[Tú x Đường] Ngươi Nhìn Cái Gì?

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đường Tiêu ẩn thân vào tân phòng (phòng tân hôn) của Trương Hữu Tiền, yên lặng không chút tiếng động rút ám khí ra.

Trương Hữu Tiền là một cẩu quan, tên này chuyên khi nam phách nữ, ngư nhục hương lý, nghe nói hôm bữa còn bắt một thiếu nữ học nghệ ở Thất Tú Phường đi, hôm nay làm hỉ sự, muốn thú người ta làm tiểu thiếp.

Đường Tiêu dự định sẽ giết cẩu quan này rồi cứu thiếu nữ ra ngoài, vì thế lập một kế hoạch chạy trốn cho hai người ở trong đầu, nghĩ đến hoàn hảo rồi mới rón rén nhảy từ trên cao xuống.

Nhưng mà Trương Hữu Tiền đã nằm chết thẳng cẳng trên mặt đất, mặt thì sưng phù y như cái đầu heo, bị giết đến tội.

Có một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi há miệng run rẩy đứng một bên, mi mục như họa, một thân y phục phấn hồng, đẹp y như một tiểu tiên tử.

Đường Tiêu giật mình, hỏi: Ai làm?

Con ngươi của tiểu cô nương chuyển động, ưm một tiếng rồi nhào vào trong lòng Đường Tiêu: Hu hu hu ta không biết ta sợ quá.

Đường Tiêu đẩy người ra: Nói thật, ngươi ở trong này thì không thể nào không biết.

Tiểu cô nương bỗng thay đổi phong cách, vừa mở miệng ta là toàn mùi của đại tra tử: Đệch, không lừa được... ta làm đó, ngươi nhìn thấy rồi đó? Ngươi muốn sao?

Đường Tiêu bị thay đổi đột ngột này làm cho choáng đến ngây người, từ từ bình tĩnh lại: Ngươi này... sao khác xa với vẻ ngoài thế.

Tiểu cô nương vén tay áo, quả đấm nhỏ kêu răng rắc: Hắn muốn khi dễ ta, ta không được đánh chết hắn à.

Đường Tiêu chết lặng: À, ngươi đánh chết.

Tiểu cô nương cong ngón tay xoay qua nhìn Đường Tiêu: Sao, các người là một phe à? Đến đến hai ta luyện tập chút.

Đường Tiêu cuống quýt xua tay: Không luyện không luyện, ta là thích khách của Đường Môn, đến đây để giết hắn.

Tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào Đường Tiêu một lát, nháy mắt mấy cái, giọng nói lại đột nhiên ngọt ngào: Vậy ngươi dẫn ta đi được không?

Đường Tiêu lại bị thay đổi này làm choáng váng một chút:... Được, vốn ta cũng đã tính sẽ cứu ngươi ra ngoài. Ngươi nghe kỹ đây, ta sẽ đi trước còn ngươi theo sau, đừng lên tiếng, tránh bị người khác nhìn thấy...

Nhưng mà tiểu cô nương đã xông trận lên trước đá cửa phòng xông ra ngoài, một quyền quật ngã một gia đinh, vừa đánh vừa chửi: Mẹ nó tiểu súc sinh, ta đây đập chết ngươi!

Đường Tiêu như bị mộng du đi theo tiểu cô nương xông ra khỏi Trương Phủ, tam quan cả người đã sụp đổ.

Tiểu cô nương hào hùng vạn trượng vỗ vai Đường Tiêu: Sao? Ta lợi hại lắm đúng không?

Đường Tiêu gật đầu: Lợi hại.

Tiểu cô nương: Vậy sau này ngươi theo ta lăn lộn đi, ta bảo kê cho ngươi.

Đường Tiêu hơi dè dặt: Ừm... ta có thói quen tự mình lăn lộn trong giang hồ.

Tiểu cô nương lại nhìn chằm chằm Đường Tiêu một chút: Ngươi lớn lên đúng là đẹp mắt.

Mặt Đường Tiêu đỏ bừng, nghĩ thầm, nha đầu này thật phóng túng: A... vậy à.

Con ngươi của tiểu cô nương chuyển động: Ngươi làm sư phụ ta được không?

Đường Tiêu lắc đầu liên tục: Công phu của ngươi tốt hơn ta, ta không có gì để dạy ngươi cả.

Miệng của tiểu cô nương bỗng xụ xuống, nháy mắt mấy cái, có nước mắt dính lên hàng lông mi dài: Sư phụ cũng đâu phải nhất định sẽ dạy gì đó đâu, ta vẫn luôn một mình, rất là lẻ loi hiu quạnh, ta chỉ nghĩ đi hành tẩu giang hồ có thể chiếu ứng lẫn nhau thôi mà...

