“Người bị bắt cóc không chết? Vậy tại sao thời gian lâu như vậy đều chưa từng xuất hiện? Mẹ Ngôn Lạc mất tích hơn mười năm rồi.”
“Cố vấn Từ, cô hoài nghi người bị bắt cóc là đồng bọn của gã.”
“Đúng! Đây mới chỉ là suy đoán của tôi, bởi vì chúng ta trông thấy vết máu nhưng chưa từng tìm ra được thi thể. Điểm mấu chốt nhất, gần đây tôi cảm thấy Ngôn Lạc có thể đã tra ra sự thật vụ án năm đó của mẹ hắn, nhất định là sự thật có sự chênh lệch rất lớn với những việc đã từng xảy ra.”
“Hắn không hề nói gì?”
“Không!” Ngôn Lạc xưa này không phải là người thích nói thẳng thừng: “Vì vậy, tôi cho rằng có lẽ hắn đã thông suốt được vụ án này nên mới úp úp mở mở cho chúng ta.”
“Vậy bắt đầu điều tra thôi!”
Dù sao vụ án Cốc Hàn Yến mới xảy ra cách đây một năm, so với vụ án mười năm trước đó thì dễ tra tìm tư liệu hơn nhiều.
Ngay trong lúc cảnh viên đi thu thập tư liệu của vụ án, Từ Hoãn Hoãn lại nhận được một email, cô vội vàng click vào, nhưng không thành công, nó mở ra một khung thông báo cho biết cô không đủ quyền hạn để mở email này.
Sao đây? Sự việc này chưa bao giờ xảy ra. Từ Hoãn Hoãn thử mấy lần vẫn là kết quả y như vậy.
Từ Hoãn Hoãn khó hiểu, đành đưa laptop sang cho Chu Tề Xương, “Anh Chu, tại sao tôi không mở được email này?”
Chu Tề Xương nhận lấy, kiểm tra một lúc, tình hình cũng y hệt. Anh ta nghiên cứu một lát, phát hiện ra vấn đề: “Đối phương thiết lập quyền hạn, không tài nào mở được.”
“Đổi sang máy khác cũng không được?”
“Không được!”
Nghe câu trả lời này của Chu Tề Xương, cô luống cuống: “Không có cách nào ư?”
Chu Tề Xương chưa dám chắc chắn: “Để tôi thử cách khác xem sao!”
Mãi cho đến khi nhóm Cao Lâm quay trở lại, email vẫn chưa thể mở ra, Từ Hoãn Hoãn bắt đầu ý thức được tính chất nghiêm trọng của vụ việc.
“Nếu như trong vòng mười hai tiếng, tôi không mở email, Ngôn Lạc sẽ giết một người!” Trước đây cô luôn cho rằng chỉ cần mỗi ngày cô siêng năng kiểm tra email thì sẽ không phát sinh tình huống chết chóc này, không ngờ tới Ngôn Lạc sẽ hành động như thế.
Từ Hoãn Hoãn nhận ra được lần này không giống như mấy lần trêu đùa khác của hắn. Ngôn Lạc thật sự sẽ giết người, hơn nữa người hắn muốn giết chính là người hắn cho rằng buộc phải chết từ trước đó rồi kìa.
“Nếu như Cốc Hàn Yến vẫn chưa chết, trong vòng mười hai tiếng chúng ta phải tìm ra cô ta.”
“Mục tiêu của Ngôn Lạc là cô ta?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Rất có thể!”
Cô lập tức gửi cho Ngôn Lạc một email, hi vọng hắn sẽ liên lạc với cô. Nếu như là những lần trước, hắn chắc chắn chủ động gọi ngay cho cô, nhưng lần này thì không.
Không cách nào có thể thay đổi được ý nghĩ giết người của hắn, như vậy bọn họ chỉ còn cách nhanh chóng tìm ra Cốc Hàn Yến.
Mười hai tiếng tìm ra người phụ nữ tưởng chừng như đã chết từ một năm về trước.
