Bận đến mức chân không chạm đất hai ngày, cuối cùng thí nghiệm cũng hoàn thành đến một mức có thể khiến Đường Thác hài lòng.
Buổi sáng cậu và Hà Chúng lại kiểm tra mạch điện nốt lần cuối cùng, Đường Thác thở một hơi nhẹ nhõm, xoa bụng bảo Hà Chúng rằng cậu muốn ăn cháo.
Hà Chúng lập tức đồng ý, nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi, quơ tay: “Đi thôi, anh đưa mày đi ăn cháo.”
Hai người tới một quán cháo ngoài cổng trường, gọi một nồi cháo tôm tươi, cháo được bưng lên xong thì Hà Chúng chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, trên tấm ảnh là Đường Thác mặt mày mơ màng nhìn ống kính và một nồi cháo, còn kèm theo caption: cúng vận may Thác Thác của chúng ta, ngồi đợi nghiệm thu ngày mai.
Đường Thác không biết cậu ấy đăng ảnh lên vòng bạn bè, đang ăn cháo thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Đường Tự.
“Bị cảm có phải tốt nhất không nên ăn đồ hải sản không?”
Câu nói ấy bật lên giữa màn hình, lập tức dọa Đường Thác đánh rơi cả thìa, nghi ngờ quay đầu nhìn khắp bốn phía.
“Làm gì vậy? Ngó đông ngó tây.” Hà Chúng lấy làm lạ.
Đường Tự khịt khịt mũi: “Không có gì…”
Cậu không có nhìn thấy Đường Tự…
Đường Thác lấy điện thoại, mở wechat ra.
“Cổ họng em cũng đâu có sưng, không sao đâu… đột nhiên muốn ăn cháo…”
Trả lời tin nhắn xong cậu lại lướt vòng bạn bè, lúc này mới vỡ lẽ hóa ra là Hà Chúng đào hố cậu.
Mặc dù biết Hà Chúng vô tội nhưng Đường Thác vẫn không nhịn được trừng cậu ấy một cái.
Có câu làm người không thể quá đắc ý, đám Đường Thác điều chỉnh tủ thực nghiệm xong thì không đến phòng thí nghiệm nữa, ai ngờ buổi tối trước một ngày thu nghiệm, cậu và Hà chúng đang chuẩn bị đi luyện tập thì bạn nữ cùng nhóm đột nhiên gọi điện thoại tới, báo với hai người bọn cậu hình như dây dẫn đã bị rút ra rất nhiều.
Hà Chúng cầm điện thoại, thực sự không dám tin những gì mình đang nghe: “Bị rút ra gì cơ? Ai rút?”
“Bọn năm hai! Chiều nay bọn nó có hai lớp làm thí nghiệm ở phòng , chắc chắn do không đủ dây dẫn nên mới đi rút ở phòng khác! Bạn cùng phòng tớ buổi chiều lúc đến phát hiện tủ của tụi nó cũng bị rút dây dẫn, tớ biết bèn chạy qua xem thử, mặc dù không quá hiểu mạch điện nhưng tớ thấy chỉ toàn là dây dẫn mới nối một đầu, cậu bảo anh Thác mau tới xem đi!”
Hà Chúng lúc bình thường hay nói “đậu má”, nhưng lúc tức quá cậu ấy sẽ chửi “đệt con mẹ”, cậu ấy thấy thế thô tục quá, có thể không nói thì sẽ không nói.
Kết quả Hà Chúng nghe bạn nữ kia nói xong, thẳng thừng mắng một câu: “Đệt cụ nhà nó!”
Cúp điện thoại, Hà Chúng điên tiết, ở kí túc xá giậm chân: “Bọn nó không nhìn ra là đang làm thí nghiệm à! Nhìn không ra nhiều dây thế nối khổ lắm à!”
Mặc dù Đường Thác cũng giận sôi máu nhưng thói quen nhiều năm khiến vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như cũ.
Cậu kéo lấy Hà Chúng đang muốn ra ngoài: “Tao đi cho, mày tới chỗ ban nhạc đi, tao với mày cũng không xin nghỉ trước, cả hai không đi rồi thầy lại nói cho đấy.”
