Trời mưa rồi, ngay cả ông trời cũng không nhìn được sao?
Mưa đến rất nhanh, một giọt mưa hạ xuống, giống như miệng cống bỗng nhiên bung ra, càng nhiều giọt mưa từ phía sau tiếp phía trước rơi xuống, Tàn Nguyệt ngửa đầu, giọt mưa đánh tới trên mặt Tàn Nguyệt, đau quá đau quá. . . .
“Thân thể của ngươi không tốt, sao ra ngoàimưa?”
Một cái ô, che mưa bụi trên đầu, thanh âm khàn khàn kia, Tàn Nguyệt biết, là của hắn. . .
“Ô ô. . . . . .”
Đột nhiên ôm lấy hắn, Tàn Nguyệt ủy khuất khóc lớn lên, hắn không phải không tin tưởng nàng sao? Hắn không phải cũng nghĩ đến, nàng là nữ nhân lẳng lơ sao?
Làm chi phải ra ngoài tìm nàng? Tại sao phải nói dịu dàng như thế?
“Địch Mân, ngươi là trứng thối, ngươi thật là xấu. . . Vậy mà không tin người ta. . .”
Thân mình, bị hắn ôm chặt lấy, Tàn Nguyệt đánh hắn, nước mắt nước mũi đều bôi trên người của hắn, nắm tay không có mấy lực mạnh, cũng đều hạ xuống. . .
“Ta là Xích Sát, đừng để bị lạnh, đi về thay quần áo trước rồi đến đây !”
Địch Mân thở dài một tiếng, nhìn nàng khóc rống chảy nước mắt, trong lòng đau quá.
Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt của hắn, tại sao phải cố chấp như vậy, tại sao phải chọc người đau lòng như vậy?
“Ngươi không phải Địch Mân, quản ta cảm lạnh hay không để làm gì?”
Nức nở một tiếng, hai mắt Tàn Nguyệt đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn, thanh âm kia, nghe như thế nào lại giống như đang làm nũng.
“Nơi này không có đại phu, ngươi là con tin của ta, không thể xảy ra chuyện gì. . .”
Tâm đau đớn, nếu không quyết định nhận nàng, thì không thể cho nàng hi vọng, hắn không thể cam đoan hạnh phúc sau này của nàng, cho nên, hắn không muốn về sau nàng thương tâm.
Nghe được ý quan tâm nhẹ trong giọng nói của hắn, Tàn Nguyệt vui vẻ cười nói:
“Phải không? Không biết con người của ta có thể uy hiếp ai? Dường như cũng chỉ có tướng công của ta . . .”
Nói ra thật xấu hổ, nàng bây giờ, bất kể là quá khứ hay hiện tại, dường như cũng chỉ có một người thật tình quan tâm nàng, thật tình yêu nàng.
“Trở về đi. . . . . .”
Thở dài một tiếng, mặt ở dưới mặt nạ bằng đồng, một mảnh chua xót. . . .