Hắn, quả nhiên đáng sợ!
Hôm nay, đúng lúc Vu phi kia có việc, nàng tránh được một kiếp, nhưng ngày mai, ngày mốt?
Nàng còn có thể may mắn như vậy sao?
Nhìn kim phấn trên mặt đất, Tàn Nguyệt chua xót cười: nghe lời của hắn, mới là người ngu ngốc? Vu phi kia có việc, bên này tất nhiên cũng không ai chú ý, xem ra hôm nay, cũng chính là thời khắc tốt nhất nàng chết đi!
Vốn định ở trước mặt hắn tự sát, nhưng võ công của hắn không tồi, ở trước mặt của hắn, nàng không có cơ hội...
Cho nên, cũng chỉ có thể, sau lưng hắn kết thúc....
Nhổ kim trâm trên đầu xuống, nhắm mắt lại, Tàn Nguyệt chậm rãi giơ lên ——
Địch Mân, ta tới rồi, Tàn Nguyệt tới giúp ngươi...
Trong lòng mặc niệm, dùng hết khả năng toàn thân, nàng dùng sức đâm chính mình....
Nhưng chưa đâm tới chính mình, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, cây trâm rời tay bay lên...
Không thể nào, nàng sao lại xui xẻo như vậy? Hắn không phải là vội vàng đi ra ngoài sao?
Phi tử hắn có chuyện xảy ra, làm sao có thể nhanh trở lại như vậy? Hơn nữa, vừa nãy nàng cũng không nghe được tiếng cửa phòng mở, cửa hẳn là cũng không có mở.
Tàn Nguyệt thở dài, cam chịu mở mắt ra ——
Đã thấy chẳng biết lúc nào, nhiều người đã ở bên trong phòng ——
Một thân quần áo đen, mang mặt nạ đáng sợ bằng đồng xanh trên mặt, còn mang theo...
Một thân lạnh như băng!
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình, không nhìn thấy ngũ quan của hắn, chỉ lộ ra, cặp con ngươi băng lãnh...
Mâu quang lạnh như băng, và phức tạp.
Nhưng lại cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc...
An tâm!
Không hiểu, nàng không cảm thấy sợ, bởi vì nàng biết, hắn sẽ không tổn hại mình.
Không chớp mắt nhìn đôi mắt của hắn, đó là chỗ duy nhất hắn lộ ra....
"Ngươi là Địch..."
Bóng dáng đồng xanh nam tử thoáng một cái, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, người đã hôn mê bất tỉnh.
Đến cuối cùng, nàng cũng không gọi lên, một chữ quen thuộc kia ——
Mân!
Là Địch Mân, có lẽ là ảo giác của nàng, có lẽ là nàng đang nằm mơ!
Nhưng nàng vĩnh viễn cũng không quên được, cặp mắt hẹp dài kia, cặp mắt từng xuất hiện ở trong mộng rất nhiều rất nhiều lần....
Địch Mân, biết ta phải đi, cho nên ngươi liền tới đây đón ta sao?