Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

chương 563: bẫy giảm giá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này viên cảnh sát vừa bước vào thì một chiếc xe cảnh sát khác đang hú còi chạy tới như bay. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi bước xuống, hỏi: "Có phải vừa rồi có mấy người cảnh sát bước vào không?"

Bảo vệ đảo mắt, bất đắc dĩ nói: "Cấp trên, anh không nhìn thấy xe cảnh sát bên cạnh à?"

Lúc này, người đàn ông mới để ý thấy chiếc xe cảnh sát đang đậu bên cạnh liền vội vã bước nhanh vào trong.

Về mặt đánh nhau thì đúng là Lục Tam Phong rất giỏi, chưa tới năm phút mà toàn bộ sáu lão già tổng giám đốc đã nằm sải lai, mấy người khác thấy anh ta thực sự dám ra đòn hiểm nên tạm thời không tên nào dám tiến lên. "Tránh ra, cảnh sát điều tra đây!" Một đám cảnh sát xông thẳng vào.

"Ai là Lục Tam Phong?"

Một người đàn ông độ chừng ba mươi đứng trong hiện trường, hỏi: "Tôi muốn hỏi, ở đây có cái người vu khống tập đoàn tư bản Trần Thị tên là Lục Tam Phong đến từ Đại Lục không?”

Một đám người đứng bên ngoài đồng loại đưa tay chỉ Lục Tam Phong. "Anh chính là Lục Tam Phong à? Đi theo chúng tôi một chuyến!"

Ba người đàn ông với vẻ mặt bất thiện tiến tới, đưa tay nắm lấy bả vai anh và bao vây chặt lại, người đàn ông dân đầu nhìn về mọi người cười.

"Các vị tổng giám đốc, đã quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi! Cái tên này là trọng phạm đang bị truy nã của cục cảnh sát, bây giờ phải đưa về để thẩm vấn, mọi người không cần phải căng thẳng." Người đàn ông chắp tay hướng về phía mọi người, giọng nói có hơi chút khách khí.

"Nó... Nó đánh người!" Một giọng nói yếu ớt vang lên từ dưới chân.

Bây giờ viên cảnh sát mới nhận ra là dưới chân có người, vừa cúi đầu nhìn thì sợ hãi. Ông ta vội khom lững đỡ người đứng dậy, quan tâm nói: "Tổng giám đốc Lê bị sao vậy?"

"Chính là tên khốn kiếp kia đánh, ra tay quá độc ác, cứ một đấm rồi một đấm lên đầu tôi, bây giờ hai con mắt còn bị bầm đen." Tổng giám đốc Lê đứng lên, những vẫn hơi loạng choạng.

"Những người khác cũng đều bị nó đánh, tên này quá là kiêu ngạo đi, nhất định phải trừng trị nó thích đáng."

"Đúng vậy, không chỉ xử nó tội phí bảng tổng giám đốc Trần mà còn phải xử luôn cả tội nó đánh mấy vị tổng giám đốc như chúng tôi nữa."

"Cái tên đến từ Đại Lục khốn kiếp, nó cho rằng đây chính là chỗ của dân à? Mù mắt mày!"

Đường Đình Nhân đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng quan sát. Kỳ này Lục Tam Phong toi rồi, Tổng giám đốc Trần đã dùng quan hệ như thế này, chỉ cần bị đưa vào sở cảnh sát thì chẳng phải là để tổng giám đốc Trần sẽ tùy ý chỉnh đốn hay sao?

Cứ coi như không bị hình phạt gì đi nhưng sau này khi nó ra ngoài cũng sẽ không dám nói năng lung tung nữa, Đường Đình Nhân thầm hung ác nghĩ, tốt nhất là đánh cho nó bị tật cả đời.

Viên cảnh sát vừa nghe thấy Lục Tam Phong là người tới từ bên ngoài mà còn dám cư xử kiêu ngạo như thế, còn dám đánh cả tổng giám đốc Lê ư?

Mấy vị tổng giám đốc khác thì ông ta không biết, nhưng ông này chính là “mạnh thường quân” của cả sở cảnh sát, có quan hệ không tầm thường. Bây giờ có tổng giám đốc Trần tạo áp lực, tổng giám đốc Lê và bao nhiêu người khác hận không thế giết Lục Tam Phong ngay tức khắc.

Lục Tam Phong không nhất thiết phải chết, nhưng tuyệt đối sống không bằng chết.

"Còng anh ta lại!" Viên cảnh sát quát lớn, bước tới trước mặt Lục Tam Phong rồi nhìn anh chàng chọc nói:

"Anh biết tôi là ai không?"

