Một tiếng nhẹ nhàng, mang theo âm lãnh không để cho người khác cự tuyệt, Lâm quý phi đi tới, nhìn hai mắt Thái tử đỏ bừng, không vui nói:
“Đỡ Thái tử trở về nghỉ ngơi!"
"Mẫu phi... Nương, đừng, đừng thương tổn nàng... Người đã đáp ứng ta, đã đồng ý..."
Thái tử đau khổ nói, Lâm quý phi mặt nhăn cau mày, cả giận nói:
"Im miệng! Đỡ Thái tử về!"
Nhìn hai người ở cửa, Tàn Nguyệt khổ sở cười:
"Thái tử, đường là bản thân lưacj chọn, ngươi không cần đau lòng... Cám ơn ngươi, thật sự..."
Thái tử giãy dụa bỗng nhiên im lặng, hắn kinh ngạc nhìn Tàn Nguyệt, hai mắt si mê hỏi:
“Vì người nhà của hắn, Tàn Nguyệt, vì một người đã chết, ngươi làm như vậy, đáng giá không?"
“Đáng giá! Không có đáng giá hay không, yêu chính là yêu, sẽ vô oán vô hối vì hắn suy nghĩ... Thái tử, cám ơn tình yêu của ngươi, chỉ là, Tàn Nguyệt thật không thể báo, nhưng Tàn Nguyệt cám ơn ngươi..."
Nàng không phải là tượng gỗ, không phải là ngu ngốc, Thái tử đối với nàng, nàng vẫn hiểu, đều hiểu...
Chẳng qua là, nàng không thể báo, luôn là vậy....
"Tàn Nguyệt... Ta..."
"Phái nhi, ngươi đi về trước..."
Nhìn Thái tử thống khổ, Lâm quý phi oán hận nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt cúi đầu, tay chậm rãi giơ lên...
Quên đi, nàng sẽ không yên tâm, vĩnh viễn cũng sẽ không...
"Tiểu thư, đừng uống..."
Chưa đến khóe miệng, cửa có người vụt vào, một tay nhanh chóng bắt được chén.
Tàn Nguyệt thở dài, nhìn Tiểu Mạt sốt ruột chạy vào, nhìn nàng chỉ dùng lực tay nhỏ bé, đầu ngón tay thậm chí cũng ngâm trong dược...
“Tiểu Mạt, sao ngươi trở lại? Không phải là bảo ngươi đi đừng trở về sao?"
Tiểu Mạt gấp gáp nhìn Tàn Nguyệt:
"Tiểu thư, không thể uống, không thể uống..."
"Tiểu Mạt, ta đã quyết định uống..."
Tàn Nguyệt thở dài, vươn một tay khác, muốn đẩy tay Tiểu Mạt ra, Lâm quý phi bỗng nhiên ha ha cười lớn lên:
“Thật là một chủ tớ tình thâm ... Tốt, rất tốt..."