Edit: Phong Lữ
Ước chừng nửa tháng sau, thạch cao và vải băng trên đùi Chung Tiểu Nhạc rốt cuộc cũng được tháo ra. Tuy đi đứng vẫn phải dựa vào gậy chống, chưa thể đi lại như bình thường nhưng cũng đã thoải mái hơn trước nhiều.
Tống Nghệ Thiên đêm nào cũng xoa bóp ngón chân và bắp chân cho Chung Tiểu Nhạc theo lời bác sĩ dạy, nhá nhem tối lại kéo cậu đi ra công viên nhỏ gần đó tản bộ luyện đi lại, làm Chung Tiểu Nhạc cảm động muốn khóc.
Cùng lúc đó, hợp đồng làm ăn Chung Tiểu Nhạc kí hồi năm tháng trước giao lại bản thiết kế và vật liệu, công trình sẽ bắt đầu khởi công. Chung Tiểu Nhạc dù sao cũng là nhà thiết kế nên cần phải tham gia giám sát ở công trường.
Rành rành vẫn đang trong kì nghỉ hè náo nhiệt nhưng hai người họ lại không thể thong dong như trước nữa. Công trình tọa lạc ở vùng ngoại thành, cách chung cư cỡ h đi xe, lại là công đoạn đầu, cần nhân công nhất khiến Chung Tiểu Nhạc ngày càng hành tung bất định. Tống Nghệ Thiên thường xuyên tỉnh dậy khi sàn giường bên cạnh đã lạnh, đêm khuya khoắt mới cảm giác được có người đang lật đật bò lên giường.
Chung Tiểu Nhạc bận rộn khỏi nói, công trình chung cư đang khởi công rất có triển vọng, đòi hỏi cũng cao. Cậu cũng không phải loại công tử được nuông chiều, có điều Chung Tiểu Nhạc lại cố chấp không muốn để Nghệ Thiên ca một mình ‘giường đơn gối chiếc’, thao thức trắng đêm. Vì vậy ngày nào cũng không ngại cực khổ mà chạy đi chạy lại hai bên.
Liên tục đi sớm về trễ khiến Chung Tiểu Nhạc ngày càng xanh xao, chỉ được chợp mắt nghỉ trưa ở công trường một chút. Da Chung Tiểu Nhạc bị nắng hè chói chang làm sạm đi nhiều nhưng việc hằng ngày chạy qua chạy lại cũng giúp cơ thể cao gầy của cậu trở nên cường tráng hơn không ít.
Tống Nghệ Thiên một tối nào đó, mơ mơ màng màng dậy khỏi giường ra phòng khác rót nước uống nhưng lại bắt gặp Chung Tiểu Nhạc ngủ một đống trên ghế sô pha.
Trên người cậu còn mặc áo thun quần tây nhăn nhúm, ngay cả vớ cũng chưa kịp cởi đã vội ôm đại cái gốm vào ngực, ngủ luôn trên ghế sô pha lạnh lẽo.
Ánh trăng chiếu vào người Chung Tiểu Nhạc, hiện ra vẻ mất mát. Tống Nghệ Thiên thấy vậy thì cau mày, dứt khoát ôm người như ôm cái gối hình người vào phòng ngủ. Chung Tiểu Nhạc bị giật mình tỉnh giấc, hai mắt lờ mờ chớp chớp, dường như ngửi thấy mùi của Tống Nghệ Thiên khiến cậu thả lỏng người, như con chó big size vùi mặt vào hõm vai Tống Nghệ Thiên hít hít, miệng lẩm bẩm nói: “Anh Nghệ Thiên?”
Tống Nghệ Thiên không trả lời, ném Chung Tiểu Nhạc lên giường rồi giúp cậu cởi quần áo bẩn.
Chung Tiểu Nhạc khẽ giật mình, có chút áy náy sờ sờ tóc Tống Nghệ Thiên: “Em khiến anh tỉnh giấc hả?”
Tống Nghệ Thiên lắc đầu, dùng chăn phủ Chung Tiểu Nhạc chỉ còn mặc mỗi cái quần con lại, giọng bình thản trả lời: “Đây là nhà cậu, cậu đừng để ý tới tôi.”