Đường Tiêu sợ nhất là nữ hài tử khóc, bỗng nhiên luống cuống: Đừng khóc đừng khóc, cha mẹ ngươi đâu?

Tiểu cô nương càng khóc càng sướt mướt hơn: Cha ta là Thương Vân Quân, lúc lên chiến trận thì không biết bao giờ mới trở về, mẹ ta thì từ lúc nhỏ đã không cần ta nữa... Hu hu hu, nếu không phải thế thì sao ta có thể bị hạ dược mê mê tỉnh tỉnh mang vào Trương Phủ chứ...

Đường Tiêu bị khóc đến độ hoang mang lo sợ, cắn răng giậm chân một cái: Được, ta làm sư phụ ngươi.

Tiêu cô nương vỗ vai Đường Tiêu kêu bộp một cái, suýt nữa đã vỗ cậu đến nằm bò: Sớm như thế có phải là xong việc không, í í é é nửa ngày làm gì chứ!

Tâm tình của Đường Tiêu bỗng nhiên phức tạp đến độ không còn từ nào có thể dùng để miêu tả được.

Đường Tiêu điều chỉnh tâm tình lại rồi hỏi: Ta tên là Đường Tiêu, con tên gì?

Tiêu cô nương nhanh nhảu trả lời: Con tên là Yến Tú.

Đường Tiêu gật đầu: Vậy sau này con chính là... đồ đệ của ta, khi quay về Đường Gia Bảo ta sẽ dọn cho con một gian phòng, bình thường ngoại trừ lúc nhận nhiệm vụ thì hai người chúng ta sẽ ở Đường Môn, chỉ cần con đừng chạy lung tung là được.

Tròng mắt Yến Tú gian xảo nhìn chằm chằm vào ngực Đường Tiêu: Sư phụ, trong Đường Môn toàn là thích khách đúng không?

Đường Tiêu: Cũng không phải, còn có những ty kỳ chức khác nữa.

Yến Tú: Vậy có phải ai cũng đẹp mắt giống người thế không?

Đường Tiêu nhức đầu, bình thường cậu chẳng hề quan tâm đến vấn đề này, không thể làm gì khác hơn là đáp lại cho có: Ừ, người đẹp mắt, chắc là nhiều lắm.

Hai mắt Yến Tú sáng lên: Vậy bao giờ chúng ta quay về?

Đường Tiêu kỳ quái nhìn nàng một cái: Hôm nay sẽ khởi hành, nếu ngựa đi nhanh thì tầm nửa tháng là đến.

Hôm đó, thầy trò hai người dắt ngựa đi đến một khách điếm bình dân nghỉ trọ.

Yến Tú ngọt ngào làm nũng: Sư phụ phụ, người ta muốn uống rượu lắm nha.

Đường Tiêu đau đầu: Không được uống rượu.

Yến Tú: Muốn mà muốn mà.

Đường Tiêu: Không được, ta không thích mùi rượu.

Yến Tú biến trở về đại tra tử trong một giây: Không phải chứ, sao sư phụ cứ như mấy bà thím vậy? Người có phải là đàn ông không?

Đường Tiêu đã thành thói quen với loại thay đổi kịch liệt không hề báo trước thế này rồi, cậu giải thích cho lần này là từ nhỏ Yến Tú không có mẹ nên tự nhiên là muốn giống như cha nàng, nhưng mà dù sao cũng là tiểu cô nương, có lúc còn có thể kìm lòng không đậu toát ra bản tính khả ái ngọt ngào.

Chính là như thế, không có chỗ nào sai cả.

Vì thế Đường Tiêu bình tĩnh nói: Chỉ cho phép uống một hũ nhỏ thôi, là rượu hoa quế.

Yến Tú cười đến chói lọi như đào hoa: Sư phụ phụ đối xử với con tốt nhất.

Đường Tiêu lãnh khốc gật đầu.

Yến Tú hài lòng uống một chén rượu hoa quế nhỏ: Oa, ngon quá.

Đường Tiêu: Con ngàn vạn lần đừng uống say đó.

Yến Tú: Yên tâm đi, chỉ có thế này thì con có thể uống được cả hai chục hũ.

Đường Tiêu sâu kín thở dài.

Yến Tú: Người ta thích nhất loại rượu ngọt ngào này nha.

Đường Tiêu:...

Mệt tâm, thật sự.

Nhưng mà, một hũ rượu nhỏ mới cạn thì người nói có thể uống được hai mươi hũ đã say đến độ ngã trái ngã phải.

Đường Tiêu phát sầu: Tửu lượng của con như thế mà còn dám cậy mạnh.

Yến Tú lung lay đứng dậy, vỗ bàn một cái: Ai cậy mạnh chứ!

