Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yên tĩnh!!!
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là sự im lặng chưa từng có trong giới kinh doanh, khác hẳn với tiếng reo hò ngày hôm qua, dưới sự im lặng chết chóc này, dường như đang ẩn chứa nỗi kinh hoàng đang trực chờ nuốt chửng mọi người.
Liên tiếp mấy ngày nay, mọi người phát hiện mấy vị đại lão đồng hương ông Kim Tam, giám đốc Thi, Tiền Trọng Nam đang vay mượn tiền khắp nơi, thậm chí mấy chục ngàn đô la cũng không chịu buông, đây là điều rất bất thường.
Trên thế giới này, không có tường nào là không lọt gió cả, coi như thật sự có thì Trâu Hùng Dũng cũng sẽ không cho phép ngọn gió này đi qua được. Thời gian, một tuần trôi qua rất nhanh, giới kinh doanh của thành phố Bạch Nhiên cũng bắt đầu xuất ‘hiện xao động bất an.
Rất nhiều mắt xích tài chính của mọi người bắt đầu trở nên căng cứng, nhất là khi cho người khác vay, hiện tại dòng tiền lưu hành trong các nhà máy nhỏ sớm đã không thể chống đỡ nổi.
Cuối cùng, Trâu Hùng Dũng phải dùng miệng của một số người, tuyên bố ra bên ngoài hạng mục lớn bò sữa đã bị hủy bỏ, qua Tết Nguyên Đán, số tiền sẽ được hoàn trả lại.
Cũng trong thời điểm đó, ngân hàng đã bắt đầu phát phiếu thu tiền cho mấy, xí nghiệp đã vay trước đó, trực tiếp thúc giục bọn họ. Đây giống như một bộ dây thừng tử thần được người ta bố trí an bài thỏa đáng để đưa mấy công ty này vào tròng. Thời điểm tất cả mọi người khi nhận được hai tin tức lớn này, gần như sợ đến gào khóc.
Sau khi khóc lớn một hồi, bọn họ đều đồng loạt nhớ đến một người, cậu Ông!
Bên ngoài cửa phòng khách sạn chắn đầy người, tất cả đều la hét kêu Lục Tam Phong lăn ra ngoài. Cảm xúc của bọn người bên ngoài, tất cả đều phát tiết hết lên người của Lục Tam Phong, thậm chí có người còn điên cuồng đập cửa, muốn để cho anh chôn cùng.
Trong phòng, Bạch Ngọc Phương nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cả người đã hoang mang lo sợ, nhìn đến Lục Tam Phong nói: “Những chuyện này đều không iên quan đến cậu, người bọn họ phải tìm là Trâu Hùng Dũng, cậu ra nói với bọn họ, cậu hẳng qua cũng chỉ là vũ khí chắn bên ngoài cho ông ta mà thôi.”
Lục Tam Phong sớm đã biết sẽ cớ một ngày này, vì vậy thản nhiên nói: “Tôi là súng của Trâu Hùng Dũng, dùng để đối đầu, khống chế hoạt động của các hiệp hội đồng hương. Tôi là súng của cô, tôi sẽ dùng nó để cướp đoạt nhà máy thực phẩm trong tay Trọng Nam. Mà hiện tại tôi còn là khẩu súng của Tiền Trọng Nam, ông ta dùng để nuốt chửng các nhà máy khác. Khi tôi là súng của Kim Tam …
Đến cuối cùng, Lục Tam Phong cũng không tiếp tục vấn đề này, tôi còn là họng súng của chính mình, làm một chỗ dựa vững chắc kiên cố rải đường cho thực phẩm ngon, tươi sạch.
Lục Tam Phong mở cửa, đám người đang phẫn nộ bên ngoài lao vọt vào như ong vỡ tổ, thậm chí có người còn muốn động thủ làm Bạch Ngọc Phương sợ hãi kêu lên, hiện trường có thể nói là vô cùng náo nhiệt và hỗn loạn.
Lục Tam Phong đứng ở trên tủ đầu giường nhìn xem mọi người đang tức giận kia, la lớn: “Không muốn phá sản thì ngậm hết miệng lại cho tôi!”
Trong nháy mắt, cả gian phòng đang ồn ào trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngốc trệ nhìn anh chằm chằm.
Lục Tam Phong nhìn những người này, anh biết Trâu Hùng Dũng muốn cái gì, cho dù có thu mua hết những nguyên vật liệu gia công cho nhà máy ở đây, cũng là ở trên địa bàn của ông ta, cho ông ta một lễ vật lớn, về sau có thể dễ đối phó.
“Mấy người các anh, trong đây có những người trước kia cùng Kim Tam hỗn láo, có những người lại cùng giám đốc Thi, giám đốc Tiền làm xằng bậy. Ở trong hội đồng hương này, cái gì mà người địa phương, cái gì mà người ngoài tỉnh giúp đỡ, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ có từng lo cho mấy người không?”