“Một mình mày sao làm được, tao gọi điện thoại xin nghỉ tạm.”
“Thôi, lần trước thầy chả bảo đừng có xin nghỉ lúc sắp đến giờ luyện tập còn gì, hơn nữa hôm nay phải luyện bài mới, trước kia chưa từng tập qua, mày phải đi nghe xem thầy sắp xếp thế nào.
Tao tới phòng thí nghiệm xem tình hình ra sao, biết đâu lại không toang đến thế.”
Hà Chúng hít một hơi thật sâu: “Được rồi, thế tao đến chỗ ban nhạc đây, mày đi xem xem, không ổn thì nhất định phải nhắn tin cho tao, tao nói với thầy rồi qua đó, biết chưa?”
Đường Thác gật đầu, xách theo balo tới phòng thí nghiệm.
Đến nơi, Đường Thác mới phát hiện ý nghĩ của cậu lạc quan quá rồi.
Sau khi mở nguồn điện, máy hiện sóng không còn hiển thị bất cứ thứ gì nữa.
Lại nhìn đống dây dẫn, thực sự không biết là dây nào bị rút ra .
… Đường Thác hơi muốn đánh người.
Thấy cậu thở dài, bạn nữ bên cạnh mặt mày buồn rười rượi hỏi cậu phải làm thế nào.
Đường Thác ngẩng đầu, nhìn thấy còn có vài bạn nữ đang đứng đợi, hình như là bạn cùng phòng của bạn nữ kia.
“Tớ kiểm tra thôi là được, các cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không, cứ trở về ăn cơm trước đi.”
Bạn nữ kia chần chờ một lát mới gật đầu: “Vậy tớ ăn xong lại quay lại.”
Đường Thác lại bảo: “Không sao không sao, một mình tớ làm là được, cậu không cần đến đâu.”
Bình thường thành tích của bạn nữ đó cũng tàm tạm, hơn nữa có vẻ bạn ấy không thích chuyên ngành này cho lắm, chắc là không hiểu mấy thứ mạch điện này thật.
Đường Thác cảm thấy bạn ấy không cần tối nay ở đây tốn thời gian với cậu, nói không chừng một mình cậu còn có thể làm nhanh hơn chút.
Trước khi về nhà Đường Tự có xem điện thoại, kết quả vô tình thấy được Hà Chúng đang chửi như tát nước trên vòng bạn bè, nói muốn trừng trị mấy đứa năm hai, còn có một vài bạn khác cũng đăng bài tương tự.
Anh chau mày đọc nội dung, hiểu được đại khái chính là ngày mai phải có nghiệm thu của thí nghiệm điện tử số nhưng lại bị sinh viên năm hai nào không biết nặng nhẹ rút đi mấy cái dây dẫn.
Bình luận phía dưới đều là của những bạn sinh viên anh biết, có người hỏi phải làm sao, Hà Chúng trả lời người đó rằng một mình Thác Thác đang làm, hôm nay ban nhạc còn phải tập luyện, cậu ấy đang ở chỗ ban nhạc!
Đường Tự xem xong, mày chau lại đến mức có thể kẹp chết một con côn trùng.
Anh tắt đèn phòng làm việc rồi xuống lầu, tới phòng .
Bởi vì ngày mai phải nghiệm thu, lúc này trong phòng thí nghiệm loạn cào cào, có không ít sinh viên vẫn đang sứt đầu mẻ trán “giãy chết” lần cuối cùng, liên tục kêu gào phải làm sao giờ, sao mà điện áp vẫn không ổn định thế này.
Sau khi bước vào, Đường Tự nhận được mấy lời chào hỏi không để tâm lắm, anh thuận miệng hỏi một bạn nam, làm thí nghiệm thế nào rồi.
“Đang ráng thôi thầy, không ô dù, chỉ mong thầy Tưởng cho tụi em qua thôi.”
“Không phải em là ô dù à?” Đường Tự liếc nhìn bóng lưng phía trước của Đường Thác, trêu đùa hỏi bạn nam ấy.
“Ôi dào thầy Đường ơi đến cái cán dù còn chưa đến lượt em kìa, có điều cái ô lớn nhất cũng phải đau não, các đóa hoa năm hai đã rút mất dây dẫn của ba tổ, hai tổ kia còn đỡ chứ tổ của Đường Thác bị phá thảm nhất, giờ còn chưa kiểm tra xong.”