“Nhà của chúng ta.”
Tống Nghệ Thiên nhìn vết xanh nhàn nhạt dưới mắt cậu, nghiêng người bò lên giường, giống như bị nhiễm cảm xúc dịu dàng thiếu nữ của Chung Tiểu Nhạc, anh nửa thỏa hiệp nửa ảo não nói: “Ừ, nhà của chúng ta, ngủ đi.”
“Sau này này thấy trễ quá thì đừng về.” bọn họ nằm gần nhau, mặt đối mặt nhưng lại không chạm vào nhau. Khi Tống Nghệ Thiên khuyên, ngay cả giọng nói cũng toát lên vẻ dịu dàng.
Chung Tiểu Nhạc úp úp mở mở phản đối:
“Một ngày không thấy anh, em khó chịu lắm.”
“Nhảm nhí, vậy mấy năm qua cậu sống kiểu gì?”
“Ngày nào cũng khó chịu.”
Tống Nghệ Thiên nghĩ, người này rõ ràng vừa ngốc lại vừa thẳng thắn, lúc nào cũng có thể nói ra những lời khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
“Có điện thoại di động để làm gì? Sau này tôi nhận điện thoại của cậu, cho cậu nhắn tin. Chân vừa mới lành sao lại hành hạ mình như thế. Cậu cách ngày về một lần, tôi cũng không trốn.”
Chung Tiểu Nhạc xê dịch người dường như còn muốn phản đối, Tống Nghệ Thiên dứt khoát ra đòn sát thủ, kéo Chung Tiểu Nhạc đang ở trần như mình sát vào ngực, mặt dúi vào hõm vai cậu, đưa tay ôm lưng Chung Tiểu Nhạc, chân hơi quấn lên người đối phương, hai cơ thể truyền hơi ấm cho nhau.
“Nghe lời.”
Chung Tiểu Nhạc hạnh phúc mà nhắm mắt lại, giây cân nhắc xem mình giờ có nên khăng khăng giữ vững lập trường của mình với Tống Nghệ Thiên hay không, kết quả vẫn là không. Cậu ôm chặt g ngực Tống Nghệ Thiên, dịu dàng đáp lại: “Được.” sau đó an tâm chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Sáng hôm sau, Chung Tiểu Nhạc tự phỉ nhổ bản thân mềm lòng thiếu lập trường, nhưng sau khi cậu thấy Tống Nghệ Thiên cũng mơ màng rời giường, cả người cậu lại tràn ngập không khí màu hường, biến thành con cún nhỏ chưa dứt sữa.
Chung Tiểu Nhạc cầm bao quần áo sạch Tống Nghệ Thiên chuẩn bị cho cậu, trước khi đi hai mắt dẫm lệ, bộ dạng như sắp sinh ly tử biệt, luôn mồm dặn anh phải gọi điện cho cậu, cơm phải ăn đúng giờ, tự chụp hình nhiều vào, ảnh chụp xong gửi cho cậu xem, không được nhìn chằm chằm người đàn ông khác hơn giây…
Cuối cùng Tống Nghệ Thiên vẫn đuổi cổ cái đồ lảm nhảm Chung Tiểu Nhạc ra khỏi nhà.
Sau đó, suốt h, Tống Nghệ Thiên liên tục bị Chung Tiểu Nhạc oanh tạc bằng những cú điện thoại và tin nhắn nội dung thiếu muối. Điện thoại của anh cứ trung bình phút lại kêu một lần, nội dung là khen một cái cây mọc tốt, cơm hộp trưa nay khó ăn hay có mấy đám mây nhìn không ra hình gì. Chung Tiểu Nhạc cố chấp định dùng bất cứ thứ gì mình thấy để quấy rầy sự yên tĩnh của Tống Nghệ Thiên, cho dù cậu phát hơn tin mới có thể nhận được một tin trả lời lẻ loi“Ừ” từ bên kia, thế mà chỉ một cái ‘ừ’ cũng có thể khiến Chung Tiểu Nhạc trong lúc nghỉ giải lao, nhìn màn hình điện thoại cười không dứt.
