“Ngươi. . . Ta có nhi tử, còn ngươi, ngươi không phải đến bây giờ vẫn chưa có?”
Thái tử cũng đứng lên, tay nắm chặt lại, hai mắt đỏ đậm nhìn Ngũ hoàng tử.
“Con của ngươi? Ma ốm kia sao? Ai biết nó có thể sống bao lâu? Bây giờ ta chưa muốn, nói muốn, đừng nói một đứa, dù là sinh một tá cũng không thành vấn đề. Thái tử ca ca, còn ngươi? Về sau ngươi còn có thể sinh sao ?”
Đây chính là nhi tử của hắn sao? Hoàng thượng thống khổ nhắm mắt lại, không nghĩ tới chính mình lại đột nhiên ngã xuống, nhưng hắn càng không nghĩ đến, làm cho hắn ngã xuống lại là. . . .
“Ha ha ha, ha ha. . . . . .”
Trong tiếng cười càn rỡ, hai bóng đen ngoài cửa bay vào, làm cho hai người đang khí thế ngất trời, cũng nhịn không được nữa quay đầu lại, rất nhiều thị vệ vọt vào, bao vây chặt chẽ hai người áo đen.
“Tư Không Ngạo, con của ngươi, thật đúng là một người so với một người vĩ đại? Lão Tử này còn chưa có tắt thở, một đám nhi tử đã bắt đầu đánh. . . .”
Trúc Thanh trào phúng cười, hoàn toàn không đem mấy cây kiếm vây quanh người để vào mắt.
“Ngươi là ai?”
Hoàng thượng trừng lớn hai mắt, cảm thấy giọng nói của người này có chút quen thuộc, nhưng cụ thể là ai, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là như thế nào cũng nhớ không nổi.
“Tư Không Ngạo, ngươi thật đúng là dễ quên. Nhớ ngày đó, ngươi đối với ta là trí nhớ khắc sâu. . . .”
Nhìn hoàng thượng gần đất xa trời, Trúc Thanh thầm nghĩ:
Tất cả mọi người nói hoàng thượng tốt, không biết, hoàng thượng cũng là mệt nhất. Bị đế vị này ép tới, người già cả thành cái dạng này.
Hắn vốn đang lo lắng Ngọc Nhi đến đây sẽ nghĩ tới cái gì, nay xem ra, lo lắng của hắn cũng là dư thừa. Xem bộ dáng bây giờ của hoàng thượng, ai có thể nhìn ra, hắn là hoàng thượng tuấn dật phi phàm kia?
“Ngươi là –"
Hoàng thượng bỗng nhiên chống đỡ muốn ngồi lên, hoàng hậu vội vàng nâng hoàng thượng dậy. Hoàng thượng khiếp sợ chỉ vào hắn, nói:
“Ngươi là sư huynh của Vũ Nhi – Trúc Thanh?”
“Ha ha. . . Ta nghĩ ngươi mắt mờ, không có khả năng nhận ra được, không nghĩ tới, ngươi còn chưa đến mức đó. Không sai, ta chính là Trúc Thanh!”