"Tôi chẳng cần biết ông là ai, tôi chỉ hy vọng ông chấp hành pháp luật một cách công chính." Lục Tam Phong nhìn ông ta rồi nói.

"Anh cứ yên tâm đi, con người tôi chẳng có ưu điểm gì cả." Gã cười như không nói: "Ngoài công chính."

Mấy vị tổng giám đốc bên cạnh không ngừng kêu “hay”, có một tên lắm mồm bước lên trước tán dương:

"Ngài đúng là vị quan tốt vì dân phục vụ, chúng tôi rất cần những người như ngài."

"Đúng vậy, lúc cần cái là xuất hiện, như vậy chúng tôi mới cảm thấy an tâm, dân cần người như ông đấy!"

Lục Tam Phong nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, nơi này chỉ có một dân chúng à?

Dân nào mà mặc đồ Âu, ăn tiệc rượu xa xỉ, mồm miệng toàn đàm luận về mấy cái như ngân quỹ nghìn tỷ.

Người đàn ông nhìn thấy Lục Tam Phong làm bộ ra vẻ cao cao tại thượng nên hắn canh giữ Lục Tam phong cũng khỏe, nhỏ giọng hỏi anh:

"Nghe nói người ở Đại Lục nhiều tiền lắm, hồi nữa tôi cho anh cơ hội gọi cú điện thoại kêu người nhà chuẩn bị tiền để đóng tiền bảo lãnh."

"Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi nhỉ?" Lục Tam Phong lạnh lùng cười, nói. "Giải đi!"

Hiện trường vang lên tiếng hoan hô với vỗ tay không ngừng, Lục Tam Phong vừa đi vào, trò khôi hài ngắn ngủi này sẽ đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh. Thứ hai sẽ bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của tập đoàn tập đoàn tư bản Trần Thị chắc chắn sẽ lên.

Lục Tam Phong bị hai người khóa tay giải đi, vừa đi vừa kéo, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa nơi tổ chức tiệc thì có một người đàn ông trung niên xông vào.

Người đàn ông đi đầu thấy vậy lập tức đứng nghiêm chào, hỏi: "Cục trưởng, sao ngài lại tới đây?"

"Bảo mấy người đi bắt Lục Tam Phong đã bắt được chưa?" Cục trưởng quan tâm hỏi.

"Báo cáo, đã bắt được rồi, người đây." Hai người canh giữ Lục Tam Phong tiến lên một bước.

Cục Trưởng nhìn thấy Lục Tam Phong khóa giữ một cách chật vật như vậy liền hoảng hồn. Đám tổng giám đốc Lê đứng cạnh thấy thế mà cục trưởng còn đích thân tới, trong lòng đương nhiên tự hào, chưa cần phải nói có do tổng giám đốc Trần tạo áp lực hay không nhưng mình bị đánh mà cục trưởng tự mình chạy điển, bản thân cảm thấy như vậy chính là tượng trưng cho quyền thế.

"Cục trưởng Nhậm, không ngờ ngài cũng tới đây. Tôi không bị nặng lắm đâu, cái tấm thân này vẫn ổn."Tổng giám đốc Lê bước lên trước, khách khí nói:

"Bữa nào uống chén trà, đối với cái loại phần tử tội phạm như thế này thì nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc."

Cục trưởng Nhậm nhìn tổng giám đốc Lê, bây giờ đám người tư bản đang ngầm đấu đá, ông ta là cái thá gì chứ?

"Không liên quan tới ông."

Cục trưởng Nhậm quay sang mắng đám người dưới: "Ai cho mấy người đi bắt anh Lục đây? Không biết ngài ấy chính là khách quý tới từ Đại Lục à? Mấy người đãi khách như thế đấy sao?”

"Khách... Khách quý?"

Mấy người cảnh sát bắt Lục Tam Phong trợn tròn con mắt. Sao đã trở thành khách quý rồi?

"Cục trưởng Nhậm, chẳng phải đã nói là phỉ báng Tổng giám đốc Trần thì lập tức lập án tử mà, ngài ký chứ ai? "Tôi ký cái gì?"

Cục trưởng Nhậm trừng mắt quát lớn: "Còn chờ gì nữa? Có muốn làm nữa không? Không làm thì cút ngay cho tôi." Mọi người vội vàng mở còng cho Lục Tam Phong, tất cả mọi người đứng đó đều tròn mắt, ủa chuyện gì đây?