Lục Tam Phong nghiêm nghị quát: “Không có, bọn họ chỉ biết lo cho nhà máy của bản thân, thậm chí còn muốn đem nhà máy của mấy người một ngụm nuốt trọn tất cả, các người cứ suy nghĩ đi, vì sao tự nhiên Tạ Thành Kiên lại chết? Trong chuyện này có bao nhiêu sự tình, bao nhiêu đen tối, mấy người còn chưa biết sao!?”
Trên mặt tất cả mọi người đều viết đầy hai chữ ‘chấn kinh, đều lần lượt ngây ngẩn cả người, chỉ có một người kịp phản ứng, kêu lên: “Bọn tôi đi đến bước đường ngày hôm nay, không phải đều do cậu hại hay sao?”
“Đúng vậy! Mau đem tiền trả lại cho chúng tôi đi!”
“Không trả tiền lại thì đừng mong rời khỏi đây!”
“Anh chính là tên lừa gạt, anh căn bản không phải là người của tập đoàn Đại Bạch Thổ.”
“Tên lừa đảo!”
“Im lặng! Im lặng đi!” Lục Tam Phong cầm dép lê trong tay, không ngừng đập vào tường, quát lớn: “Tôi không cố lừa mấy người, tôi thật sự là người của tập đoàn Đại Bạch Thổ. Hạng mục bò sữa lớn như thế, làm sao có thể đem ra lừa mấy người được. Nhưng nó lại xảy ra chút vấn đề, cần bàn bạc lại kỹ hơn, phía bên chính phủ có thể để cho nhà máy của mấy người phá sản được sao? Đây là chuyện không thể nào. Con người của bí thư Trâu rất tốt, ông ta đã nói rõ với tôi, để cho bên ngân hàng chuẩn bị tiền cứu tế, thành lập ra một phòng thương mại địa phương, các người có thể đến đó, chuyện gì cũng sẽ trở thành một vấn đề nhỏ mà thôi.”
‘ Đám người nghe xong có chút nghi ngờ, bọn họ cũng không am hiểu việc liên hệ với chính phủ, trước kia loại sự tình này, đều là Kim Tam cùng giám đốc Thi làm thay, đại diện toàn quyền ích lợi của bọn họ.
“Thật hay giả vậy?”
“Tuyệt đối là thật, nếu như là giả, mấy người quay lại đánh tôi cũng không muộn, đúng không?” Lục Tam Phong đem cái giày trong tay cởi vứt trên mặt đất, cùng đám người không ngừng cam đoan.
Đến lúc này đám người mới chậm rãi tản đi, chen chúc hướng về phía văn phòng thị chính lục tục mà đi. Trâu Hùng Dũng không biết đã chờ đợi ngày nay bao nhiêu lâu rồi, thấy mọi người đến, mặt mũi tràn đầy mỉm cười giải quyết vấn đề mọi người
Tất cả mọi người vừa rời đi, tấm thảm trong phòng đã bị giẫm bẩn đến nỗi không muốn nhìn. Lục Tam Phong chân trần đứng trên mặt đất, đặt mông ngồi trên cái tủ đầu giường, cười nhạo một tiếng nói: “Trâu Hùng Dũng chắc là phải mời tôi ăn cơm rồi, không những thế, ăn cơm này nói không chừng còn có thể là một bữa tiệc ấy chứ. Số tiền thuộc về những người này, bây giờ ông ta lại đưa cho bọn họ dưới hình thức cho vay, những người này vì hành động đó mà mang ơn khiến ông ta thành công thu mua lòng người, không những thế còn có thể thu về lợi nhuận hàng tháng, cô nói xem, trên đời này còn có thể kiểm ở đâu ra được người như thế chứ?”
Bạch Ngọc Phương mắt lạnh nhìn anh, hồi tưởng lại từng cảnh tượng lúc nãy, cô ta bỗng nhiên nhìn không thấu tên sinh viền đang đứng trước mắt này, nhiều người vây quanh la lối như vậy, có đôi khi cô ta còn bị làm cho hồ đồ không biết phải làm gì, vậy mà anh lại có thể làm rảnh rọt rõ ràng thất hiểu từng chuyện một.
“Cậu là người của ông ta sao?” Bạch Ngọc Phương hỏi.
“Ai?”
“Trâu Hùng Dũng, tôi hoài nghi thời điểm cậu phân chia công việc, chính là được phận đến thành phố Bạch Nhiên.” Bạch Ngọc Phương hồ nghi nói.
“Làm sao có thể.”
“Vậy làm sao cậu lại biết nhiều như vậy?”
