"Sững sờ cái gì, còn không mau đi ra ngoài!"
Thấy Tàn Nguyệt xấu hổ, Địch Mân tự trách gào thét tiểu nhị, tiểu nhị đỏ mặt, bối rối lui ra ngoài.
"Nguyệt Nhi, xin lỗi, đều do ta!"
Nương tử của mình, đói bụng cũng đã bắt đầu kháng nghị, hắn - người làm phu quân này làm gì chứ? Địch Mân nghĩ tự trách, nhanh chóng đưa thức ăn đến trước mặt Tàn Nguyệt.
"Không có việc gì, chỉ là ta đói bụng!"
Gục đầu xuống, lúc này mặt nàng nhất định rất đỏ, rất dọa người, cái bụng này cũng thật là, lúc nào kêu không kêu, tại sao hết lần này tới lần khác phải kêu trước mặt người ta?
"Ta biết, ta sai, đều do ta!"
Địch Mân tự trách thở dài, nhìn Tàn Nguyệt yên yên tĩnh tĩnh ăn, một loại cảm giác thỏa mãn hạnh phúc dần dần nhét vào trái tim cô đơn của hắn.
"Địch Mân, sao ngươi không ăn?"
Ngẩng đầu, Tàn Nguyệt thấy Địch Mân chỉ ngơ ngác nhìn mình, chén cơm phía trước hắn, cũng giống như vừa rồi, một hạt cũng chưa ăn.
"Ta không đói!"
Không đói? Nhìn Địch Mân như nhìn quái vật, hắn nói không đói? Vốn là tối hôm qua bọn họ cùng nhau ăn cơm, điểm tâm cơm trưa cũng không ăn, nàng đói đến muốn ngất, hắn lại...
Huống chi, buổi tối ngày hôm qua, hơn phân nửa thời gian bọn họ không ngủ...
Nghĩ đến tối hôm qua, ửng hồng trên mặt khó khăn lắm mới bớt đi lại hiện lên, Địch Mân duỗi tay qua, lo lắng hỏi:
"Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ?"
"Không... Không có việc gì!"
Tàn Nguyệt bất an cúi đầu, nàng sẽ không ngốc mà thừa nhận, nàng vừa mới nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
"Nhìn ta còn xấu hổ sao? Nguyệt Nhi, ngươi là nương tử của ta, không cần như vậy..."
Địch Mân đột nhiên dừng lại, gương mặt của Tàn Nguyệt hơi hồng hồng lúc này lại càng hồng hơn, màu sáng, giống như hoa hồng muốn lấy máu vậy.
Ngẩng đầu, nhìn trong mắt Địch Mân, sớm đã không còn nhu tình vừa rồi, hắn lạnh lùng nhìn cửa, hai mắt, giống như báo săn hưng phấn, lạnh lùng mà lại bức người.
"Địch Mân..."
Quay đầu, đã thấy thái tử cũng đang nghiêm mặt, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Địch Mân, hai người nóng bỏng đối mặt, cảm giác, muốn bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu kỳ quái!