Tư Tự Vạn Thiên

chương 12: chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỗ ngồi của Đường Thác và Đường Tự trong buổi diễn của Thời Hề là khu Vip, cũng có thể nói là khu dành cho bạn bè thân thiết, xung quanh đều là bạn của Thời Hề, có không ít người đều quen biết lẫn nhau.

Đường Tự nhỏ giọng hàn huyên mấy câu với vài người, không lâu sau thì có một người bước vào, vị trí ngồi ngay bên cạnh Đường Thác.

Đường Thác ngẩng đầu, phát hiện người ấy là Lục Thành Úy.

Vẻ mặt Lục Thành Úy cũng cực kì ngạc nhiên, anh ta ngó lơ Đường Tự vẫn đang trò chuyện cùng người khác, nhìn chằm chằm vào Đường Thác.

Đường Thác cùng anh ta mặt đối mặt, cậu nghiêng đầu thấy Đường Tự không chú ý tới bên này, chỉ đành lúng túng chào hỏi: “Chào anh Thành Úy.”

“Đậu má!” Lục Thành Úy đứng giữa đại sảnh sang trọng cảm thán một câu hết sức đột ngột: “Tư Hành! Thực sự là em kìa!”

Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng cũng khiến Đường Tự quay đầu qua, nhìn thấy người vừa đến, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Đến rồi à.”

“Yo.” Một người đàn ông bên cạnh nhìn thấy Lục Thành Úy thì trêu chọc nói: “Anh Úy sao đến một mình thế kia, không đưa người đẹp theo làm tôi không dám nhận anh luôn đấy!”

Lục Thành Úy nghe vậy thì cười mắng: “Biến đi!”

“Thật là.” Một người phụ nữ cũng nở nụ cười tiếp lời: “Sao anh tới một mình vậy?”

Lục Thành Úy kéo ghế ngồi xuống, đôi chân dài thẳng tắp như muốn xuyên thủng mặt đất: “Tôi cũng muốn dẫn người theo lắm, kết quả bị Đường Tự giành mất một vé, tôi chỉ đành cho người đẹp leo cây thôi.”

Người đàn ông mới đầu trêu chọc anh ta lại càng cười thích thú hơn: “Đáng lẽ anh phải cảm ơn anh Đường, chứ nếu Thời Hề mà biết anh dùng vé Vip của cô ấy để hẹn hò với bạn tình thì anh không còn bạn là nghệ thuật gia để mà khoe khoang nữa đâu.”

“Cút cút cút, không thèm nói chuyện với cậu, cậu muốn đưa theo còn không ai thèm theo kìa!”

“Ầy cũng đúng, tôi nào có được phong lưu phóng khoáng như anh Úy, tôi thấy chữ cuối cùng trong tên anh nên sửa lại thanh điệu đi, thanh bốn không hợp với anh đâu, thanh ba mới hợp.”

Đường Thác vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi một chỗ nghe bọn họ cười đùa, ai dè mấy người đó càng nói càng chệch đường ray…

“Được rồi, tôi còn đưa trẻ con theo này.” Đường Tự nghe không nổi nữa bèn chen lời.

Người đó nghe vậy thì ngưng lại, Lục Thành Úy lại chỉ vào hắn ta thấp giọng mắng một câu tên quỷ ranh sau đó mới thành thật tựa vào lưng ghế.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Đường Thác và Đường Tự, hỏi: “Nháo nửa ngày hóa ra là cậu muốn đưa Tiểu Tư Hành tới, hai người các cậu liên lạc lại lúc nào thế?”

Đường Tự nói: “Gặp ở trường học.”

Lục Thành Úy “ai dô” một tiếng, bắt chước giọng điệu trong hài kịch: “Ôi duyên phận.”

Đường Tự liếc anh ta: “Ngậm miệng lại đi, yên tĩnh chút.”

Thế nhưng Lục Thành Úy mà ngậm miệng được thì anh ta đã chẳng là Lục Thành Úy.

Khoảng thời gian sau đó anh ta không ngừng hỏi Đường Thác các thể loại vấn đề, mặc dù là hỏi thăm em trai nhỏ đã nhiều năm không gặp nhưng những câu mà anh ta hỏi nhiều nhất lại là…

“Có người yêu chưa em?”

“Trước kia từng có bạn gái không? Yêu được mấy người rồi?”