Đường Tự lập tức quang minh chính đại nhìn về phía Đường Thác: “Vậy sao?”
Thực sự thì trong lòng Đường Thác cũng đang nóng như lửa đốt, dù sao hôm nay cậu mà không lấy được kết quả, ngày mai sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cả nhóm.
Một mình cậu thì không sao, nhưng cậu không muốn ảnh hưởng đến Hà Chúng và bạn nữ kia.
Không biết não cái bọn năm hai kia nghĩ gì nữa, đã rút thì thôi, đằng này lại còn cắm lung ta lung tung lại, kiểu này thì chỉ còn nước kiểm tra từng dây một.
Dây nào Đường Thác cũng tìm chỗ sai, cuối cùng tìm xong mắt cậu cũng hoa cả lên, đầu óc mơ màng, không hề chú ý đến Đường Tự đã bước đến bên cạnh mình.
“Phiền phức lắm sao?”
Đường Tự đột nhiên lên tiếng làm Đường Thác giật mình đến nỗi run cả tay.
Cậu lấy làm lạ, song chẳng có thời gian mà hỏi xem sao Đường Tự lại đến đây, trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại vẻ sốt ruột.
“Ừm, không biết động vào chỗ nào, chỉ có thể kiểm tra từng chút một.”
Đường Thác vẫn chưa khỏi ốm, giọng nói của cậu vẫn nồng nặc âm mũi.
Cậu nhìn đồng hồ, sắp tám rưỡi đến nơi rồi.
“Nhưng hôm nay là thứ năm, theo quy định giữ gìn phòng thí nghiệm, chín giờ là phải đóng cửa… chắc không làm xong được rồi…”
Bình thường khi Đường Tự dạy học không cần dùng đến phòng thí nghiệm này nên anh không hề biết điều ấy.
Lúc anh còn đang suy nghĩ, Đường Thác đã cúi đầu xem mạch điện, chút tóc tỉa lộ ra phía cần cổ.
Tóc của Đường Thác luôn rất mềm, phần tóc tỉa ở gáy sờ vào cũng không hề ráp tay.
Thực sự thì Đường Tự rất muốn vươn tay xoa, để Đường Thác không phải gấp, nhưng xung quanh nhiều người, hơn nữa cậu còn là sinh viên của anh.
“Đừng vội, tôi đi tìm quản lí phòng thí nghiệm mượn chìa khóa, sau khi đóng cửa tôi đưa em vào làm tiếp.”
Đường Thác ngẩng phắt đầu lên, liếc nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Được vậy sao?”
“Được chứ.” Đường Tự gật đầu: “Em cứ làm từ từ, đợi chút đóng cửa thì tới phòng làm việc của tôi tìm tôi.”
Vì thế, chín giờ hai mươi phút, ở trong phòng thí nghiệm đã đóng cửa vắng tanh không một bóng người, lần đầu tiên Đường Thác được trải nghiệm cảm giác đi cửa sau, vô cùng thần kì.
Đường Tự cầm lấy sơ đồ mạch điện: “Giúp em nhé?”
“Không được, không được gian lận.”
“…” Cũng ngay thẳng chính trực quá nhỉ.
Đường Tự có hơi bất đắc dĩ, nhưng thân là một thầy giáo, anh cũng không thể trắng trợn nói ra vài câu khuyến khích việc gian lận, chỉ đành thu tay thành thật đứng một bên, bảo: “Vậy tôi giúp em đọc đấu nối, em đối chiếu.”
Lần này thì Đường Thác không có ý kiến gì, cong người vùi đầu: “Đọc được rồi.”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc đó của cậu, Đường Tự bỗng cong khóe miệng.
Dây đỏ dây xanh, dây vàng dây lục quấn nhau nhằng nhịt, muốn tìm đầu kia của một sơi dây dẫn thì lại phải đẩy những dây khác ra, kéo nhẹ sợi dây đó xem xem đầu kia của nó động đậy ở đâu, rất là mệt người.
