Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó, Hồng Quảng cũng đưa ra thông báo toàn lực ủng hộ tập đoàn tư bản Trần thị, tố cáo hành vi gây rối loạn thị trường của Lục Tam Phong, và yêu cầu Ủy ban điều tiết chứng khoán nghiêm trị hành vi như thế này để răn đe cảnh cáo.
Đồng thời, trong thông báo còn nói lên tình bạn giữa Hồng Quảng và tập đoàn tư bản Trần thị. Khi tập đoàn tư bản Trần thị mới thành lập, Hồng Quảng đã giúp đỡ rất nhiều, khi Hồng Quảng gặp phải khó khăn vào vài năm trước thì tập đoàn tư bản Trần thị cũng hỗ trợ lẫn nhau.
Thực ra đây chính là hành vi cho vay bắt cầu thương mại thông thường. Vào buổi tối, trong chương trình phân tích cổ phiếu trên tivi, một người đàn ông mặc vest thắt cà vạt, trên tay cầm một cây viết và đang dõng dạc lên tiếng.
“Mọi người có thể thấy được, phiên giao dịch hôm nay vốn tăng trên diện rộng, chỉ số Hang Seng đã tăng lên một điểm, các cơ sở giao dịch chứng khoán tài chính hàng đầu như Hồng Quảng và Bách Tùng Thiên đã thu mua số lượng lớn khi bắt đầu phiên giao dịch”
“Vài ngày trước tôi cũng đã nói rằng, khoản vốn lưu nhập trong khoảng thời gian nay sẽ rất lớn. Tài chính ở hải ngoại mua với số lượng lớn, chúng ta không cần biết nhà cái và tổ chức của họ suy nghĩ như thế nào, chỉ cần làm theo phương pháp tư duy của tôi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề, phải có tư duy đầu tư. Như vậy chúng ta hãy cùng theo dõi phiên giao dịch buổi chiều tiếp theo.
“Khi phiên giao dịch vào buổi chiều mới bắt đầu thì các công ty tài chính đã gặp phải hiện tượng thiên nga đen. Lục Tam Phong tự xưng là người giàu có nhất ở Đại Lục lại xuất hiện gây chuyện, tin rằng một số tin đồn về chuyện này thì mọi người đều đã nhìn thấy rồi, nên tôi cũng không nói nhiều và tôi cũng không quan tâm đến các phương tiện truyền thông đồn thổi.”
“Ngay khi sự việc này được nổ ra, thực ra không ảnh hưởng gì đến phiên giao dịch lớn, vậy sự ảnh hưởng thực sự là gì nào? Chính là Lục Tam Phong nói rằng trên mục sổ sách của tập đoàn tư bản Trần thị đã xuất hiện sự thua lỗ, chuyện này thật đáng chú ý, giá cổ phiếu ngay lập tức giảm mạnh cho đến khi kết thúc phiên dịch đã giảm xuống còn mười ba nghìn tám trăm sáu mươi đồng."
“Có rất nhiều người trong nghình đều bùng nổ, khi tập đoàn tư bản Trần thị thu mua lại cổ phiếu trong khoảng thời gian trước đây thì đã có người cảm thấy có điều không ổn. Khi xảy ra chuyện này vào hôm nay thì có rất nhiều bạn bè gọi điện hỏi tôi rằng có thể mua vào được không, tình trạng hoạt động kinh doanh của họ rốt cuộc có vấn đề gì không”
“Điều tôi muốn nói là, việc đầu tư của tập đoàn tư bản Trần thị trên cơ bản vẫn ổn định, không có xảy ra sự việc lớn nào cả. Chắc chắn đây chỉ là cơ hội tốt để mặc cả, và rất có khả năng, người giàu có nhất Đại Lục này chính là người của họ, những chuyện thế này đã được nhìn thấy rất nhiều rồi...”
Nhà phân tích thao thao bất tuyệt giải thích lấy, các loại chuyên môn này đã khiến cho các khán giả ở trước tivi đã trở nên phấn khích, chờ đến khi phiên giao dịch ngày mai bắt đầu thì sẽ mua vào.
Thị trường chứng khoán có thể hiểu nôm na là gõ trống truyền hoa, rất đơn giản, mỗi công ty trước khi niêm yết thì sẽ làm một đánh giá tài sản công ty. Chẳng hạn như công ty của bạn trị giá ba trăm nghìn đồng, được chia thành một nghìn phần thì giá cả của mỗi phần là ba trăm đồng, lấy ra trăm năm phần làm cổ phiếu đang lưu hành.
Bạn bỏ ra ba nghìn để mua mười phần, ngày hôm sau công ty này có sự đột phá quan trọng về phương diện nghiên cứu phát triển thì công ty sẽ đáng giá, thế là hầu hết mọi người sẽ cho rằng họ trị giá sáu trăm nghìn, kết quả là ba nghìn của bạn sẽ trở thành sáu nghìn.
Nhiều người sẽ nghĩ rằng công ty này sẽ còn có những nghiên cứu phát triển mới trong tương lai và định mua cổ phiếu, vừa hay bạn đang định bản, thế là bạn bán ra và người ta mua vào là bạn kiếm được tiền lời.
