“Làm sao ngươi biết?”
Thanh âm tăng cao, cô gái này, so với trong tưởng tượng của hắn, thật ra thông minh hơn chút.
“Cảm giác ! Tuy rằng hình dạng của các ngươi giống nhau, đại thể vừa thấy cũng rất giống, nhưng làm cho người ta cảm giác khác nhau!”
Tàn Nguyệt cau mày, vẻ mặt thành thật nói.
“A, phải không? Vậy tại sao ngươi muốn theo dõi ta?”
Nhẹ đạm nhìn Tàn Nguyệt, đánh giá con ngươi lóe ra hào quang sáng tỏ của nàng. . . .
“Ta. . . . Có phải ngài mới là môn chủ chân chính của Mặc Sát môn không?”
Tổng cảm giác, Địch Mân không nên thuộc về nơi này. Nếu hắn là môn chủ, mà Địch Mân là môn chủ hiện tại, có phải cũng nói, Địch Mân là . . .
“Là ngài cứu Địch Mân?”
Ánh mắt vừa nâng lên, trong đầu Tàn Nguyệt sáng ngời, giống như cũng chỉ có một nguyên nhân này, mới có thể làm cho Địch Mân ở tại đây. . . .
“Ha ha, cô nương, ngươi càng muốn hỏi, là ta uy hiếp Địch Mân ở đây làm chuyện này?"
Tàn Nguyệt đỏ mặt lên, vừa rồi thật sự là nàng nghĩ như vậy, chỉ là không nghĩ đến sẽ nói ra như vậy, có loại xấu hổ bị người nhìn thấu.
“Tàn Nguyệt, ngươi gọi Tàn Nguyệt? Địch Mân vẫn luôn nhắc tới ngươi. Ta là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng tới nơi này, cũng là ta bức bách hắn. . . . . .”
Nhẹ cười nhạt, mắt sắc đánh giá Tàn Nguyệt một lát, khẽ cười nói:
“Ngươi thực thông minh, nhưng. . . .”
Câu nói kế tiếp chưa nói, nhưng Tàn Nguyệt cũng biết ý tứ của hắn, nàng thấp hỏi:
“Ta tin ngài, còn có, cám ơn ngài cứu Địch Mân. . . .”
Nên cám ơn hắn, nếu như không có hắn, hiện tại Địch Mân của nàng chỉ sợ cũng. . . .
“Không khách khí, cứu hắn chính là duyên phận. . . .”
Ánh mắt nhìn về Địch Mân đi tới phía cách đó không xa, nhỏ giọng nói:
“Hắn đến đây, bảo trọng. . . .”
Ai tới?
Tàn Nguyệt khó hiểu quay đầu, đã thấy Địch Mân đi tới, nàng vui vẻ cười, lại quay đầu thì người mặt nạ đồng vừa rồi sớm không thấy tung tích.
“Địch Mân. . . . . .”
Bốn phía không có người, Tàn Nguyệt nhẹ giọng gọi.
“Tàn Nguyệt, sao ngươi chạy tới nơi này?”
Giữ chặt tay Tàn Nguyệt, Địch Mân mỏi mệt hỏi.