mấy chuyện này. Cô vội thì đi trước đi, lát nữa tôi gọi điện cho cho Chu Hoài Đông, nhét chuyện này vào tay bộ phận thị trường nữa.”
Lục Tam Phong lại hàn huyện hai câu nữa mới ngắt điện thoại. Tiếp theo, anh gọi điện thoại cho Chu Hoài Đông, yêu cầu anh ta từ giờ trở đi phải chú ý đến thị trường quốc tế, mở ra một nhóm thị trường quốc tế ở bộ phận thị trường, cần chú ý đến các triển lãm bán hàng toàn cầu. Chỉ cần chi phí không quá đắt thì đều báo cáo.
Dặn dò xong xuôi, Lục Tam Phong bỏ điện thoại xuống, đi ra khỏi công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát. Bên ngoài mưa rơi lấm tấm, anh lái xe chuẩn bị về nhà.
Trong khoảng thời gian này tâm trạng ông Chu tốt lên không ít. Mỗi ngày ông ta cũng trò chuyện với các dì ở căn tin, thường thường còn mua gà từ ngoài về, sau lại cùng ngồi ăn tập thể với họ, quan hệ bắt đầu trở nên lung lay.
Các dì cũng hiểu rằng không thể nháo tiếp được nữa. Đều đã đi qua nửa đời người rồi, còn có cái gì không thể cởi bỏ chứ?
Chạng vạng, trong căn tin, một đám người cùng nhau ngồi ăn cơm bên nồi gà đã nấu chín. Ông Chu nắm bánh mì trong tay, giận dữ nói: “Cũng không biết con gái thế nào.”
“Con bé rất tốt, ông yên tâm đi.”
“Chắc chắn ăn uống tốt hơn ở đây, mỗi ngày đều có canh gà ăn.”
“Tôi chính là nhớ con bé, muốn nhìn nó một chút. Nếu con bé sống tốt, không muốn quay về công trường cũng được, tôi cũng rất vui vẻ. Có nghề nghiệp tốt là mạnh hơn bất kỳ thứ gì.” Ông Chu bày ra bộ dạng đau khổ từ trong tâm, nói.
Trong đó có một dì thở dài, nhìn những người khác, mở miệng: “Ông muốn đi tìm thì đi đi, đi dỗ thì dỗ đi. Lúc này người ta thật sự đã tìm được nghề nghiệp tốt, so với ở đây tốt hơn nhiều.”
“Ở đâu vậy?” Ông Chu vội vàng hỏi.
“Ở khu biệt thự, là bảo mẫu cho giám đốc, ở nơi xa hoa, gọi là gì....cái gì á."
Ngày tiếp theo, Như Lan được nghỉ không cần đến trường, ở nhà chơi trốn tìm với Chu Nhan. Hai người chạy tới chạy lui, rất là ầm ĩ, trong khoảng thời gian này Chu Nhan đã không còn câu nệ như lúc vừa mới tới.
Chủ yếu là Giang Hiểu Nghi rất tốt, hơn nữa còn dễ nói chuyện, cũng chăm sóc tốt hai người này, Như Lan cũng rất thích chị gái này.
Đã hơn chín giờ sáng, Lục Tam Phong còn chưa ngủ dậy, dì Lưu nhìn đồ ăn trên bản, hỏi: “Có cần hâm nóng giúp ông chủ không?”
“Đợi lát nữa anh ấy dậy thì nói sao.” Giang Hiểu Nghi nói với dì Lưu: “Bà cũng đừng mải bận việc, ngồi đi. Bà cũng thật là, chuyện trong nhà lớn như vậy lại không nói với tôi. Sao ông ta có thể làm như vậy được, đó là tai nạn chết người đó. Bà không nên làm cho..."
Giang Hiểu Nghi bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, không tiếp tục nói nữa. Không ở trong hoàn cảnh đó thì sẽ không biết sự khổ sở. Rất nhiều thời điểm, con người ta không thể lựa chọn.
Lục Tam Phong vừa ngáp vừa đi xuống tầng, dì Lưu vội vàng đứng lên nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi nấu lại lần nữa hay là hâm nóng thôi? Làm lại cũng nhanh chóng.”
"Hâm nóng một chút là được, tôi dễ ăn mà.” Lục Tam Phong dụi mắt đi xuống tầng, ngồi trước số pha, gọi Như Lan: “Lại đây cho ba hôn một cái.”
Như Lan chạy tới, nâng khuôn mặt Lục Tam Phong lên, hôn bẹp một cái.
“Râu của ba cọ vào mặt con rồi!” Như Lan lấy tay xoa mặt rồi chạy.
Giang Hiểu Nghi nhìn về phía Lục Tam Phong, trong thần sắc có một sự cảm động không nói nên lời.
“Làm sao vậy? Mới sáng sớm đó.” Lục Tam Phong quan sát cô, hỏi: “Hôm nay là ngày thuốc cuối đúng không? Anh cảm giác mình mình giống như tội phạm tử hình đếm từng ngày đó.
“Anh nói bật cái gì vậy.” Giang Hiểu Nghi vội vàng bịt miệng anh lại.
Cả nhà cùng ăn cơm rồi xem TV, trong nhà coi như hài hòa. Bên ngoài khu biệt thự, ông Chu nhìn những tòa biệt thự trước mắt, còn có vườn hoa đã tu bổ chỉnh tề bên trong, trong lòng vô cùng rung động.
Nơi này đối với ông ta mà nói là quá mức xa hoa. Ông ta nghềnh cổ nhìn vào bên trong, bởi ông ta nhớ rõ biển số nhà là biệt thự số . Không đợi đi vào bên trong, một thanh niên từ trong phòng an ninh đi ra, quát: “Ông đang làm gì vậy? Không có việc gì thì đừng có lại gần đây”
“Tôi tìm người.”
“Tìm ai?”
“Tìm biệt thự số , vợ của tôi ở bên trong."
Bảo vệ thấy buồn cười. Nơi này đều là