Chồng Cốc Hàn Yến đang đi công tác ở thành phố Y, Cao Lâm chỉ có cách gọi điện thoại cho anh ta để tìm hiểu thêm về tình hình vợ anh ta bị bắt cóc năm đó. Còn Từ Hoãn Hoãn lật tư liệu, cố gắng tìm lại các manh mối nhỏ bị bỏ sót.
Cốc Hàn Yến và con gái ngày tháng ra ngoài thì bị bắt cóc. Cùng ngày, chồng của Cốc Hàn Yến là Hồng Bân nhận được điện thoại đòi tiền chuộc. Trong vòng hai mươi bốn tiếng phải đưa sáu trăm ngàn để cứu hai mẹ con. Hồng Bân lôi hết sổ tiết kiệm và tiền mặt trong nhà còn đúng sáu trăm ngàn. Anh ta mang tiền đến nơi tên bắt cóc đã chỉ định. Thế nhưng sau khi nhận tiền, gã lại đòi thêm một triệu. Trong vòng hai ngày Hồng Bần không cách nào gom đủ một triệu, nên mới báo cảnh sát.
Sáu trăm ngàn … Tiền chuộc lần đầu tiên rõ ràng đã tính toán kỹ, là toàn bộ số tiền gia đình Hồng Bân có.
Lần thứ hai một triệu, gã có thể đoán trước được Hồng Bân không thể gom đủ số tiền chuộc ấy, nhất định anh ta sẽ báo cảnh sát. Tiên liệu được mọi việc nên gã không gọi điện thoại nữa. Do vậy, thật ra kế hoạch của gã chỉ là sáu trăm ngàn kia mà thôi.
Trước đây cũng từng có vụ án lừa gạt tiền của của gia đình, ngụy trang thành người bị bắt cóc, rồi yêu cầu đồng bọn gọi về nhà đòi tiền chuộc, vơ vét tiền bạc. Điểm khác biệt của vụ này là bọn bắt cóc chết, điều này có nghĩa mục đích của Cốc Hàn Yến không phải chỉ sáu trăm ngàn kia, mà còn muốn cho mọi người biết cô ta đã chết, khiến mọi người đều cho rằng cô bị bọn bắt cóc giết chết, còn tên bắt cóc chẳng may bị trúng độc rượu, cũng tử vong. Không ai tìm được thi thể nên không ai hoài nghi cái chết của cô ta.
Nếu như toàn bộ giả thiết của Từ Hoãn Hoãn đều chính xác, vậy tại sao một người mẹ lại nhẫn tâm lập kế hoạch âm mưu bắt cóc chính mình và con? Hơn nữa, ngay cả con gái mình cũng không buông tha.
“Từ đại thần! Có khi nào bọn bắt cóc có hai người. Ngoại trừ kẻ đã liên lạc với bên ngoài, còn có một đồng bọn. Gã giết Cốc Hàn Yến, rồi giết luôn tên kia, độc chiếm toàn bộ tiền chuộc.”
Suy đoán này dễ được người khác tiếp nhận hơn là việc một người mẹ lập mưu bắt cóc và giết luôn đứa con gái chín tuổi của mình. Nếu vụ án vẻn vẹn chỉ có như vậy, Ngôn Lạc chắc chắn sẽ không can dự vào. Từ Hoãn Hoãn lắc đầu, cô cho rằng khả năng Cốc Hàn Yến vẫn còn sống.
Ngôn Lạc vẫn chưa trả lời email hoặc gọi điện thoại cho cô. Từ Hoãn Hoãn đọc lại tư liệu của Cốc Hàn Yến: mất tích năm tuổi, kết hôn được mười một năm, không ham mê cờ bạc hay có bất kỳ tiền án tiền sự nào, là một công nhân trong một công ty bình thường… Không có điểm gì kỳ lạ.
Hay là quá phận? Vì đàn ông sao?