Đôi khi Tống Nghệ Thiên lên hứng, thấy Chung Tiểu Nhạc gửi vô số tin “Em nhớ anh lắm” sẽ chậm rãi gõ “Tôi cũng vậy” gửi lại, trong lòng thầm nghĩ cái đồ biến thái kia sau khi nhận được sẽ ngượng ngùng tím cả người, bộ dạng ngốc nghếch thì cười sằng sặc. Buổi tối, đang tắm thậm chí còn chụp mờ mờ cơ bụng của mình gửi cho Chung Tiểu Nhạc xem, còn Chung Tiểu Nhạc ở bên kia thì thẹn thùng, tim đập loạn nhịp, bỏ hết liêm sĩ mà cởi quần mình, chụp tính khí cương cứng là lớp lông mới dài lại cm làm quà đáp lễ.
Một người xưa nay kinh nghiệm yêu đương hay người yêu đều chỉ có một, vô cùng ngây thơ chân thành, một người xưa nay lại nhiệt tình với việc quan hệ thể xác hơn nói chuyện yêu đương-tra công. Hai người bọn họ ở cùng nhau lại không hề tương khắc, trái lại còn vô cùng ngọt ngào khiến người ta nhìn không nổi.
Chung Tiểu Nhạc sửa lại thành ngày mới về nhà một lần, không cần phải đuổi theo chuyến xe cuối về nhà mỗi ngày. Tinh thần Chung Tiểu Nhạc cũng tốt hơn nhiều, biểu cảm trên mặt cũng phong phú hơn, khi đang chăm chằm ngắm Tống Nghệ Thiên, ánh mắt ôn nhu chết người, tình ý trong đó không mảy may suy giảm.
Tống Nghệ Thiên ở nhà một mình thì lại lấy xem mấy cuốn nhật kí của Chung Tiểu Nhạc trên cái kệ cầu vồng trong phòng ngủ, trong đó ghi lại nhiều chuyện tới mức anh cũng không nhớ mình đã trải qua. Những hồi ức trên từng trang giấy ố vàng dần dần bổ khuyết vào kí ức Tống Nghệ Thiên.
Tuy nhiên sau thời trung học, nội dung, tranh vẽ trong nhật kí lại đột ngột thay đổi.
Ngày X tháng X năm XX, trời quang. Tống Nghệ Thiên thật đẹp, mũi đẹp mắt đẹp, miệng đẹp, tai đẹp, mi đẹp, tóc đẹp, chân đẹp, cổ đẹp, chỗ nào cũng đẹp.
Ngày X tháng X năm XX, trời quang. Đói bụng, muốn ăn Tống Nghệ Thiên, muốn ăn anh.
Ngày X tháng X năm XX, trời âm u. Ngồi trên lớp, quay đầu lại thấy Tống Nghệ Thiên. Anh đang ngủ, muốn làm tình với anh trên bàn học.
Ngày X tháng X năm XX, trời quang. Làm trên bục giảng được rồi, Tống Nghệ Thiên cao lớn, chắc bàn học đỡ không được.
Ngày X tháng X năm XX, trời mưa. Cà hôm nay ăn có chút giống lông mi Tống Nghệ Thiên
Ngày X tháng X năm XX, trời mưa. Muốn trở thành con muỗi đi nghiên cứu lỗ chân lông Tống Nghệ Thiên.
Ngày X tháng X năm XX, trời âm u. Tống Nghệ Thiên đập chết một con muỗi, tuy bị anh đập chết cũng rất hạnh phúc nhưng đúng là biến thành con khác tốt hơn.
Ngày X tháng X năm XX, trời âm u. Cuối tuần, ờ nhà lấy quần lót Tống Nghệ Thiên ra ngắm. … ….
Tống Nghệ Thiên quăng cuốn nhật kí ra ngoài, cảm giác mình phải đánh giá lại độ biến thái của Chung Tiểu Nhạc, chầm chầm chầm chậm khó chịu lượm nhật kí về, vừa mắng biến thái lại vừa coi hết cả quyển, tất cả đều viết về ảo tưởng dục vọng với Tống Nghệ Thiên.
Nghĩ tới chuyện hồi xưa Chung Tiểu Nhạc ngày qua ngày rình trộm mình, Tống Nghệ Thiên lại mắng cậu biến thái, nghĩ tới những tình cảm vô vọng của cậu, Tống Nghệ Thiên lại thở dài, ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
Chung Tiểu Nhạc, người này thực sự yêu mình rất nhiều năm.
Điều này trước giờ chưa từng cảm thấy rõ rệt như lúc này. Tống Nghệ Thiên cũng không phải người lòng lang dạ sắt, phần tình cảm thuần khiết anh từng có được mà không biết, hôm nay lại vô cùng hiểu rõ, càng thấy nó thật đáng quý.
Tống Nghệ Thiên không dám chắc mình có thể đáp trả Chung Tiểu Nhạc một tình yêu sâu đậm hơn, nhưng anh có thể giao bản thân mình cho cậu.
Anh quyết định về nhà của mình một chuyên.
—-oooo—-
Nhà Tống Nghệ Thiên cách trường khá xa, ngồi xe một tiếng, qua một con sông, qua một vài con đường quen thuộc, vài đường lạ lẫm và những bảng tên cột mốc, anh mới yên lành đặt chân vào trong sân khu dân cư.
Lần trước trở về là lúc nào Tống Nghệ Thiên đã nhớ không rõ, đại khái cỡ hai năm trước hoặc lâu hơn. Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng, quan trọng là bây giờ anh rốt cuộc cũng có thể quay lại nơi đây nói lời tạm biệt.
Không đi thang máy mà chỉ đơn giản leo thang bộ lên tầng nhà mình, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Tống Nghệ Thiên trong lòng lắng đọng nhiều cảm xúc phức tạp, giống như muốn kháng cự, nói chung không phải cảm xúc tốt đẹp gì.
Nơi này là nhà của anh, là nơi anh lớn lên lúc nhỏ, chỉ tiếc rằng nơi này cũng chẳng chào đón anh. Từ một đêm của năm nào đó, Tống Nghệ Thiên vào nhà mình thấy một gia đình ba người hạnh phúc, mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ không tự nhiên, sợ hãi nhìn mình, mà cha anh thì lúng túng nói họ đã quên chuẩn bị bát đũa cho anh thì Tống Nghệ Thiên đã biết mình mãi mãi không thuộc về nơi này.
Tống Nghệ Thiên không muốn những vết thương lòng nhỏ bé đó lớn dần lên nên anh không nhịn nữa, gõ cửa, không phải chờ lâu thì có một người phụ nữ trung niên mặc quần áo ở nhà ra mở cửa.
Là mẹ kế của anh, Tống Nghệ Thiên cười lạnh nhìn đối phương gượng tạo ra vẻ tươi cười vô vị, anh trực tiếp khoan thai đi vào, vào thẳng chuyện hỏi: “Cha tôi đâu?”
Không đợi người phụ nữ trả lời, một người đàn ông tóc muối tiêu, bụng bia tròn đã đi tới, trong tay còn dắt một cậu bé tuổi, thấy đúng là Tống Nghệ Thiên, lão vội đẩy cậu bé kia ra sau lưng, làm như người trước mặt không phải con trai mình mà là phường đầu trộm đuôi cướp.
Người đàn ông kia tên Tống Kiến Lâm, là cha anh, cha ruột.
Tống Nghệ Thiên càng khó chịu hơn, thầm nghĩ muốn lập tức đi khỏi nơi thị phi này.
Dứt khoát cắt ngang mấy câu chào hỏi thiếu thành ý của lão, Tống Nghệ Thiên hất hàm, ánh mặt bình thản mà lạnh lùng, nói thẳng: “Tôi thích đàn ông, đã tìm được đối tượng, giờ báo với cha một tiếng. Sau này chúng ta coi như không có quan hệ gì nữa.”
Nhược công tu dưỡng-