“Chưa yêu ai á? Đậu má vậy sao được em, nào nào nào, để anh giới thiệu cho em! Em nhìn xem, những cô trong vòng bạn bè của anh em thích cô nào? Ấy cô này được nè, cô này xinh… À không đúng, cô này lớn hơn em nhiều quá, chốc nữa anh liên lạc chút chắc vẫn được… Ai dô chỗ anh không có ai nhỏ tuổi hết, dù sao anh cũng khá là thương tiếc các bạn nhỏ, không ra tay với các bạn ấy… Hay là thế này đi, em thích con gái như thế nào thì nói với anh, anh giúp em tìm.”

Lục Thành Úy ồn ào như con quạ, Đường Tự hết nhịn nổi, đứng dậy kéo lấy Đường Thác: “Đổi chỗ ngồi.”

Không đợi Đường Thác phản ứng, Lục Thành Úy đã trực tiếp vươn cánh tay chặn cậu lại: “Đừng mà, tôi không muốn ngồi gần cậu!”

Đường Tự không lên tiếng, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Thế thì ngậm miệng?”

“Chậc.” Lục Thành Úy phất tay: “Thật là, tôi với em trai Tư Hành bồi dưỡng tình cảm chút đỉnh cũng không được!”

Đường Tự vẫn duy trì tư thế từ trên cao nhìn xuống đó, trong mắt tỏ vẻ miệt thị.

“Được được được, em ngậm miệng đây, xin ngài đó, ngồi xuống lẹ đi, ngài đứng vậy em có áp lực tâm lý.”

Đường Thác: “…”

Thời Hề đúng thực là nghệ thuật gia, cô là một vũ công ba lê cực kì ưu tú.

Đường Thác vốn không hiểu biết nhiều về ba lê, nhưng những năm gần đây cậu vẫn luôn xem các buổi biểu diễn của Thời Hề.

Lúc thì xem trên mạng, lúc thì mua dvd về xem, cũng có khi cậu một mình lặng lẽ tới hiện trường xem, có buổi ở Bắc Kinh, có buổi cậu phải ngồi tàu hỏa rất xa mới tới, tận Thượng Hải, Tô Châu.

Đánh giá của mọi người đối với Thời Hề hầu như đều là khen ngợi cô, dù là người có chuyên môn hay không, sau khi xem cô biểu diễn đều không hề keo kiệt những lời tán thưởng dành cho cô.

Đây cũng là lí do mà các buổi biểu diễn của Thời Hề đều nổi tiếng.

Cô có rất nhiều fan trung thành, những người ấy đã làm fan của cô rất nhiều năm, chứng kiến cô trưởng thành, chứng kiến cô lột xác hoàn mĩ, cũng chứng kiến sự đi xuống của cô.

Đến tận bây giờ, buổi biểu diễn sau khi quay trở lại năm đó của Thời Hề vẫn duy trì kỉ lục là buổi biểu diễn vũ đạo có tốc độ hết vé nhanh nhất.

Cho dù là Đường Thác cũng phải tâm phục khẩu phục thừa nhận sự ưu tú của cô.

Đồng thời, cậu cũng ngưỡng mộ sự ưu tú đó.

Suốt buổi diễn mọi người đều xem rất chuyên chú, đến cả Lục Thành Úy cũng không nói lời nào.

Sau khi buổi diễn kết thúc, lúc Thời Hề chuẩn bị cúi chào khán giả, có một cô gái từ hàng ghế phía trước đột nhiên nhét một bó hoa lớn vào trong lòng Đường Tự, híp mắt cười nói: “Anh Tự mau đi.”

Đường Tự nhận hoa, “ài” một tiếng.

“Ài gì mà ài anh ơi, biết là anh không chuẩn bị gì nên em thay anh làm đấy, mau đi đi.

Nói thật với anh chị em hôm nay mong đợi anh tặng hoa cho chị ấy lắm đấy!” Cô gái đó hình như còn muốn nói thêm gì đó, kết quả thấy bên cạnh nhiều người nên thôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà đẩy Đường Tự một cái: “Anh mau đi đi!”

Đường Tự cười khổ, chỉ đành bảo Đường Thác ở đây chờ anh.

Đường Thác nghe lời gật đầu, ánh mắt đuổi theo Đường Tự cầm hoa rời đi.

Tấm màn lớn trên sân khấu một lần nữa kéo ra, tất cả khán giả đều đứng dậy vỗ tay.