Mấy người này rất hiểu quy tắc trò chơi ở trong đó, nếu không phải do tổng giám đốc Trần tạo áp lực thì vụ án này không dễ gì mà gióng trống khua chiêng lên thế này, cùng lắm là vụ án dân sự thôi.

Nhưng rõ ràng là bắt giữ rồi mà, sao lại thả?

Chỉ có thể rõ là năng lực của tên Lục Tam Phong tới từ Đại Lục này đủ để lấn át tổng giám đốc Trần nên mới xuất hiện tình trạng thế này.

Lục Tam Phong được thả còng ra, cổ tay anh hơi đỏ lên. Anh xoay cổ tay một chút, nhìn vị cục trưởng trước mắt này, nói: "Sau này không được để mấy chuyện đen đủi này xảy ra nữa, được chứ?"

"Chúng tôi sai rồi, tôi xin đứng đây xin lỗi ngài."

Tổng giám đốc Lê trợn trừng mắt nhìn diễn biến tình hình sao không giống với điều ông ta mong đợi, đúng kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Trong lòng ông ta lo lắng, mình lăn lộn cả đời còn bị một thằng nhãi tới từ Đại Lục khi dễ à?

Cục trưởng Nhậm xin lỗi Lục Tam Phong xong quay qua cho cấp dưới của mình một bạt tay, quát: "Về sau mở to mắt ra, làm việc thông minh chút, rõ chưa?"

Tổng giám đốc Lê không nhịn được nữa bước lên trước vài bước nói: "Tôi không xen vào án tử của tổng giám đốc Trần nữa, nhưng chuyện hắn đánh mấy người bọn tôi thì phải tính làm sao đây?"

"Chuyện này thì phiền ngài đây đi báo án!" Trong lòng cục trưởng Nhậm cũng phiền chết đi được, khủng long đang chiến với nhau bên kia, ai đâu mà quan tâm tới con chó hoang như ông?

"Được, ông không quản chuyện này đúng không!?"

Tổng giám đốc Lê giận tím mặt, đưa tay chỉ vào Lục Tam Phong quát: "Tôi tự giải quyết, đến lúc đó mấy người đừng có hối hận."

Lục Tam Phong nhìn lão còn dám kiêu ngạo, anh mắng một câu đậu xanh rau má, vả cho lão ta một bạt tay, lão già này chịu đòn còn khỏe hơn mấy ông đang nằm trên cỏ.

Tổng giám đốc Lê ăn một bạt tay lảo đảo cả người, xung quanh vang lên những tiếng hô hào.

"Ông thấy đó! Nó... Nó đánh tôi!" Tổng giám đốc Lê bụm mặt như đang tố cáo với cục trưởng Nhậm.

Sắc mặt cục trưởng Nhậm nghiêm túc, liếc sang quan sát Lục Tam Phong, khoát tay quát: "Rút lui!"

Một đám người quay người bước đi không chút do dự, nhìn tổng giám đốc Lê đứng ngơ ngác tại chỗ.

Tổng giám đốc Lê nhìn Lục Tam Phong nặng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, run rẩy nói:

"Ngại quá, tôi hơi bị choáng nên đi nghỉ trước, phiền cậu gọi giúp chúng tôi một chiếc xe cứu thương."

"Ông kêu người nào là thằng nhóc Đại Lục?" Lục Tam Phong nhìn hắn nở nụ cười, đấm một đấm.

Tất cả mọi người đều thốt ra tiếng, theo tiếng hô đó tổng giám đốc Lê đã ngã xuống đất. Lục Tam Phong cũng không bị ông ta va phải, bản thân anh đại diện cho một thế lực, trong lòng những người ở đây đều hiểu một điều đó là chuyện tập đoàn tập đoàn tư bản Trần Thị còn chưa xong đâu.

Lục Tam Phong nhìn mấy người nằm ngổn ngang dưới chân, khởi động ngón tay một chút sau đó quát mọi người: "Còn ai muốn đánh nhau nữa, các người đừng tìm mấy tên nhãi này, có gan thì tự bước ra đánh."

Người có thể bước vào bữa tiệc này toàn là người đã có tuổi, trẻ nhất cũng hơn bốn mươi. Lục Tam Phong cứ như vào viện dưỡng lão, mang tiếng năm mươi tuổi không đối thủ.

"Tôi đây xin nói vài câu, tập đoàn tư bản Trần Thị làm giàu thất đức, đáng ra chúng ta phải cùng nhau dẹp đi, sao lại chỉ vì chút cổ phiếu mà giúp giặc làm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio