Bùi Kiêu đã từng gặp phải tình cảnh tương tự lúc này: chính là thời điểm bị bao vây trong Nam Bắc Chiến Trường. Khi ấy hắn đã rơi vào trong tuyệt cảnh cầm chắc cái chết. Trong thời khắc cận kề cái chết đó, hắn đã cảm thấy như thể thời gian của cả thế giới đều trôi chậm lại, chỉ riêng ý thức của hắn vẫn cảm thấy khái niệm thời gian như bình thường. Thực tế thì ngoài ý thức ra, thậm chí cả thân thể của hắn cũng bị loại hiện tượng chênh lệch thời gian này trói buộc. Chuyện này có chút giống như hiện tượng “bóng đè”(), vẫn có ý thức và suy nghĩ nhưng cơ thể lại cứng ngắc, không động đậy nổi.
Giờ phút này đây, Bùi Kiêu đang gặp phải trường hợp tương tự. Hơn nữa, lần này hắn còn cảm thấy rõ ràng là thời gian trôi qua còn chậm hơn lần trước. Khi ở Nam Bắc Chiến Trường, thân thể của hắn còn có thể di chuyển ở tốc độ vô cùng thấp, nhưng lúc này thì hắn lại như thể đang ở trong một cái cơ thể làm bằng sắt vậy: một phân, một ly cũng không nhúc nhích được. Càng tệ hơn là tuy cái cột băng kia có vẻ như đứng yên, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó đang nhích từng ly một mà bay về phía Bùi Kiêu... Mà nguy hiểm hơn nữa chính là: cái cột băng sắc bén đó đang hướng thẳng vào mi tâm của hắn! Nếu tiếp tục như vậy thì cái cột băng đó rất có thể sẽ đâm thẳng qua cái đầu của hắn. Lúc đó, nhất định hắn sẽ thực sự toi đời. ()
“Di chuyển đi! Mau di chuyển đi!”
Bùi Kiêu điên cuồng thử làm cho cơ thể chuyển động, nhưng thân thể hắn dường như đã không còn do ý thức bản thân khống chế nữa, cơ bản là đã không chịu sự điều khiển của ý thức nữa, chỉ biết nằm lặng im trên mặt đất như trước. Mà cái cột băng kia thì vẫn từng chút một tới gần điểm giữa hai đầu lông mày của hắn. Rồi không biết qua bao lâu sau, cột băng đó đã chỉ còn cách mi tâm() của hắn nửa tấc mà thôi. Lúc này, hắn thậm chí đã có thể cảm thấy vật đó tỏa ra khí lạnh đến thấu ương. Trong giây phút sinh tử tồn vong, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh tại Nam Bắc Chiến Trường, cảnh tượng khi hắn phát động lực lượng lôi điện dịch chuyển cơ thể hiện ra. Khi đó thân thể hắn cũng không thể chuyển động, chỉ có thể dùng cách phóng ra lôi điện để làm thân thể di chuyển.
“Đúng rồi! Ta vẫn còn có thể nhìn thấy cái cột băng này di chuyển, như vậy thì tốc độ của nó chắc phải thấp hơn tốc độ dòng điện nhiều mới hợp lý chứ!”
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Bùi Kiêu. Thế nhưng lúc này nguy cơ đã gần kề, cảnh tượng cái cột băng kia đâm xuyên qua đầu của hắn đã sắp hiện ra, Bùi Kiêu làm gì còn lòng dạ nào để nghĩ nhiều. Hắn lập tức tập trung cao độ để điều khiển lôi điện hội tụ vào chân mình rồi phun ra ngoài như kiểu đuôi tên lửa lúc phóng lên trời. Lôi điện chỉ phun ra có vài tấc mà lực đã đủ đẩy thân hình Bùi Kiêu phóng thẳng ra ngoài, đồng thời một loạt tiếng đùng đùng, rào rào vang lên khi tầng băng trên mặt đất bị hắn vô tình phá vỡ.
Tới khi Bùi Kiêu nhờ có lực đẩy đó mà lao ra xa hơn hai mươi mét thì hắn mới thoát khỏi tuyệt cảnh tử vong. Ngay lập tức, bên tai hắn lại vang lên tiếng vĩ cầm u buồn mà kinh khủng kia. Tốc độ của thời gian đã trở lại bình thường! Thân thể của hắn cũng lần nữa được đặt dưới sự khống chế của ý thức. Hắn lập tức cong người nhảy dựng lên, nhìn thẳng về phía Nhậm Trăn ở xa xa.
Lúc này, toàn bộ cái cột băng kia đã đâm xuyên vào dưới sàn kim loại. Sàn nhà bằng kim loại tưởng như vô cùng kiên cố không ngờ lại chả khác gì đậu hũ với mấy cột băng đó, hay nói cách khác là hóa ra mấy cột băng này lại cứng rắn quá sức tưởng tượng, vừa mới chạm vào sàn nhà thì đã lập tức phá ra mấy vết rách lớn. Bùi Kiêu thấy vậy thì lập tức lạnh buốt cả sống lưng, sau đó lại dần cảm thấy tức giận.
“Mẹ kiếp! Rõ ràng chỉ là tỷ thí thôi cơ mà! Một cái chụp lúc nãy của ta chỉ vì muốn tóm lấy cây đàn của ngươi mà thôi, chứ nếu đó là quả đấm mang theo lực lượng lôi điện thì ta không tin ngươi cũng đóng băng được!”
Bùi Kiêu bỗng thử cử động cánh tay đã bị đóng băng chặt cứng của mình. Cánh tay đó lúc này giống như cơ thể người bình thường bị đóng băng vậy, hoàn toàn tê dại không chút cảm giác. Vậy là hắn chỉ có thể dùng một tay để nắm chặt cây súng của mình, đồng thời hắn cũng điều động toàn bộ lực lượng lôi điện trong cơ thể: một phần tập trung ở bàn chân, chuẩn bị lao tới Nhậm Trăn bất cứ lúc nào, một phần khác thì hội tụ tại cánh tay còn nguyên vẹn, để khi vừa áp sát thì sẽ cho nàng ta một đấm trời giáng... Nói đùa sao? Chút nữa thì cả mạng cũng không còn, thế thì làm sao mà hắn còn tâm trạng để “thương hoa tiếc ngọc” nữa.
Cùng lúc đó, Nhậm Trăn ở phía xa cũng đang kinh ngạc muôn phần vì lực phản ứng của Bùi Kiêu, trong tình huống nguy hiểm diễn ra cực nhanh như vậy mà vẫn có thể lợi dụng được lực lượng lôi điện để chạy trốn, chỉ riêng bản lĩnh này đã đủ để làm người ta phải kính trọng vài phần. Sắc mặt của Nhậm Trăn liền trở nên dễ nhìn hơn một chút, đã không còn… tái nhợt như lúc trước. Cùng với đó, tiếng đàn đang tịch mịch khủng bố của nàng cũng biến đổi: rõ ràng đã chuyển từ tịch mịch khủng bố thành hừng hực khí thế, cứ như thể là một dàn giao hưởng nhỏ đang diễn tấu vậy. Đúng vậy, chỉ một cây vĩ cầm nho nhỏ mà tạo ra được một bản nhạc đầy khí thế của cả một dàn giao hưởng.
Khi tiếng đàn đầy khí thế kia vừa xuất hiện thì từng tầng khí lạnh có trung tâm là Nhậm Trăn bỗng xuất hiện, rồi liên tục tràn ra xung quanh. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, phạm vi của vòng khí lạnh đó đã tràn ra hơn bảy đến tám mét, và vẫn tiếp tục mở rộng. Chỉ cần mặt sàn rơi vào phạm vi bao phủ của vòng khí lạnh này thì trên bề mặt sẽ lập tức bị đóng băng một lớp dày mấy phân, nhìn qua hơi giống như hình ảnh trong phòng đông lạnh vậy.
“Chương thứ ba…Băng phong vương tọa()!” Nhậm Trăn nhìn kĩ Bùi Kiêu ở phía xa rồi khẽ gật đầu, sau đó nàng lại nhắm mắt kéo vĩ cầm. Mà khi nàng nhắm mắt lại thì từng vòng khí lạnh giá kia lại càng tăng mạnh, phạm vi đóng băng cũng dần lan rộng với tốc độ càng nhanh hơn.
Lúc này, Bùi Kiêu cũng đang rơi vào tình hình rất khốn khổ… Không phải là hắn không muốn tấn công, mà là không tấn công nổi. Với tốc độ khi sử dụng lực lượng lôi điện của hắn thì hoàn toàn có thể áp sát rồi cho Nhậm Trăn nếm thử một đấm lôi điện khi mà nàng ta còn chưa kịp phản ứng. Chắc hẳn một kích như vậy cũng đủ đánh cho nàng bất tỉnh ngay lập tức rồi, vậy cũng coi như báo được mối thù bị nàng làm cho chật vật lúc đầu. Nhưng ai mà ngờ được rằng khi hắn vừa tập trung lôi điện vào cánh tay lành lặn thì cây súng trên tay lại lập tức điên cuồng hút lấy lực lượng lôi điện đó!
Sau chưa đến vài giây, tổng lượng lôi điện trong cơ thể hắn đã bị hút mất gần % tổng lượng. Mà không chỉ có vậy… cây súng của hắn bỗng nhiên như được mở ra một cái phong ấn nào đó, sau khi hút sạch lôi điện ở cánh tay thì không những không ngừng lại mà còn tiếp tục hút đi năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể Bùi Kiêu. Chỉ trong một thoáng, năng lượng tiêu chuẩn của Bùi Kiêu đã bị hút đi mất %.
Bùi Kiêu lập tức vừa kinh vừa sợ, nhưng dù vậy hắn vẫn thầm cảm thấy may mắn vì cây súng này chỉ hấp thụ lôi điện và năng lượng tiêu chuẩn thôi chứ không hút đi thứ cốt lõi trong cái mạng của hắn là chấp niệm. Thế nhưng cảm giác may mắn này cũng không kéo dài được bao lâu, khi thấy năng lượng tiêu chuẩn toàn cơ thể bị hút mất % thì cảm nhận của hắn đã từ may mắn biến thành kinh hoàng tột độ!
Tuy rằng trụ cột của linh hồn là chấp niệm của chính bản thân, nhưng chấp niệm nhất định cũng phải có năng lượng tiêu chuẩn bám vào thì mới có thể tồn tại được. Cái này cũng giống như cơ thể người sống vậy, hệ thống thần kinh đương nhiên là thứ quan trọng nhất để có thể vận hành được cơ thể, nhưng nếu không có da, thịt, xương thì đó cũng không còn là người sống nữa rồi!
Linh hồn cũng thế, mất đi chấp niệm của bản thân thì tiêu chuẩn năng lượng trong cơ thể sẽ lập tức tiêu tán sạch sẽ, nhưng nếu mất đi năng lượng tiêu chuẩn thì chấp niệm của bản thân cũng không thể nào độc lập tồn tại giữa hư không, cũng sẽ sớm tiêu tán hết mà thôi…Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Bùi Kiêu đã mất đi gần % tiêu chuẩn năng lượng của mình. Vậy thì làm sao mà hắn không kinh hãi cho được?