“Điều ông ta muốn chính là, hy vọng cho tình hình kinh tế của thành phố Bạch Nhiên trở nên lỏng lẻo, thị trường tự do cạnh tranh, cậu cũng biết mà, nếu như cô từ nhà máy dưới tay ông Kim Tam nhập hàng thì sẽ cảm thấy nó quý giá. Trừ khi đổi thành nhà máy của mấy người dưới tay giám đốc Thi ra, bằng không giá cả đều sẽ như thế không có gì thay đổi, thậm chí, bên giám đốc Thi cũng sẽ cho giá cả như vậy, mấy người bọn họ đang làm lũng đoạn thị trường, đây chính là hành vi phạm pháp!”
“Mà nếu đã phạm pháp thì có thể bắt giữ a!”
“Bắt?” Lục Tam Phong cười, nhìn Bạch Ngọc Phương, cảm thấy cô ta thật ngây thơ, tìm đôi dép lên đi lại vào chân, nói: “Bắt xong, cô định để nhiều nhà máy phá sản như thế sao? Không nói đến chuyện này còn ảnh hưởng không ít đến những người trong nghề, đây chính là nơi sản nghiệp sản xuất trụ cột a. Quốc gia cổ vũ cho các doanh nghiệp tư nhân phát triển, các xí nghiệp nhà nước hiện tại đều đang thực hiện
cải cách, bây giờ cô lại định đi bắt xí nghiệp tư nhân sao? Đối đầu trực tiếp thì cô không có cách nào thành công, còn nhờ vào việc này thì cô cũng sẽ không được như ý muốn!”
“Cậu học đại học ngành nào vậy?” Bạch Ngọc Phương buồn bực nói.
“Thị trường marketing, Marketing, sau này tôi học tâm lý học, thiết kế sản phẩm, … và mình cũng học thiết kế UI, front-end, back-end, lúc đó kiếm được rất nhiều tiền cho người làm shop online, trang trí…”
“Bán hàng qua mạng?” Bạch Ngọc Phương trừng to mắt nhìn anh, phát hiện trong miệng anh, từng chữ tách ra đều vô cùng dễ hiểu nhưng đem những chữ đó ghép lại thành câu hoàn chỉnh thì lại khiến cho người ta mơ hồ, buồn bực nói: “UI Thiết kế? Trước kia? Thiết kế giao diện người dùng?”
“Ừm … Lục Tam Phong cứng đờ đứng tại chỗ, trọn vẹn vài giây đồng hồ sau mới phản ứng được, nói: “Bán hàng qua mạng mà, bán lưới đánh cá, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên xuống lầu đi dạo một chút đi!”
Ngày hôm sau, một tấm thiệp mời được đưa đến khách sạn, tại sảnh lầu bốn của yến hội, Tiền Trọng Nam bày xuống một bàn ăn, mời mọi người buổi trưa cùng nhau đến đây tụ tập. Một bàn này gồm có Tiền Trọng Nam, Thi Lang, ông Kim Tam Lục Tam Phong. Một bàn này có thể nói là cây kim so với cọng râu thì đều nghĩ đòi một lời giải thích.
Bạch Ngọc Phương liếc nhìn thiệp mời, mở miệng nói: “Đừng đi, nếu xảy ra chuyện không tốt, Tạ Thành Kiên chết như thế nào bây giờ vẫn còn đang điều tra. Qua mấy ngày nữa, tôi cùng ông ta ly hôn rồi thì về sau cũng không cần gặp lại nữa.
Lục Tam Phong không biết nên làm sao nói với cô ta cả, đứng lên nói: “Tôi vẫn nên đi một chuyến, có một số việc cũng cần phải chấm dứt rồi. Tôi cũng hy vọng cô sẽ có một kết cục tốt.”
“Cậu nói cái gì?” Bạch Ngọc Phương có chút không dám tin tưởng hỏi.
“Không có gì, nên đi xuống, người ta mời khách, không thể không đi, mọi người minh tranh ám đấu thời gian dài như vậy, có một số việc cũng nên được phơi bày, ở ngoài sáng.” Lục Tam Phong thở dài nhẹ nhõm, trong lòng lại vô cùng bối rối phức tạp, chuyến này xem ra sếp Trịnh sắp xong rồi.
Ý Lầu bốn của yến hội, Tiền Trọng Nam đã đến, cả người ngồi ở kia cũng không có hằng hái như ngày xưa nữa. Lúc thấy Bạch Ngọc Phương đi theo Lục Tam Phong đến đây, ông ta mới biết được cái gì gọi là mất cả chì lẫn chài.
Lục Tam Phong mới vừa vào cửa, ảnh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh, không khí sảnh yến hội vì thế mà vô cùng lạnh lẽo, địch ý dâng lên bốn phía không ngừng dồn ép tới đây.