Từ Hoãn Hoãn đi về phía Cao Lâm, nhờ anh ta hỏi Hồng Bân xem Cốc Hàn Yến đã từng đưa ra đề nghị ly hôn hay không. Kết quả là có, hai năm trước khi bị mất tích, cô ta từng đề cập qua, nhưng sau đó thì không nhắc lại. Tình cảm của bọn họ về sau cũng khá tốt. Cao Lâm nhận thấy Hồng Bân rất yêu vợ của mình. Cô ta mất tích đã một năm nhưng anh ta vẫn tin vợ mình còn sống, phát hiện cảnh sát đang điều tra án mất tích của vợ mình anh ta cho biết sẽ về ngay.
Chu Tề Xương thông qua các lịch sử cuộc gọi và các tin nhắn để tìm manh mối cô ta có tình nhân hay không, những đội viên khác đi dọ hỏi đồng nghiệp của cô ta, hiểu rõ thêm các tin tức liên quan.
Từ Hoãn Hoãn bắt đầu nghiên cứu cái chết của kẻ bắt cóc. Từ Tĩnh đọc qua báo cáo nghiệm thi trước đó, xác thực trúng độc rượu dẫn đến suy hô hấp, tim đập nhanh, dẫn đến cái chết. Trong nhà gã cũng phát hiện lượng lớn các loại rượu. Gã có tiền sử nghiện rượu nên trên cơ bản có thể bài trừ khả năng bị giết.
Nếu như nguyên nhân cái chết của kẻ bắt cóc không có điểm đáng ngờ, không phải bị giết … Thì lẽ nào trước khi Cốc Hàn Yến muốn giết hắn, thì hắn đã trúng độc cồn mà chết?
Cho đến giờ khắc này vẫn chỉ là suy đoán của Từ Hoãn Hoãn, cô không hề có bất cứ chứng cứ nào chứng minh; cho dù suy đoán của cô có đúng đi chăng nữa thì vẫn không thể tìm ra được nơi ẩn nấp của Cốc Hàn Yến. Hiện tại bọn họ chỉ còn chưa đầy tám tiếng.
Tình hình này khiến Từ Hoãn Hoãn bắt đầu nôn nóng, cô cắn cắn ngón tay nhìn laptop của mình, email không mở được, Ngôn Lạc không hồi đáp.
Trước mặt Ngôn Lạc, Từ Hoãn Hoãn luôn cảm giác thất bại và vô lực. Cho dù cô nhìn thấu lời nói dối của hắn thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. Hai năm trước, cô nhìn ra được hắn là một tên tội phạm giết người liên hoàn, nhưng rốt cục vẫn chưa thể xác định được hắn giết bao nhiêu người. Ngày hôm nay hắn đã ra thông báo chỉ còn bảy tiếng nữa hắn sẽ giết thêm một người, mà cô vẫn chưa thể biết được người kia đang ở đâu.
Bất kể hai năm trước hay hiện tại, quyền chủ động đều nằm trong tay Ngôn Lạc, tưởng chừng như chưa bao giờ thay đổi.
Chu Tề Xương cùng với những cảnh viên khác cũng không phát hiện được dấu hiệu Cốc Hàn Yến có tình nhân. Tuy rằng tính khí cô ta có hơi nóng nảy, nhưng trong mắt bạn bè cô ta là một bà mẹ cực kỳ yêu con, một người phụ nữ như vậy sẽ hại chết con đẻ của mình sao?
Điều tra tới đây tựa hồ nhận ra được không ít mâu thuẫn trong suy đoán của Từ Hoãn Hoãn và giải thích được điểm không thông. Có thể quả thật không phải việc mất tích của Cốc Hàn Yên có vấn đề, vậy tại sao Ngôn Lạc lại quan tâm đến vụ án này?
Bốn tiếng sau, trong khi tăm tích Cốc Hàn Yến vẫn không thu hoạch được gì thì Cao Lâm bước vào văn phòng, sắc mặt nghiêm nghị: “Không liên lạc được với Hồng Bân!”