Nhưng rồi cũng may, đến khi cây súng này hấp thu của hắn khoảng % tiêu chuẩn năng lượng thì cuối cùng nó cũng dừng lại. Không chỉ vậy, nó bỗng nhiên còn tạo cho Bùi Kiêu một cảm giác “huyết nhục tương liên”, nghĩa là hắn cảm thấy cảm thấy cây súng này như thể chính là một bộ phận của thân thể mình kéo dài ra. Chưa hết, cây súng còn truyền tới một cảm giác như muốn thôi thúc Bùi Kiêu bùng nổ, như thể muốn hắn giống như núi lửa phun trào mà phóng một thứ gì đó ra ngoài.
Theo bản năng, Bùi Kiêu nâng họng súng lên, chĩa về phía Nhậm Trăn ở xa xa. Rồi khi hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại họng súng bỗng nhiên lóe lên ánh hồ quang điện còn chói mắt hơn cả một tia sét. Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều bị ánh sáng chói lòa kia làm cho nhức mắt, như thể thật sự vừa có một tia sét đánh xuống ngay trước mặt mình, thậm chí cả Bùi kiêu đang cầm cây súng đó trên tay cũng nhắm mắt lại trong giây lát. Sau đó, ngón tay hắn nhấn vào cò súng…
“Đùng!”
Một tiếng nổ rền vang của lôi điện! Nghe như sét đánh, mà cũng như đại pháo khai hỏa! Âm thanh khổng lồ che lấp toàn bộ tiếng vĩ cầm, thậm chí cả những nhân viên tại tầng một và hai cũng nghe thấy tiếng nổ lớn đó. Ngay sau đó là những âm thanh ầm ầm vang dội không ngừng, tất cả mọi người có mặt trong tòa nhà đều cảm thấy nó đang rung chuyển kịch liệt, như thể một trận động đất lớn đang diễn ra!
Đợi tới khi mọi người có mặt nén được cơn đau nhức, lần nữa mở mắt ra thì cả bọn đều lập tức trợn mắt, há hốc mồm vì cảnh tượng trong căn phòng bên kia: trên vách tường sau lưng Nhậm Trăn, cách khoảng năm mét về bên trái của nàng xuất hiện một cái lỗ có đường kính khoảng ba mét, xuyên thẳng qua vách tường kim loại, thậm chí cả vách tường của một căn phòng không người phía sau cũng bị một lỗ lớn tương tự xuyên qua thẳng tắp, cứ như vậy xuyên qua tất cả mọi căn phòng trước mặt, cuối cùng cái lỗ lớn đó còn xuyên luôn qua tường ngoài của cả tòa nhà…
Đúng vậy! Một đòn này đã trực tiếp xuyên thủng mấy tầng vách tường và gian phòng, bắn thẳng ra phía bên ngoài của tòa nhà. Không biết bộ dạng của viên đạn bắn ra trông thế nào, mà cũng chả biết viên đạn đó đã bay tới nơi nào rồi. Thứ duy nhất còn lại là trước mắt mọi người là cái lỗ thể hiện đường đạn vô cùng khoa trương, gần như xuyên thủng cả tòa nhà trên vách tường kim loại!
Còn Bùi Kiêu lúc này, đã nắm chặt súng trong tay mà hôn mê bất tỉnh…
Lời bình:
Uy lực một phát đạn của Bùi Kiêu lại kinh khủng đến vậy? Nhưng vì sao hắn lại hôn mê rồi? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
. Bóng đè: hiện tượng khi đang ngủ thì chợt cảm thấy đã tỉnh dậy, nhận biết được hoàn cảnh xung quanh nhưng lại không thể cử động được cơ thể.
. Chết thực sự: cơ thể Bùi Kiêu thì đã chết, nhưng linh hồn thì vẫn tồn tại, nên hắn cho là mình chưa thực sự chết.
. Mi tâm: điểm nằm giữa hai đầu lông mày.
. Băng phong vương tọa: cũng là tên dịch theo tiếng Trung của tựa game Warcraft III: Frozen Throne nổi tiếng.