Đây là cách đơn giản nhất, ngoài ra còn có một loại tổ chức đồn thổi cắt rau hẹ, chẳng hạn như công ty này trị giá ba trăm nghìn, nhưng một công ty tài chính nào đó cho rằng trị giá ba triệu, nếu một mình anh ta mua vào thì sẽ không tìm thấy người nhận phiên giao dịch.
Thế là, anh ta có thể kiếm thêm vài công ty và thảo luận riêng, anh ta mua vào trước, sau khi mua vào thì cùng với sự tích luỹ nhiều hơn của quỹ vốn, cổ phiếu tăng lên và sau đó bán ra với giá cao hơn. Đến khi công ty thứ hai bước vào và nhận phiên giao dịch thì giá cả đã bị đưa lên cao hơn, sau khi công ty thứ hai bán ra một phần thì đến công ty thứ ba bước vào.
Loại cổ phiếu như vậy đã thoát rời khỏi giá trị thực tế của công ty, giống như một hủ ớt chưng Laoganma vậy. Nó trị giá một nghìn rưỡi, người đầu tiên trả tôi một nghìn tám và sau đó bán lại với giá hai nghìn mốt, người thứ hai nói rằng tôi mua với giá hai nghìn mốt, nó trị giá ba nghìn và bán nó với giá ba nghìn cho người thứ ba.
Cổ phiếu tăng vọt vù vù, những người bình thường hay tổ chức nhỏ không biết nội tình bên trong, khi họ thấy có thể kiếm được tiền gấp vài lần trong vài ngày thì liền cầm tiền lao vào.
Hoặc là có người biết được chiêu trò bên trong, nhưng vẫn muốn kiếm một khoản tiền.
Các công ty này sẽ luôn để mắt đến cổ phiếu trong mọi thời điểm, khi được làm nóng lên, cổ phiếu này ngoại trừ họ ra thì đã có số lượng vốn lớn đầu tư vào. Thế là họ bắt đầu bán ra, hơn nữa còn sẽ vừa bán cổ phiếu ra vừa gào thét rằng chỉ là sự điều chỉnh tạm thời, thị trường cổ phiếu đang lao đao, ngày mai chắc chắn sẽ tăng vọt, mọi người ai nấy mua đến cùng.
Thế là có rất nhiều người mua đến cùng và mua đến tận chỗ Diêm Vương, bởi vì không có điểm cuối.
Cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị chính là vì một câu nói của Lục Tam Phong mà giảm mạnh, bây giờ có hai sự lựa chọn đặt ngay trước mắt của tổng giám đốc Trần. Thứ nhất là mặc kệ, để mặc thị trường giao dịch, có thể sẽ xuất hiện một lượng vốn lớn chảy ra bên ngoài, cổ phiếu hoảng loạn và giảm xuống.
Trong trường hợp như vật thì Lục Tam Phong sẽ thu mua với số lượng lớn, nắm giữ cổ phần với giá thấp, giá thành kiểm soát tập đoàn tư bản Trần thị thì càng nhỏ.
Lựa chọn còn lại chính là tổng giám đốc Trần bảo vệ phiên giao dịch, phòng tránh bị người khác nắm cổ phần với giá thấp, bà ta sẽ kéo giãn cổ phiếu thông qua một số công ty tài chính. Bà ta biết Lục Tam Phong sẽ khống chế cổ phần, vì vậy phải kéo giá trị cổ phiếu đến một vị trí khá cao để tránh việc Lục Tam Phong thu mua với giá thấp.
Lúc này, Lục Tam Phong sẽ bán khống tập đoàn tư bản Trần thị, bán cao bán rẻ thông qua công ty chứng khoán. Bởi vì Lục Tam Phong biết được tổng giám đốc Trần bảo vệ phiên giao dịch và sẽ gánh không được bao lâu, ngay khi ngài Phùng ra tay cắt đứt mạng lưới quan hệ của bà ta và rút vốn thì giá trị cổ phiếu sẽ lập tức bị cắt giảm.
Ván cờ này đã được bày sẵn, Lục Tam Phong hoàn toàn không hoảng loạn, điều còn lại là xem tổng giám đốc Trần vùng vẫy như thế nào.
Tô Ái Linh đã nấu xong cơm, trên mặt vẫn còn vết đỏ thẫm. Cô ta nhìn đồng hồ ở trên tường, đã hơn chín giờ tối rồi, ngoài cửa vang lên tiếng xe.
Tô Ái Linh đứng dậy và đi ra ngoài, tổng giám đốc Trần bước xuống xe với vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Ngài có mệt không? Đã ăn cơm chưa, em đã nấu xong cơm rồi.” Tô Ái Linh cúi xuống lấy đôi dép ra và ngồi xổm trên mặt đất chuẩn bị thay giày cho bà ta.
Tổng giám đốc Trần ngồi trên ghế sofa và nhấc chân lên, nói: “Em không cần phải như thế này.”