Tiếng nói của Yến Tú vừa dứt thì thực khách đang ăn trong khách điếm bỗng dừng lại. Dung mạo của nàng tú lệ, do say rượu mà gò má còn ửng hồng hơn, lại tăng thêm vài phần kiều diễm, có một công tử Tàng Kiếm cao lớn anh tuấn liền nhìn nàng không chớp mắt.

Yến Tú say khướt đi đến, hỏi Tàng Kiếm: Ngươi nhìn gì đó?

Công tử Tàng Kiếm tiêu sái mở chiết phiến, lộ ra một nụ cười mê người: Bản thiếu gia nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng đó.

Yến Tú ha hả cười nhạt hai tiếng, xắn tay áo lên.

Một quyền quật ngã người.

Cảnh giới Độc Cô Cầu Bại, không cần giải thích.

Đường Tiêu sửng sốt chốc lát, lập tức vác Yến Tú khiêng lên vai chạy gấp.

Yến Tú: Người... chạy cái gì? Ức.

Đường Tiêu bỗng dưng muốn khóc: Thiếu gia Tàng Kiếm mà con cũng dám đánh! Con rước xui xẻo vào người rồi!

Tuy là Đường Tiêu vác Yến Tú chạy nhanh nhưng vẫn bị một đám đệ tử Tàng Kiếm khí thế hung hăng cản lại ở cửa thành.

Thiếu gia Tàng Kiếm mới bị Yến Tú một quyền quật ngã đang tức giận ôm bên mặt sưng lên, cực kỳ thảm.

Đường Tiêu thấy không chạy được nữa, thả Yến Tú xuống ôm quyền hành lễ, dự định xem có thể cứu vãn tình hình hay không: Chư vị, mới vừa nãy đồ nhi của tại hạ bất kính với công tử, thật là do tại hạ quản giáo không nghiêm...

Yến Tú tội nghiệp nhìn thiếu gia Tàng Kiếm, giọng nói ngọt ngào chen vào một cái: Mới vừa nãy người ta uống nhiều mà, ngươi muốn phạt người ta làm sao cũng được nhưng đừng làm khó dễ sư phụ ta được không?

Thiếu gia Tàng Kiếm sửng sốt một chút, thái độ hòa hoãn không ít, thậm chí mặt còn có chút đỏ.

Yến Tú say khướt cười ha hả: Ai nha má ơi ta chọc ngươi chơi thôi! Nhìn cái dạng vui vẻ như gấu của ngươi kìa! Ha ha ha há há!

Mặt của thiếu gia Tàng Kiếm bỗng đổi màu trong tích tắc:...

Đường Tiêu thống khổ ngồi một bên ôm mặt.

Yến Tú vẫn cười hắc hắc: Nãy mặt ngươi đỏ thế là tính diễn gì thế! Còn giờ à, nhìn gớm quá!

Thiếu gia Tàng Kiếm tan nát cõi lòng vung tay lên: Bắt hai người đó lại cho bản thiếu gia!

Đường Tiêu khẽ cắn môi, ngăn Yến Tú ở phía sau, nhỏ giọng nói: Ta sẽ ngăn trước, con chọn đúng thời cơ rồi dùng khinh công chạy đi, ta sẽ ẩn thân, bọn họ không bắt được ta.

Yến Tú rút một cây quạt từ bên hông: Chạy gì mà chạy, đánh thì lên thôi!

Đường Tiêu cau mày: Quạt?

Yến Tú cười hắc hắc: Đan tu vân thường.

Dứt lời, giơ quạt lên vừa đánh Tàng Kiếm, khí thế như hổ, vừa đánh vừa chửi: Cho ngươi chạy, cho ngươi chạy này! Ta cho ngươi dám chạy này!

Đường Tiêu lại mộng du lần hai chạy ra khỏi thành với Yến Tú.

... Lại còn đặc biệt cướp được hai con ngựa Thất Lý Phi Sa và một túi bạc.

Yến Tú huýt sáo một cái: Mẹ nó, Tàng Kiếm Sơn Trang có tiền thật.

Đường Tiêu thống khổ ôm mặt ngồi xổm ở ven đường.

Thật sự không nghĩ được là đã từ thích khách bỗng biến thành cường đạo.

Yến Tú: Sư phụ sao vậy?

Đường Tiêu: Con đan tu vân thường? Con xác định?

Yến Tú: Đúng thế, cha con nói muốn sau này con có thể đánh nhau với ông ấy nên không để cho con tu vân thường.

Đường Tiêu: Vậy sao con có thể đánh như vậy?

Mình nghĩ đan tu vân thường chính là môn võ cho con trai học còn tu vân thường là cho nữ nên Đường Tiêu mới thắc mắc sao "nữ đồ đệ" của mình lại học cái này, mà bạn Yến Tú này còn đánh hăng thế, mình nghĩ vậy thôi chứ mình không chơi nên không biết.

Yến Tú: Tại luôn có Cái Bang đuổi theo con đánh nhau, ngay từ đầu là do bọn hắn đánh con, sau đó đánh nhiều lần quá lại thành ra con đánh bọn họ. Người mà, luôn phải tiến lên, người nói đúng không?

Đường Tiêu:... Đúng.

Yến Tú vỗ ngực nghe bộp bộp: Con đánh sư muội Cái Bang dám khi dễ sư tỷ con mấy lần, mụ nội nói, thấy liền đánh, không nhân nhượng!

Đường Tiêu: À, không nhân nhượng.

Yến Tú tiếp tục vỗ ngực phạch phạch: Một mình con có thể đánh mười người, mệt quá thì con lấy tay áo bao cả người lại, đợi có đủ sức rồi lại tiếp tục đánh!

Đường Tiêu: À, tiếp tục đánh.

Yến Tú õng ẹo vươn tay nhỏ: Sư phụ, tay người ta vừa nãy đánh đau quá, người xoa xoa đi.

Đường Tiêu ngơ ngác cầm tay Yến Tú:... À, xoa.

Trên đường mang Yến Tú về Đường Môn, thiếu gia Tàng Kiếm lại dẫn người đến chặn đường bọn họ nhưng cũng chẳng được cái tích sự gì.

Lần nào cũng bị một quyền quật ngã.

Đúng là không tài nào không thắng được.

Đường Tiêu cảm thấy từ nay về sau thiếu gia này sẽ quy ẩn giang hồ mất.

Ngoại trừ Tàng Kiếm Sơn Trang thì thầy trò hai người còn bị Cái Bang truy đuổi, bị quan binh Thiên Sách Phủ truy đuổi, bị đạo sĩ Thần Dương truy đuổi, bị đao khách Tây Vực của Minh Giáo truy đuổi, lại còn bị đại phu Vạn Hoa Cốc truy đuổi...

Đường Tiêu thống khổ nắm tóc mình: Đồ đệ, sao con tìm được nhiều kẻ thù thế?

Yến Tú chớp chớp mắt: Nói ra thì rất dài dòng, nói chung đều là do bọn hắn nhìn con trước.

Đường Tiêu im lặng một lát: Ta có nghe mấy người đó ai cũng nói... con lừa dối tình cảm của bọn họ gì gì đó, cái này nghĩa là sao?

Yến Tú lã chã chực khóc: Bọn họ đánh không lại con liền nói lung tung, muốn hủy danh tiết của con.

Đường Tiêu luống cuống: Đồ đệ đừng khóc đừng khóc, ta chỉ hỏi chút thôi, cũng không phải là nghi ngờ gì con.

Yến Tú vỗ vai hắn bộp bộp: Đúng thế! Nói bậy không!

Đường Tiêu cảm thấy mình sắp trở thành một người tinh thần thác loạn.

Dọc theo đường đi, tinh phong huyết vũ.

Vì tránh né kẻ thù và còn đánh nhau lãng phí thời gian nên đường đi có nửa tháng mà hai người đi thành hai tháng.

Lúc bước lên con đường quen thuộc thì Đường Tiêu gần như muốn khóc luôn.

Mẹ nó, cuối cùng cũng về tới nhà.

Thật không dễ dàng gì.

Nhóm tiểu hỏa bạn Đường Môn đều cực kỳ thích Yến Tú, lớn lên xinh đẹp, lại còn biết trị liệu, đúng là càng nhìn càng thích.

Tuy rằng thỉnh thoảng có thay đổi đột ngột chút, hơn nữa còn có thể ăn một lần năm chén cơm, lại còn lúc nào cũng hỏi người ta "Ngươi nhìn gì đó", không có việc gì thì có thể xoay xoay nhảy đại ương ca ở trên quảng trường...

Nhưng Yến Tú lớn lên cực kỳ đẹp, trước khuôn mặt xinh đẹp này thì mọi chuyện đều có thể bỏ đi.

Dù sao đây cũng là một thế giới nhìn mặt mà.

Thậm chí có một sư đệ của Đường Tiêu bắt đầu liên tục lấy lòng Yến Tú, động một chút là chạy lên núi hái hoa, Yến Tú đi đâu hắn theo đến đó, vì kéo ngắn khoảng cách mà còn học khẩu âm đại tra tử của Thục Trung, mỗi khi Yến Tú hỏi "Ngươi nhìn cái gì?" thì sư đệ sẽ nhanh chóng đáp lại một câu "Tìm ai phang đây? Ngốc ngếch!"

Vô cùng cảm động.

Nhưng mà Đường Tiêu có chút không vui.

/Hết chương /

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio