Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Ái Linh nghe giọng trong điện thoại của Lục Tam Phong vô cùng khó chịu, bây giờ anh giống như là thùng thuốc nổ, lúc nào cũng có thể phát nổ, nhưng mà cô nhịn được.
Nếu không muốn nhịn thì biết làm sao được?
Ngay từ khi bắt đầu cô đã cam tâm tình nguyện làm người theo hầu anh để đổi lại chút hy vọng sống, cho dù có thất bại té ngã đến mức tan xương nát thịt thì cô cũng cam lòng.
Tô Ái Linh cũng không dám gọi lâu, chỉ nói cho Lục Tam Phong rằng tổng giám đốc Trần sắp cạn đáy rồi. Gần đây bà ta còn tham ô tài chính với một số công ty khác, cô ta nói hết tất cả những điều mình biết.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tam Phong ngồi trên ghế sa lông, để điện thoại xuống. Tình huống của tập đoàn tư bản Trần thị với những gì anh đoán không chênh lệch bao nhiêu, các công ty tài chính cứ chơi tới đi, tiền của người ta mà.
Với sự kiểm soát của tổng giám đốc Trần, anh ta cảm thấy bây giờ mình đã yên ổn đáp đất rồi nhưng lại không biết cuộc rượt đuổi bây giờ mới bắt đầu.
Nhà họ Phùng, bên trong phòng khách, ông Phùng vời mới nói chuyện điện thoại với Phùng Chính Anh xong. Sau khi để điện thoại xuống, Chấn Toàn Khôn lại ngồi đối diện ông rót cho ông Phùng một lý trà nóng, nói rằng: "Lục Tam Phong đưa Phùng Chính Anh đi chứng khoán Khải Đức mở một tài khoản, không bình thường!"
"Cậu nhóc suy nghĩ sâu sắc thôi!" Ông Phùng cầm chung trà lên uống một ngụm nói rằng: "Có thể là cảm thấy quá bức bối muốn đâm thủng cửa sổ giấy để hít thở không khí, nếu như hợp tác rồi thì phải chấp nhận có mờ ám. Thế cục bây giờ đã sáng tỏ rồi, không ảnh hưởng đến toàn cục."
"Ông cảm thấy người này đáng tin cậy không?"
Chấn Toàn Khôn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hay ông lập một phần di chúc hoặc thành lập một quỹ tài chính bỏ tiền vào."
"Con cháu nếu có năng lực thì không cần tôi lo lắng, con cháu không có năng lực thì có lập quỹ gì, gửi gắm tin cậy chẳng qua là kéo dài hơi tàn cho chúng nó vài ngày mà thôi."
Ông Phùng thở dài nói: "Cơ thể của tôi tôi biết, cũng là chuyện hai ba năm nữa. Gây sức ép với Lục Tam Phong chính là đang cược, chuyện tương lại không ai nói trước được."
"Ông cảm thấy điện tử Thủy Hoàn có thể thành công không?"
"Không loại trừ khả năng này, tuy xác suất thành công lớn nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào chắc chắn một trăm phần trăm. Coi như đây là một phần tôi đầu tư cho Chính Anh đi! Nó cần phải trưởng thành rồi, Chính Anh rất thông minh, chỉ là từng trải quá ít, tôi không đợi được ngày nó trưởng thành thành tài rồi."
Ông Phùng vừa nói vừa khóc, nước mắt người già tuôn rơi. Thằng con út vẫn là đứa ông thương nhất.
"Ông đừng nói thế, ông vẫn còn khỏe mà!"
Tổng giám dốc Phùng thờ dài một hơi, ổn định tâm tinh nói: "Cơ thể của tôi tôi biết chứ. Thực ra đối với điện tử Thủy Hoàn tôi đoán sẽ là thương hiệu hàng nhất ở Đại Lục, nhìn tốc độ tăng trưởng GDP của bên đó lúc này mà xem, đoán chừng sau hai mươi năm có khả năng sẽ bằng một phần mười GDP của Sông Hương. Dựa theo tiêu chí tiềm lực trên các phương diện, trong vòng hai mươi năm chỉ cần không có vấn đề gì lớn, Chính Anh có thể nắm được trong tay"
Chấn Toàn Khôn thở dài, chỉ có thể nói thương cho lòng người làm cha làm mẹ, trải sẵn đường cho Phùng Chính Anh đến tận hai mươi năm. Nếu như hai mươi năm sau cậu ta vẫn chẳng thể trưởng thành thì coi như ông Phùng cũng đã cố gắng hết sức rồi.
"Ông nghỉ ngơi sớm đi! Tối mai còn phải dự tiệc rượu giới tài chính nữa." Chấn Toàn Khôn đứng lên đỡ canh tay ông tay đưa về phòng ngủ.
...
Đêm đã khuya, Giang Hiểu Nghi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, ngồi dậy nhìn lịch, rồi đi vệ sinh rồi lại đứng trong phòng khách lẩm bẩm.
"Ngày hai mươi ba rồi, sao còn chưa tới?"
Dì Lưu đi tiểu đêm thấy Giang Hiểu Nghi đứng lẩm bẩm trong phòng khách thì bước tới hỏi: "Bà chủ, có chuyện gì vậy?"
"Cái kia của tôi còn chưa tới." Giang Hiểu Nghi chau mày nói.
"Trễ hả! Bình thường mà, mấy ngày nữa sẽ tới."
"Đã chậm những mười ngày rồi, trước đây đều tới đúng ngày." Giang Hiểu Nghi cảm thấy khó hiểu.
"Đi khám thử đi! Hay là bệnh phụ khoa, mình là phụ nữ, mấy bệnh về vấn đề này nhiều lắm. Chưa hết cũng phiền phức nữa, hay đi bệnh viện một chuyến đi."
Giang Hiểu Nghi nghe đến ba chữ bệnh phụ khoa thì cảm thấy bất an, mình ăn ở sạch sẽ sao lại bị bệnh phụ khoa được. Ngày mai đi khám xem, bây giờ về phòng nghỉ ngơi đã.
Ngày hôm sau, báo kinh tế Sông Hương phát hành. Trang bìa là ảnh chụp của tổng giám đốc Trần, trên đó viết: “Gần năm mươi tuổi, vẫn sắc bén như kiếm, chủ tịch độc nhất vô nhị điều hành tập đoàn tư bản Trần thị, người sáng lập quý bà Trần Thu Phương.
Rất nhiều tờ báo cũng đăng tin đưa tập đoàn tư bản Trần thị lên đầu đề, chỉ là lần này không phải tin tức về chuyện trăng hoa, mà là nói về mặt tốt, nhất là nói về lịch sử phấn đấu của tổng giám đốc Trần.
Tám mối hôn nhân thất bại được tả thành hôn nhân tự do dám yêu dám hận, dựng nên hình ảnh một nữ cường nhân, rất nhiều nội dung miêu tả khác xa sự thật.
Trong đó có một đoạn, tổng giám đốc Trần gả cho người chồng doanh nhân giàu có thứ tư, làm một quý bà toàn thời gian. Cuối cùng mẹ chồng khinh thường bà, cho rằng đàn bà biết làm việc nhà có nhiều, bà ta không xứng gả vào danh môn. Tổng giám đốc Trần nghe vậy giận dữ bước vào thương trường, chưa đến ba năm bà không dựa vào người chồng giàu có mà vẫn có thể nâng giá trị còn người mình lên thành mấy tỷ.
Cuối cùng bà tức giận ly hôn với ông chồng để cho ông ta biết ông ta mới không xứng với bà.
Bà đã ly hôn lần trong suốt hồi đấy đến giờ vì nhiều lý do khác nhau.
Đối với việc ở bên Tô Ái Linh như bây giờ, bài phỏng vấn này nói rằng bà Trần đã quá thất vọng với đàn ông. Những người đàn ông kia ở ngoài thì nở mày nở mặt, nhưng thực ra không có cùng bà chèo chống mái nhà, cho nên phải để cho một người đàn bà đứng ra lo.
Bài phỏng vấn này cho biết rất nhiều về tính cách mạnh mẽ của người phụ nữ, có vẻ như cố tình kích động, một số tờ báo giấy nhỏ còn để tiêu đề mắng thẳng mặt Lục Tam Phong.
Một tuần trước đại gia Đại Lục Lục Tam Phong dọa đạp đổ tập đoàn tư bản Trần thị, vẻn vẹn một tuần rồi vẫn chưa nghe phong phanh gì.
Đại gia Đại Lục chống lại nữ cường nhân Trần Thu Phương, tổng giám đốc Trần nhìn cuộc điện thoại được gọi tới, giới tài chính Sông Hương nghe tin xong
lập tức hành động, Lục Tam Phong sợ đến mức không có hành động.
Đại gia Đại Lục không chịu nổi một kích, tổng giám đốc Trần chỉ mới bỏ ra mấy trăm tỷ anh ta đã sợ đến choáng váng.