“Sau khi về nhà em đã suy ngẫm lại bản thân, là em không đúng, chuyện ra nông nỗi này hoàn toàn là bởi vì em, em sợ ngài sẽ đuổi em đi.”
Tô Ái Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt lúc này lại đỏ hoe, nói: “Em chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho ngài.”
Tổng giám đốc Trần đưa tay sờ vào đầu cô ta, dùng ngón tay nâng cằm của cô ta lên, người phụ nữ này thực sự khiến người ta thương yêu, cô ta luôn có thể nắm giữ tốt tâm tư của người khác.
“Cũng có thể nói là có liên quan đến em, nhưng thực ra cũng không liên quan đến em. Cũng giống như Ngô Tam Quế lúc trước đã dùng Trần Viên Viên làm cái cớ để căng cờ hiệu nhập quân đấy không phải sao?”
Tổng giám đốc Trần nở nụ cười, ánh mắt liếc nhìn vào bên trong cổ áo của cô ta, cười nói: “Em cũng là Viên Viên.”
“Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài thì cái gì cũng được cả” Tô Ái Linh đã thay giày xong, cô ta ngoan ngoãn như con mèo nhỏ không có sức công kích vậy.
“Vậy thì ăn vài miếng trước đã.” Tổng giám đốc Trần đứng dậy và đi về phía bàn ăn.
“Chuyện ở công ty không sao chứ, hắn ta là một người rất có năng lực, chỉ vài năm ngắn ngủi mà đã xây dựng nên một đế quốc thương mại từ con số.” Tô Ái Linh lo lắng nói.
“Đây là đâu chứ? Hắn là một con rồng ta ở Đại Lục, còn ở đây thì nhiều nhất chỉ là một con sâu thôi.” Tổng giám đốc Trần kiêu ngạo nói tiếp:
“Chỉ cần tôi sẵn lòng thì có thể gom được vài nghìn tỷ tiền vốn trong một thời gian ngắn, xây một bức tường vững chắc, chuyện vặt vãnh của hắn ta thì lấy cái gì mà đấu với tôi chứ.”
“Vài nghìn tỷ?” Tô Ái Linh cũng có thể xem là người từng trải, nhưng gom được số tiền vốn lớn như vậy trong một thời gian ngắn thì thực sự khiến cô ta kinh ngạc.
“Vài nghìn tỷ là chuyện rất đỗi bình thường, đối với các công ty tài chính quy mô lớn mà nói, điều động được năm nghìn bốn trăm tỷ khá dễ dàng. Số tiền này cũng không phải của chúng ta, đều là của khách hàng.”
Tổng giám đốc Trần nhìn đồ ăn ở trước mắt và khen ngợi: “Không ngờ em lại nấu ăn ngon như vậy đấy!”
“Tổng giám đốc Trần, em cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, mười mấy tuổi đã bắt đầu nấu ăn cho gia đình, nếu ngài thích ăn thì em nấu cho ngài mỗi ngày”
Tô Ái Linh bởi một bát cơm đầy và đặt ở trước mặt tổng giám đốc Trần, thăm dò hỏi rằng: “Vậy nói như thế nghĩa là hắn ta không có chút cơ hội chiến thắng?”
“Cơ hội chiến thắng?”
Tổng giám đốc Trần bật cười và nói: “Hắn ta đơn giản là lấy trứng chọi đá, nếu thực sự dễ dàng như vậy thì công ty của tôi cũng không cần mở nữa rồi, yên tâm đi.”
“Vậy thì tốt quá!” Tô Ái Linh rạng rỡ và ngồi cạnh để gắp đồ ăn cho tổng giám đốc Trần.
Đêm nay, cuộc thảo luận nội bộ nghành tài chính đối với Lục Tam Phong lại một lần nữa lên đến đỉnh điểm. Trên tất cả các bữa tiệc và bữa ăn đều nói về chuyện này, nhất là các người đàn ông, họ càng ngưỡng mộ Lục Tam Phong nhiều hơn.
Tô Ái Linh là một người đẹp, khi tổng giám đốc Trần còn trẻ cũng là một người đẹp, con gái của bà ta chắc chắn cũng không xấu, còn về phần tổng giám đốc Trần thì vẫn là thôi đi.
Đường Đình Nhân cầm ly rượu và ngồi ở trước một cái bàn, ngồi ở đối diện là các cô gái, họ đều là con gái rượu của các ông trùm tài chính bản địa.
“Cái người giàu có nhất Đại Lục này hình như cũng khá đẹp trai đấy.”
“Nhiều phụ nữ tranh giành như vậy, có thể không đẹp trai sao? Với lại vẫn còn khá trẻ, từ năm ngoái thì tôi đã để ý đến anh ta rồi, chưa đến ba mươi tuổi đâu.”
“Cụ thể là bao nhiêu tuổi?”
“Chắc tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy."
“Trẻ như vậy sao, còn nhỏ tuổi hơn tôi nữa.”
“Nếu anh ta nuốt chửng tập đoàn tư bản Trần thị thì anh ta sẽ là người duy nhất trên thế giới ở độ tuổi này.”
Đường Đình Nhân ngồi ở đây đã vài