“A, dây này sai rồi.” Đường Thác đổi một đầu sợi dây từ tụ điện lớn sang tụ điện nhỏ: “Tiếp đi.”
Nhưng nói tiếp xong, cậu lại không nghe thấy Đường Tự bảo gì.
Cậu hơi nghi hoặc, ngẩng đầu lên xem tình hình thế nào.
Đường Tự một tay cầm hai tờ khăn giấy băng qua dãy bàn thí nghiệm, đi tới trước mặt cậu rồi anh cũng chẳng mở miệng, bỏ sơ đồ mạch điện trong tay xuống, gấp gọn giấy đè dưới mũi của Đường Thác.
“Xì đi.”
Mũi bị khăn giấy mềm mềm chặn lại, Đường Thác chớp chớp mắt nhìn gương mặt của Đường Tự, sau đó cậu cứ thế nhìn thẳng vào anh, cực kì ngoan ngoãn xì mũi.
Trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, lại còn là buổi tối, đừng nói phòng thí nghiệm, cả bốn tầng tòa nhà số bảy này đều vô cùng yên tĩnh, thế nên tiếng xì mũi này của Đường Thác tất nhiên rất lớn, lại thêm việc cậu cứ nhìn chằm chằm Đường Tự làm anh phải phì cười.
Đường Tự nhéo cái mũi của cậu, bỏ khăn giấy xuống, ngón tay anh khẽ động, gấp tiếp một lượt khăn giấy rồi đè lên mũi Đường Thác: “Xì lại.”
Đường Thác bèn vừa đỏ mặt vừa xì mũi.
“Nước mũi sắp chảy ra ngoài luôn rồi, bị ốm còn chăm chỉ làm thí nghiệm, tôi phải nói với thầy giáo của em thêm điểm cho em mới được.” Đường Tự vừa lau mũi cho cậu vừa cười nói.
Đường Thác vẫn còn không nỡ buông hai sợi dây dẫn trong tay, mũi bị tắc ong ong nói: “Thôi đừng, em không cần.”
Đường Tự cười đến mức hai mắt cũng híp lại: “Giỡn em đấy, sao gì em cũng tưởng thật vậy.”
Nói đoạn, anh quay người ném đống khăn giấy đã dùng vào thùng rác.
Sau khi hai người kiểm tra xong hết những chỗ sai, Đường Thác lại điều chỉnh hiệu suất.
Mặc dù nói là không muốn gian lận nhưng nhờ Đường Tự hướng dẫn, mới đầu cậu còn do dự xem có nên sửa hay không, về sau nghe theo Đường Tự miêu tả sửa xong thì có thể đạt được hiệu quả thế nào, cậu lại nâng mí mắt nhìn anh một cái, lặng lẽ bắt tay vào sửa.
Đợi đến khi làm xong hết tất cả, Đường Thác sờ hai cái hòm, nghĩ lại mà sợ, cậu không dám đi: “Liệu còn có người tới rút nữa không nhỉ…”
Cậu nghiêng người nhìn bàn thí nghiệm xung quanh, phát hiện mọi người đều dán một tờ giấy kèm dấu chấm than: Thí nghiệm dùng tủ! Không được động vào! Rút một dây cuối kì rớt một môn!!
Đường Thác: “…”
Xem ra không chỉ có một mình cậu lo xa.
Đường Tự cũng nhìn thấy, cảm thấy học sinh ngày nay thật thú vị, anh cười kiến nghị: “Em cũng dán một tờ đi?”
“… Thế thì viết một tờ vậy.”
Có điều Đường Thác không có viết mấy câu kiểu rút một dây rớt một môn đó, thậm chí dấu chấm than cậu cũng lược bỏ luôn.
Đường Tự nhìn tờ giấy của cậu, lắc đầu: “Của em ít sức uy hiếp quá.”
Đường Thác nhìn lại, thí nghiệm dùng tủ, không động vào.
“Cũng được mà…”
Cậu dán giấy xong thì muốn đi lấy balo, song lại phát hiện Đường Tự đã xách theo balo của cậu bước về phía trước tắt điện và đèn.
Tắt xong, phòng thí nghiệm biến thành một mảnh tối đen dày đặc.