Đối với mấy trang báo này, Lục Tam Phong nhìn tiêu đề để hóng chuyện mà thôi.
Anh cầm xấp báo để lên bàn, Lục Tam Phong đứng lên nói: "Tổng giám đốc Trần điều khiển dư luận khá tốt đấy, nói về làm mấy chuyện như này bà ta cũng khá."
"Người ta sẽ không thần tượng bà ta đấy chứ?" Phùng Chính Anh bỏ tờ báo xuống, cảm thấy khó tin.
"Có, hơn nữa còn có rất nhiều người. Lực lượng truyền thông đang mạnh. Muốn xáp lên một người không thể thấy ngoài đời thật như thế thì đến chín mươi phần trăm là đời này mấy người đó không thể bước chân vào giao du với bà ta, mà bà ta cũng không biết họ."
Lục Tam Phong nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, nói rằng: "Đây chính là phương pháp thông thường của những người nổi tiếng mà thôi."
"Anh cũng dùng nó à?" Phùng Chính Anh tò mò hỏi.
"Tất nhiên rồi!"
Lục Tam Phong ngoảnh lại, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh, nở nụ cười nói: "Trong tương lai tôi sẽ hóa thân thành nhà từ thiện, mẫu mực hết lòng, sẽ có nhiều câu chuyện ngắn về tôi. Chẳng hạn như một người lãnh đạo không thích công ty của tôi và không để tôi yên, tôi thì không muốn thông đồng làm bậy nên đã tức giận rời đi. Còn thực tế thì sao? Chẳng phải là tôi theo sau xu nịnh người ta hay sao?"
"Hoặc là, đào góc nhà người ta, có thể nói tôi cho rằng người ta bị đánh giá thấp, tôi cảm thấy rất đau lòng. Người ta cần đến với tôi để bùng phát ra năng lượng vốn có. Khi tôi muốn sa thải một số người, tôi nói, tôi muốn giúp ích cho xã hội. Đề xuất nhân tài, điều khó nhất trên đời là khiến người ta tin vào lời nói của mình. Thà nhìn vào mục đích đầu tiên của một người hơn là nghe những gì người đó nói."
Phùng Chính Anh nghe những lời này phì cười một tiếng, nói: "Thế giới này quá dối trá."
"Không không không!"
Lục Tam Phong không đồng ý với lời nói của anh ta, anh nói: "Cậu đứng nhìn từ xa thì sẽ cảm thấy dối trá, còn cậu mà đứng trong đó lại thấy thế giới này thật sự rất tàn khốc, khi cậu cảm thấy được mọi người kính trọng cho thấy cậu phải tránh xa họ ra."
Phùng Chính Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục phong, cậu nhìn một lúc lâu rồi nói: "Anh Phong, tôi đang cố gắng kính trọng anh.
Lục Tam Phong cười ha ha một tiếng, vỗ bã vai cậu rồi nói: "Hy vọng cậu có thể luôn kính trọng như thế!"
Tối hôm nay là tiệc rượu giới tài chính đang được mọi người chờ mong, từ khi bữa tiệc dành cho giới tài chính được tổ chức đến nay, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Trần tham gia, hơn nữa Hồng Quảng cũng tuyên bố Lục Tam Phong cũng sẽ tham gia.
Đây cũng coi như là lần giao tranh chính diện của hai người, rất nhiều người cho rằng kết cục đã định, tối nay Lục Tam Phong chỉ đến chịu nhục chứ không thể viết nên một cái kết thúc khác.
Mấy ngày nay Đường Đình Nhân bề bộn nhiều việc, sau khi tham gia bữa tiệc tư nhân của tổng giám đốc Trần, cậu ta kết nối quan hệ với mấy ông lớn trong giới tài chính, phải tham gia rất nhiều tiệc rượu cao cấp, ngày nào cũng mặc vest. Không phải cậu ta ngồi ở quán bar chạm cốc với mấy em gái mà là các ông lớn thương nghiệp.
Mồm mép cũng sang hẳn lên, mở miệng ra là mấy chục tỷ này mấy chục tỷ kia, uống nhiều rồi về chém gió với ông Đường. Ông Đường cảm thấy một loại ảo giác rằng con trai ông thật sự đã làm cho ai nấy đều kinh ngạc rồi?
Đêm nay Lục Tam Phong cũng sẽ đến, Đường Đình Nhân càng căng thẳng, hắn muốn để Lục Tam Phong lúc này nhìn thấy hắn chạm cốc cùng với đám ông lớn thế nào. Hắn muốn cho