Đi ra cửa viện, bên ngoài cũng rất trống trải, nơi này không có nhiều hoa cỏ, nhìn thấy nhiều nhất, là cây cối che trời.
Nhìn hai tay nắm chặt, Tàn Nguyệt vui vẻ muốn ca xướng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía nam tử bên cạnh, cùng một chỗ với hắn, mặc dù hắn lạnh lùng với mình, trong lòng của nàng lại cảm thấy vạn phần vui vẻ.
Hắn nói hắn gọi Xích Sát, nhưng nàng biết hắn là Địch Mân.
Địch Mân cũng được, Xích Sát cũng thế, nàng yêu là hắn, không phải tên, chỉ cần cùng một chỗ với hắn, tất cả đều đủ. . . .
Tàn Nguyệt hạnh phúc nghĩ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía người mặt nạ đồng, tuy rằng hiện tại hắn không thừa nhận, nhưng nàng biết, hắn sớm hay muộn cũng sẽ thừa nhận.
Hắn không muốn nói, nàng cũng sẽ không ép hắn, nhưng biết hắn còn sống trên cõi đời này, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi hắn.
Hiện tại cũng không phải lúc ăn cơm, trong phòng ăn chỉ có một nữ tử bốn mươi mấy tuổi. Nhìn bọn họ chạy tới, nàng giật mình hỏi:
“Môn chủ?”
“Làm cho nàng chút gì ăn!”
Người mặt nạ đồng lạnh lùng nói, cô gái kia vội vàng gật đầu, ánh mắt liếc hai tay đang nắm nhau một cái.
“Môn chủ, vị cô nương này là . . . . .”
Tốc độ của nàng rất nhanh, trong nháy mắt một món đồ ăn đã làm xong, cẩn thận bưng tới, nàng cung kính hỏi.
“Con tin!”
Con tin?
Tay Tàn Nguyệt vừa cầm chiếc đũa đột nhiên cứng đờ, trong lòng có chút chua xót, hắn nói mình là con tin, hắn lại nói, nàng là con tin?
Đúng vậy, tại sao hắn lại xuất hiện ở tân phòng?
Vì sao vừa vặn xuất hiện ở thời điểm đó?
Mà không lâu lúc trước, khi hoàng thượng bắt nàng, hắn ở một bên sao? Chẳng lẽ hắn vẫn đều ở một bên nhìn?
Tâm, càng thêm chua xót. Bị khổ ải nhiều như vậy, trải qua nhiều tội như vậy, nàng vẫn cho là, hắn sẽ hiểu nàng, sẽ tin tưởng nàng, sẽ bảo vệ của nàng, nhưng nay xem ra, giống như liền. . .
Kiên trì như vậy, cố gắng như vậy, phản kháng như vậy, đúng không?
Máy móc ăn bát cơm trắng, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nhỏ vảot trong chén, ngấm vào cơm trắng.