Sáng sớm, đoàn người Napi tiến vào thôn Đông Quang. Theo yêu cầu của Napi, phần lớn hộ vệ tránh ngoài thôn. Chỉ có Beishi, Dương Tuệ và mười hộ vệ tiến vào thôn.
_ Dương Tuệ, đi thu xếp mọi thứ đi!
Napi quay sang nhìn Dương Tuệ, cô khẽ khom người, bóng dáng màu đỏ lắc mình biến mất. Napi cho phép Dương Tuệ trở về hoàn thành những việc còn bỏ dở. Beishi yên lặng theo sau Napi, thôn Đông Quang là một thôn làng đặc biệt. Các thợ rèn đã tìm ra những quặng mỏ trù phú trong khu vực xung quanh làng Đông Quang. Còn có địa thế kỳ lạ, giỏ nổi lửa các lò rèn dường như có linh tính. Biến hóa theo người rèn cùng thể chất vũ khí. Khám phá ra điều này, họ quy tụ lại lập nên làng Đông Quang này.
Napi nhìn thấy một tiệm rèn cũ nát, biển hiệu siêu vẹo. Ánh mắt chợt lóe lên tia hứng thú, bước chân vội rẽ vào.Trong tiệm rèn vang lên tiếng kim loại đập vào nhau nặng nề. " KENG KENG", "XÈO XÈO". Một lão thợ rèn đang nện chiếc búa xuống cái đe. Thanh kiếm oằn đi với sức mạnh của lão ông. Dường như phát hiện ra có người tiến vào nhưng ông vẫn không quay lại, trực tiếp đuổi khách đi
_ Chỗ ta không rèn vũ khí!
_Vậy lão ông à! ta hỏi ông đang làm gì?
Khẽ cười đáp lời ông lão, Napi tự leo lên bàn tìm một vị trí trống ngồi xuống đung đưa đôi chân nhỏ. Lão thợ rèn không ngờ đáp lời mình lại là một đứa bé. Ông mỉm cười thú vị, quăng thanh kiếm trên đe vào lại bếp lò nóng hừng hực, rửa tay rồi tiến lại gần Napi.
_ Nhóc con , ngươi ở đây làm gì?
Rồi lại liếc sang đám người Beishi bên cạnh.
_ Tất nhiên là để rèn vũ khí! Napi trả lời dõng dạc.
Ông lão đưa tay rót một ly trà, đưa lên miệng. Khóe môi cong lên.
_ Ta nói rồi ta không rèn vũ khí!
_ Thanh kiếm đó, lão ông, người có biết vì sao bị hỏng không?
Động tác uống trà của ông khẽ dừng lại, cười sang sảng hỏi Napi.
_ Làm sao ngươi biết nó bị hỏng?
_Chỉ cần người chịu rèn vũ khí cho ta, ta sẽ trả lời.
Napi ra điều kiện, mắt quan sát biểu tình của lão thợ rèn.
_ Thành giao! ông gật đầu chấp thuận.
_ Được! Ông ghé sát tai vào đây.
Napi đứng lên nói gì đó vào tai ông lão, ông từ kinh ngạc chuyển sang vỡ lẻ rồi cuối cùng trầm tư.
_ Thì ra là vậy! Được ngươi nói đi muốn loại binh khí nào. Lão đây sẽ lập tức rèn cho nhóc con.
Ông lão vuốt chòm râu trắng vui vẻ nói, đôi mắt già nua híp thành một đường thẳng. Napi chỉ về hướng Beishi đang đứng
_ Chị ấy muốn có một cậy quyền trượng.
Ông lão ngẩng đầu nhìn theo hướng ta Napi, gật gù.
_ Không thành vấn đề! Cô gái cô đi theo lão phu.
Napi gật đầu với Beishi, Beishi theo ông lão vào gian trong. Napi quan sát ngó nghiêng đủ đường trong cửa tiệm. Bỗng phát hiện ra một chiếc hộp gỗ, phủ đầy bụi bặm. Hiếu kỳ, Napi lấy nó xuống, phủi bớt bụi bặm rồi mở hộp ra. Một món đồ kỳ lạ nằm bên trong, dạng cầu hình tròn trong suốt thoạt nhìn như phale.
_ Nhóc con thật nghịch ngợm, nếu ngươi thích cứ cầm lấy đi. Dù sao nó nằm ở tiệm ta gần mấy chục năm không có tác dụng gì. Nay cứ để ngươi chơi đùa vậy.
Ông lão khoan thai trở lại theo sau là Beishi. Trên tay đang cầm quyền trượng màu vàng kim óng ánh, đầu quyền trượng là khối tinh thạch tròn to, trong suốt đang phát ra ánh sáng tỏa rạng từng vòng bên trong. Xung quanh ngôi sao nhỏ , lấy trung tâm quả cầu bay lượn xung quanh.
_ Cảm tạ lão ông!
Beishi và Napi cùng cảm ơn, để lại một túi vàng lớn, ép ông lão nhận rồi mới rời đi. Beishi rất vui mừng cầm trên tay quyền trượng xinh đẹp, kích động không thôi. Lúc nãy theo sau ông lão, đến gian trong tràn ngập linh khí. Ông bảo cô giải phóng sức mạnh, rồi ông chộp lấy phần sức mạnh đó tống ngay vào lò rèn. Hai tay linh hoạt kết ấn phức tạp, múa lượn tạo nên quyền trượng cho cô. Ông lão còn nói quyền trượng là do chủ nhân tạo, chẳng qua ông chỉ giúp nó thành hình. Đã có được quyền trượng, Beishi càng quyết tâm đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
_ CẨN THẬN!
Một tiếng thét vang lên, Napi đẩy Beishi một cái. Khi Beishi văng ra ngoài, hộ vệ trở tay không kịp. Chồng hàng hóa lớn của tiệm gạo đổ ập xuống, vùi lấp cơ thể nhỏ bé của Napi bên dưới. Beishi kinh hãi hét to
_ KHÔNGGGGGG!