Ngọc Nhi cười thê thảm, hai mắt nhìn về phía Lâm quý phi giống như gặp quỷ, nhẹ giọng nói:
“Lúc trước, hoàng thượng đối với ta sủng ái có thêm, sau khi sinh ngươi, lại nhiều lần nói qua, muốn lập ngươi làm thái tử. Hạo Nhi, một năm kia, ngươi mới hai tuổi. Sư huynh nhận được tin tức, nói Lâm quý phi muốn đối phó ta, muốn giúp ta rời khỏi cung. Ta yêu hoàng thượng, rất yêu rất yêu yêu, hoàng thượng rất thương ta, cũng rất thương ngươi, ta nghĩ, hắn nhất định có thể bảo vệ tốt chúng ta. Nhưng ta thật không ngờ, tối hôm đó, nàng bỗng nhiên mang người tới, bọn họ muốn giết ta, ngay tại trong cung, liền. . . .”
“Vũ Nhi, ngươi đều nhớ lại. . . .”
Trúc Thanh khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, hắn còn chưa cho nàng thuốc khôi phục trí nhớ, nàng như thế nào. . . . . .
“Ừ, ta đều nhớ lại. Khi đó, ta đã cho ta sẽ chết rồi, là sư huynh đã cứu ta, mang theo mẹ con chúng ta chạy thoát, nhưng, nàng muốn giết ta, tất nhiên cũng chuẩn bị đủ. Đêm hôm đó, rất nhiều người ở phía sau truy sát ta, ta bất đắc dĩ, vừa vặn đi đến nhà mẹ đẻ Tố Vân, cũng né vào. Tố Vân và ta bình thường quan hệ rất tốt, ngày đó nàng vừa vặn ở đó, chúng ta sợ liên lụy phủ học sĩ, nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục chạy đi. Chạy rất lâu, nhưng bọn họ truy cũng gấp, đến cuối cùng, sư huynh bị thương, mà ta lại trúng độc, vì bảo vệ ngươi, chúng ta nhịn đau đổi hai hài tử. . . Ta ôm Địch Mân, từ xe ngựa rơi xuống vách núi, mà sư huynh thì mang theo ngươi và Tố Vân dấu đi. . .”
“Ha ha, chuyện đã qua, người nào cũng biết lúc ấy Hàn phi bỏ trốn với ngươi, ngươi nói chuyện này, ai sẽ tin tưởng?”
Trong lòng Lâm quý phi thầm kêu không xong, nhưng trên mặt lại tuyệt không thể biểu hiện ra ngoài, chuyện đều qua lâu như vậy, đến bây giờ ai có thể nói rõ ràng mọi chuyện ngay lúc đó?
“Hơn nữa, Địch Mân, mọi người đều biết là nhi tử Địch tướng quân, Hàn phi, ngươi nói là hoàng tử chính là hoàng tử sao?”
Không hổ có thể ở trong cung nhiều năm như vậy không ngã! Có thể nói ra lời như vậy, làm cho người ta không thể không bội phục.
Hàn phi thản nhiên cười, quay đầu nhìn về phía hoàng thượng:
“Ngạo, ngươi tin sao? Địch Mân có phải hoàng tử không không quan trông, có thể nhận tổ quy tông không cũng không quan trọng, ta chỉ không hi vọng, hắn giết cha mà thôi.”