Mũi Đường Thác vẫn còn đang khó ở, cậu đứng ở lối đi chờ Đường Tự, khẽ nặn cái mũi.
Dù rất tối song Đường Thác vẫn có thể nhìn thấy Đường Tự đang bước về phía cậu.
“Khó chịu à?”
Bóng tối có thể khiến giác quan con người ta trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, điều này quả không sai.
Lúc này, giọng nói của Đường Tự ở bên tai Đường Thác, gợi cảm đến mức khiến cậu phun máu mũi, chỉ có điều nước mũi của cậu nhiều quá, tắc nghẹn lại rồi.
“Ừm… sao lần này bị cảm mãi chẳng khỏi.”
Đường Tự không nói chuyện, ở giữa phòng thí nghiệm im ắng nghe tiếng phàn nàn lơ đãng của cậu, anh băng qua tầng bóng tối ngắn ngủi, nhìn về phía gương mặt của Đường Thác.
Đường Thác cũng chỉ than bừa một câu mà thôi, cậu không nghĩ tới việc Đường Tự sẽ đáp lại, vậy nên khi bóng tối ụp đến, mặc dù cậu cảm thấy hơi cô đơn, nhưng chưa đến mức quá thất vọng.
Cậu ngẩng đầu nói với Đường Tự: “Đi thôi.”
Có điều cậu còn chưa kịp quay đi, thân người bỗng nhiên bị kéo lại.
Tiếp đó là một bàn tay đặt trên eo cậu, không dùng sức, nhẹ nhàng đè lấy thắt lưng cậu.
Tim Đường Thác đập một cái, nghiêng người về phía trước, thứ đầu tiên tiếp xúc với cậu chính là lồng ngực của anh, sau đó, dưới chân khẽ di chuyển, đầu ngón chân khẽ đụng.
Bàn tay đặt trên eo vẫn không hề thu lại, cuối cùng, dường như hai người đã hoàn toàn dán chặt vào nhau, khoảng cách gần đến mức Đường Thác tưởng rằng trái tim cậu đã nhảy qua lồng ngực của Đường Tự.
Bàn tay đang xách lấy balo của Đường Tự cũng đỡ lấy thắt lưng cậu, bàn tay còn lại kia lại di chuyển lên trên, xoa xoa gò má cậu, rất nhẹ nhàng, xuôi theo đầu ngón tay vuốt hai cái.
“Đợi đến cuối kì em bận xong, tôi sẽ đưa em đi giải khuây.”
Đường Thác vẫn đang trừng lớn hai mắt cắm rễ trong lòng Đường Tự.
Khoảng cách thế này gần quá, lúc chớp mắt, lông mi của cậu chắc cũng chạm phải anh đôi chút, mờ ám thân thiết, mơ màng choáng váng.
Cái ôm này dường như đã trải qua xuân hạ thu đông dài đằng đẵng, bốn mùa luân phiên, đảo lộn trăm ngàn tư vị của cuộc đời trong lòng Đường Thác.
Cảm xúc nơi trái tim dạt dào như muốn trào ra khỏi lồng ngực, rực rỡ lấp đầy đêm đen bộn bề, lại trống rỗng tựa như chỉ còn lại cảm giác tồn tại cơ bản nhất, mà cảm giác tồn tại ấy cũng chỉ dư lại chút cỏn con không đáng kể.
Mãi đến khi Đường Tự buông tay, thần trí Đường Thác vẫn chưa thể trở lại.
Đường Tự nhìn dáng vẻ mất hồn đó của cậu, nhịn không được nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt ấm áp của cậu: “Đi thôi.”
Giây tiếp theo Đường Thác phát hiện cậu không tự kiểm soát được bản thân mà bước ra bên ngoài, vì để làm rõ rốt cuộc đây là chuyện gì, giữa một tràng mê muội, Đường Thác cố sống cố chết kéo não mình trở lại, song sau khi nhìn rõ phía trước, cả người cậu lại đắm chìm trong thế giới mây mù phiêu diêu, mỗi bước chân giẫm trên mặt đất cũng không còn cảm giác gì cả — Đường Tự đang đi phía trước cậu, một tay xách balo của cậu, tay còn lại… nắm lấy tay cậu.
… Ớ?