Trước những tiếng cổ vũ ấy, Đường Thác nghe được sự tôn trọng mà mọi người dành cho nghệ thuật, dành cho màn vũ đạo này, cũng như lòng kính trọng và tán dương đối với vũ công truyền đạt nó.

Người lên sân khấu tặng hoa cho Thời Hề rất nhiều, Đường Tự là người cuối cùng.

Sau khi nhìn thấy Đường Tự, Thời Hề giao hết hoa trong lòng cô cho người đứng phía sau, tay không bước tới nhận lấy bó hoa của Đường Tự.

Đường Tự hơi khom người ôm lấy cô, anh nở nụ cười nói nhỏ: “Em múa đẹp lắm.”

Ánh mắt Thời Hề sáng lấp lánh: “Cảm ơn anh.”

Đường Thác vẫn đứng mãi dưới khán đài, không dịch chuyển ánh mắt nhìn về phía hai người đang ôm nhau trên sân khấu, tim cậu bỗng hơi nhói đau, có điều chỉ là một chút mà thôi, cậu an ủi chính mình.

Giờ khắc này, rất nhiều hồi ức không chịu khống chế tràn tới đại não của Đường Thác, cậu nhớ tới buổi phỏng vấn của Thời Hề cậu đã xem rất lâu về trước, buổi phỏng vấn ấy là khi cô vừa mới quay trở lại biểu diễn không lâu.

MC hỏi, lúc đó bỏ lỡ mất cơ hội được gia nhập đội múa ba lê của đoàn kịch Paris có phải rất thất vọng hay không.

Khi đó Thời Hề lẳng lặng ngồi trên ghế nở cụ cười, một nụ cười dịu dàng động lòng người, cô nói: “Chắc chắc là rất thất vọng rồi, đó là vũ đoàn yêu thích nhất trong lòng tôi, cũng là nơi tôi hướng về biết bao năm.

Tôi nỗ lực nhiều năm như vậy mới có được cơ hội lần đó, hơn nữa cơ hội như vậy cả đời chắc cũng chỉ có một lần mà thôi.

Khoảng thời gian đó tâm trạng của tôi rất khác thường, cộng thêm việc không biết sau này mình sẽ ra sao, có thể nói tôi đã trở nên rất cực đoan.”

MC tiếp lời của cô, vậy khoảng thời gian đó chắc là khó khăn lắm nhỉ?

Thời Hề trả lời: “Đúng vậy, thực sự rất khó khăn.

Về mặt tâm lý hay thân thể đều chịu đựng đả kích rất lớn.

Bên ngoài cũng có rất nhiều ý kiến bàn luận khiến áp lực của tôi càng nặng nề hơn.”

MC lại tiếp tục nói, vốn tôi cũng là fan của bạn, lúc đó thực ra có rất nhiều người đều đang ủng hộ bạn, cỗ vũ cho bạn.

Có người nào bạn cảm thấy đã giúp đỡ bạn nhiều nhất, muốn cảm ơn người đó nhất không?

Đường Thác còn nhớ, sau khi MC hỏi đến câu hỏi này, Thời Hề đã yên lặng gần mười giây.

Tới khi MC định tự tiếp lời mình rồi chuyển sang nội dung khác Thời Hề mới nở một nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: “Có chứ, người tôi muốn cảm ơn nhất là một anh bạn của tôi, sau khi tôi xảy ra chuyện anh ấy đã bỏ lại công việc của mình để cùng tôi ra nước ngoài trị liệu, anh ấy vẫn luôn cỗ vũ tôi, an ủi tôi, có thể nói anh ấy đã ở bên cạnh tôi trong những ngày tháng khó khăn nhất.

Tôi thực sự rất cảm ơn anh ấy.”

Có lẽ là bởi nét mặt thiếu nữ của Thời Hề quá rõ ràng, quá động lòng người, thế nên một MC vốn rất chuyên nghiệp, song lúc đó lại hiếm có mà nói một câu không chừng mực, woa, vậy chắc là người bạn thích nhỉ.

Thời Hề không trả lời, nhưng cô mỉm cười cúi đầu.

Lúc đó Đường Thác mới biết, thì ra Đường Tự đã cùng Thời Hề ra nước ngoài, thế nên cậu tới nhà anh tìm anh nhiều lần như thế đều không có ai mở cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio