Edit: Kally
Beta: Phong
Học sinh cấp 3 học chung lớp, ngày nào cũng thơ thẩn ở cùng nhau mười mấy tiếng cũng là chuyện bình thường, hơn nữa sau khi bọn họ tan học còn cùng nhau ăn cơm học kèm, ồ, sau này còn phải thêm giờ ăn trưa và nghỉ trưa cùng nhau nữa.
Chuyện bình thường tới cỡ nào mà từ trong miệng Hứa Tinh Lạc lại biến thành...... Cậu, thích bám lấy Hứa Tinh Lạc.
Tống Thanh Chấp nghĩ thầm, đâu ra cái suy nghĩ hay ho quá vậy?
Nhưng cậu lại nghĩ, cho dù có nghiêm túc giải thích hắn cũng nghe không lọt, chỉ có thể kêu oan ức thầm trong lòng.
"Mặc qu@n lót của tôi có được không?" Hứa Tinh Lạc chỉ đống quần áo của mình, tìm tìm kiếm kiếm: "Nếu cậu để ý thì tôi không tìm cho cậu nữa."
Vừa lúc hắn cũng lười tìm.
"...... Tôi không ngại." Tống Thanh Chấp hít một hơi thật sâu, khi trả lời câu hỏi này của Hứa Tinh Lạc mới có cảm giác 'thật sự phải ngủ lại ở đây'.
"Ồ." Hứa Tinh Lạc dường như nhớ tới gì đó, hắn khựng lại: "Chẳng lẽ cậu không để ý thật sao?"
"Vì sao tôi phải để ý?" Tống Thanh Chấp cạn lời: "Logic này của cậu từ đâu ra vậy?"
Hứa Tinh Lạc sờ mũi, nhìn ra ngoài ban công: "Logic của tôi là, tôi không có nhiều qu@n lót, chỉ có thể lấy cái quần đã được giặt sạch cho cậu."
Đây là logic ngoài thôi, logic chủ yếu là, Tống Thanh Chấp thật sự muốn mặc chiếc qu@n lót hắn mới mặc hai ngày trước sao?
"À......." Vẻ mặt Tống Thanh Chấp trở nên nhăn nhó: "Còn cậu thì sao?"
"Hôm qua mới giặt sạch hai cái một lúc." Hứa Tinh Lạc cảm thấy rất may mắn, chỉ ra bên ngoài.
Tống Thanh Chấp nhìn theo tầm mắt hắn, quả nhiên nhìn hai chiếc qu@n lót đung đưa trong gió, khóe miệng giật giật: "Tôi biết cậu nghèo, nhưng không ngờ là cậu lại nghèo như vậy."
Tống Thanh Chấp thật sự không dám lôi chuyện này ra đùa với Hứa Tinh Lạc.
Cậu biết Hứa Tinh Lạc không thèm để ý.
À mà cũng không hẳn là không thèm để ý, nhưng quan niệm về tiền của cậu chàng này không hề nhạy cảm.
"Hết cách rồi." Hứa Tinh Lạc đi lấy qu@n lót, trong miệng ngậm điếu thuốc lá nên nói chuyện rất mơ màng: "Hổ rơi xuống bình nguyên......"
"Bị chó coi khinh?" Tống Thanh Chấp giúp hắn hoàn thành nửa câu sau.
"Chỉ có tôi khinh chó thôi." Hứa Tinh Lạc cười ranh mãnh, nhanh nhẹn treo quần áo giúp Tống Thanh Chấp, thuận tiện mở quạt quét mùi và vòi sen: "Nước phải đợi một lát mới nóng, cậu đợi chút đi." Hắn xua tay: "Thuận tiện xua tan mùi thuốc lá luôn."
Từ lúc hút thuốc, Hứa Tinh Lạc không tới gần Tống Thanh Chấp nữa, cố tình tránh xa cậu.
Suy cho cùng, hút thuốc không phải là điều tốt, khói thuốc cũng vậy, nếu nhịn được thì đừng hút.
"Ồ." Tống Thanh Chấp đáp, chống tay lên giường Hứa Tinh Lạc tiếp tục ngồi. Hôm nay tâm trạng của Hứa Tinh Lạc không tốt, cậu thấy hắn hút thuốc nhưng không nói gì.
Hơn nữa người ta rất tự giác, chỉ đứng ở gần cửa ban công, tinh tế mười điểm.
Nhưng dù sao nếu biết chăm sóc người khác, nếu thấy thứ này không tốt thì bản thân cũng không nên hút.
"Hút một điếu thôi bạn học." Tống Thanh Chấp trước khi vào phòng tắm lắm miệng thêm một câu: "Hút thuốc không phải điều tốt, rượu cũng vậy."
"Biết rồi, hút hai hơi nữa tôi sẽ vứt." Hứa Tinh Lạc mỉm cười, sau đó đưa nửa điếu thuốc còn lại vào miệng và hút hai hơi: "Có chút lãng phí, không phù hợp với quốc gia của tôi......"
"Hút thuốc mà là đức tính tốt sao?" Tống Thanh Chấp thuận tay cướp lấy điếu thuốc của hắn, định vứt nó đi nhưng lại chần chờ: "Thứ này có vị như thế nào......"
"Không được hút." Hứa Tinh Lạc ngăn đối phương thử trái cấm, nấm lấy cổ tay đối phương đưa đến gần mình: "Cậu nếm thử cái này làm gì?"
Hắn vừa nói vừa lấy lại điếu thuốc ném nó đi.
"Không phải là tôi tò mò sao?" Tống Thanh Chấp nở nụ cười, thuận miệng nói.
Sao cậu có thể nói cho Hứa Tinh Lạc những ý nghĩa nhớt nhát trong lòng, nếu nói ra thì cậu chịu không nổi......
Cứ như bị ma xui quỷ khiến muốn nếm thử mùi vị của điếu thuốc Hứa Tinh Lạc hút ra sao, đúng là đê tiện.
Cho nên, ngay cả cậu cũng không chịu nổi.
Nhìn cậu năm giây, Hứa Tinh Lạc nghiêng đầu ghé sát lại cậu, hai tay chống lên bức tường phía sau: "Thuốc lá có mùi gì lần trước cậu đã được nếm rồi mà, nhưng lần này hẳn là sẽ nồng hơn một chút......"
Một chữ cuối cùng vừa rơi xuống, môi họ đã khóa chặt, cuốn lấy rồi xâm chiếm lẫn nhau, chinh phục đến từng mảnh đất, hung hãn cuộn lấy tất cả.
Tiếng róc rách từ vòi hoa sen đã át đi tiếng động của ngón chân cuộn tròn.
Tống Thanh Chấp vốn luôn ngại ngùng sau khi nếm được vị đắng cay nhẹ của thuốc lá, dây thần kinh bên trán khẽ đập vài cậu, cậu đưa tay lên ôm lấy gáy Hứa Tinh Lạc, hung mãnh tiến tới.
Ngón tay Hứa Tinh Lạc chống lên bức tường, những ngón tay thon dài đẹp đẽ, nếu chạm vào đến từng tấc từng thước sẽ khiến người ta r3n rỉ.
Bỗng nhiên bị sự bộc phát bất ngờ của Tống Thanh Chấp dọa sốc, hung hăng mà tiến lên.
Người này không bị điên chứ?
Ngày hôm qua ở phương diện này vẫn là một đứa em trai, hôm nay bỗng nhiên biến thành đại lão, chơi trò gì bất ngờ vậy......
Ban đầu Tống Thanh Chấp chủ động như vậy khiến Hứa Tinh Lạc rất hưởng thụ, hắn nghĩ cuối cùng cũng không chỉ mình ông đây làm, vẫn may là thằng nhóc cậu còn có lương tâm, biết đền bù săn sóc.
Nhưng sau đó khi hơi nước trong phòng tắm nhỏ ngày càng dày đặc, bạn học Tống Thanh Chấp đột nhiên ngộ ra càng ngày cang hoang dã khiến Hứa Tinh Lạc cuối cùng cũng cảm thấy có chỗ không đúng.
Những thủ đoạn này quen thuộc như vậy, đều là hắn dùng để đối phó Tống Thanh, bây giờ cái đồ bám người này sao chép và dán lại, trả lại tất cả về cho hắn.
Hứa Tinh Lạc đương nhiên sẽ không khen ngợi đối phương học quá giỏi, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cho dù Tống Thanh Chấp ngày thường có chậm nhiệt đến đâu, Hứa Tinh Lạc vẫn không quên nhân vật của cậu là 1.
Trong khoảnh khắc lưng hắn chạm vào tường, một cảm giác nguy hiểm ớn lạnh từ lòng bàn chân Hứa Hưng Lạc dâng lên, hắn không còn nhắm mắt làm ngơ lười biếng nữa mà lập tức nắm lấy cổ tay Tống Thanh Chấp, kéo nó ra khỏi mặt hắn, bắt chéo ra sau lưng cậu.
"Nhanh đi tắm đi, đừng lãng phí nước." Bờ môi Hứa Tinh Lạc lướt qua vành tai Tống Thanh Chấp, cười khẽ: "Chúng ta phải làm một công dân tốt biết tiết kiệm nước."
Mí mắt Tống Thanh Chấp run run.
Vào lúc đó, đôi bên có thể cảm nhận được sự xâm chiếm đến run rẩy của nhau, sau khi tách ra, họ nhìn nhau, bầu không khí kiều diễm vẫn còn đọng lại.
Hứa Tinh Lạc xoay sang chỗ khác trước, Tống Thanh Chấp nuốt nước miếng: "Nếu muốn tiết kiệm nước...... Hay là cùng nhau tắm nhé?"
Hứa Tinh Lạc khựng lại, nghiêng đầu buồn cười nói: "Sao vậy, hôm nay là ngày tốt gì à?"
Rõ ràng là ngại muốn chết nhưng hôm nay chủ động hôn, lại còn mới hắn làm chuyện khác: "Được rồi, sau này rồi nói, đừng ép buộc bản thân."
"Không có." Tuy rằng âm thanh không lớn nhưng rất kiên quyết, Tống Thanh Chấp lần nữa nhẹ giọng mời: "Tôi ép buộc chỗ nào chứ?"
Còn nói là không nữa, đúng là mạnh miệng, Hứa Tinh Lạc vạch trần cậu: "Tôi chỉ là tâm trạng không tốt, chưa đau khổ đến mức cần cậu hiến thân an ủi mới tốt, được chứ?" Hắn ngang ngược nói: "Tắm mau đi, đừng ỷ vào việc tôi không dám động vào cậu muốn làm gì thì làm."
"Tôi làm gì có......" Mấy chữ ỷ vào, muốn làm gì thì làm khiến Tống Thanh Chấp không nói nên lời, không, thậm chí nghĩ thầm ở trong lòng cũng thấy mất tự nhiên, cuối cùng mặt cậu đỏ bừng dùng sức đóng cửa lại: "Bỏ đi, là tự cậu không nắm chắc cơ hội."
Hứa Tinh Lạc vốn không tính cãi nhau, nghe vậy thì nói với cánh cửa: "Nói cứ như cậu sẽ thật sự hiến thân vậy."
"......" Tiếng quạt hút trong phòng tắm khá lớn, Tống Thanh Chấp giả vờ như mình bị điếc part time.
Phòng tắm của Hứa Tinh Lạc không phải lần đầu cậu vào, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tắm ở đây, nhìn qua thì thấy rất nhỏ nhưng đầy đủ công năng, có thể sử dụng được.
Người nối nghiệp tư bản tương lai luôn ở trong những căn phòng xa hoa, ừ, cái biệt danh này là Hứa Tinh Lạc đặt cho cậu, rất chính xác, không có gì xứng với phòng tắm nhỏ.
Trong lúc tắm, thuận tiện dọn dẹp giúp ông tướng bên ngoài một chút.
Nhìn đồ vệ sinh cá nhân được sắp xếp gọn gàng, Tống Thanh Chấp sờ đầu chúng nó: "Yên tâm đi, sau này có tao ở đây, chúng mày sẽ không bị ném lung tung nữa."
Nếu đồ vệ sinh tắm rửa có thể nói được, lúc này có khi sẽ nói cảm ơn với Tống Thanh Chấp đấy.
Nhân lúc Tống Thanh Chấp tắm, Hứa Tinh Lạc dọn dẹp giường của mình, dù sao cũng có khách muốn ngủ lại...... Mà khoan, Tống Thanh Chấp có được coi là khách không?
Không, không phải.
Nếu không phải là khách thì tương đương với việc không cần lo lắng dọn dẹp.
Cực kì hợp lí, cho nên Hứa Tinh Lạc từ bỏ ý định đổi chăn ga gối đệm, ôm điện thoại nằm xuống, có thời gian đổi chăn ga gối đệm thì sao không dùng nó để chơi trò chiến tranh giữa các vì sao vui hơn nhiều.
"Tôi tắm xong rồi." Tống Thanh Chấp mang theo một thân hơi nước bước ra: "Chỗ cậu có máy sấy không?"
"Có." Hứa Tinh Lạc giơ tay chỉ về một hướng mà không thèm ngẩng đầu hay đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
"Chiến đấu dữ lắm sao?" Tống Thanh Chấp đi tới xem thử, vui vẻ: "Màn này thua rồi."
"Nhưng tôi cảm thấy nó vẫn có thể cứu được một chút." Hứa Tinh Lạc trong đầu tính toán mục tiêu.
"Sao cậu không sử dụng đạo cụ đi?" Tống Thanh Chấp nói.
"Sao cậu không có tinh thần khiêu chiến chút nào vậy." Hứa Tinh Lạc liếc nhìn cậu đầy khinh bỉ.
"Có dụng cụ vì sao lại không dùng?" Tống Thanh Chấp chuyển qua đi sấy tóc, âm thanh ong ong vang lên trong phòng.
Ồn ào đến mức Hứa Tinh Lạc không có cách nào bình tĩnh tính toán vị trí, quay đầu nhìn bóng lưng Tống Thanh Chấp đằng kia, hắn nghĩ, áo cậu mặc vừa người ghê.
Và, Tống Thanh Chấp thật sự rất hút mắt.
Chiếc quần rộng thùng thình cũng không che được đường nét cơ thể, trâu bò vãi......
Chuyển mắt nhìn lại màn hình, chỉ mới lơ đãng một chút mà tình hình càng ngày càng không ổn, vì vậy Hứa Tinh Lạc cũng hết hứng chơi, bỏ điện thoại xuống đi tắm.
Mái tóc của Tống Thanh Chấp khá ngắn và là kiểu đi học thông thường, thậm chí còn coi như là mái tóc của học sinh gương mẫu, bởi vì cậu không phải người thích trưng diện lắm.
Hơn nữa, tất cả những nữ sinh ở Đức Trung đều nói, cho dù Tống Thanh Chấp cạo trọc thì danh hiệu giáo thảo Đức Trung của cậu cũng không được trao cho bất kì ai khác.
Mặc dù điều này có hơi cường điệu một chút nhưng đó là sự thật.
Tống Thanh Chấp sấy tóc rồi leo lên giường Hứa Tinh Lạc.
Thời tiết vẫn hơi lạnh, tắm xong không lên giường thì cậu cũng không biết làm gì, cũng đâu thể ngồi khờ ở trong phòng, cho nên dứt khoát leo lên giường làm quen với chỗ này trước.
Lỡ tí nữa lại xấu hổ.
Tống Thanh Chấp mặc quần áo của Hứa Tinh Lạc, cuộn người vào trong ổ chăn của Hứa Tinh Lạc, trong nháy mắt bị khí tức thuộc về Hứa Tinh Lạc bao quanh......
Đúng là quá xấu hổ.
Biểu hiện cụ thể là mặt nóng bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhịp tim bất thường.
Không thể nói giống như đánh trống, nhưng cũng không thể ngủ được trong trạng thái này.
Tống Thanh Chấp bắt đầu hối hận mình miệng tiện, vừa nãy không nên lo lắng cho trạng thái đối phương mà ở lại, cậu làm như vậy ai biết là trong lòng Hứa Tinh Lạc nghĩ như thế nào, có khi đã ghẹo cậu cả trăm lần.
Điều đó không đúng, tuy rằng Hứa Tinh Lạc rất hay giỡn, nhưng hắn không phải không biết điều mà cười nhạo 'thời khắc huy hoàng của nhân loại'.
Đúng vậy, ở trong lòng hắn, bạn học Tống Thanh Chấp bởi vì lo lắng cho hắn mà ở lại ngủ chung với hắn là thời khắc huy hoàng của nhân loại.
Một người dịu dàng như vậy, tuy là có mục đích khác nhưng khiến người ta không chán ghét nổi.
"Đúng rồi, quên nói cho cậu biết," Hứa Tinh Lạc mở cửa phòng tắm ra, vừa lau tóc vừa nói: "Trong tủ quần áo có chăn ga gối đệm để thay......ê, cậu......"
Hắn nhìn thấy Tống Thanh Chấp đã chui vào ổ chăn chưa kịp trải lại ga giường mới, kinh ngạc: "Cậu không đổi ga sao?"
Thấy vẻ mặt Hứa Tinh Lạc hãi hùng quá, Tống Thanh Chấp nghe vậy thì sửng sốt: "Vì sao lại phải đổi?" Hỏi xong dường như nghĩ tới cái gì mà nét mặt cứng đờ: "Đừng nói với tôi là cậu làm trò xấu gì trong chăn nhé?"
Trò xấu chính là cái đấy đấy, nam sinh tuổi dậy thì đều hiểu.
"Cái đó thì không," Hứa Tinh Lạc mở miệng: "Tôi đều giải quyết trong phòng tắm."
"Ồ." Tống Thanh Chấp đỏ mặt: "Vậy thì đâu có sao."
"Nhưng không phải cậu có thói ở sạch à?" Hứa Tinh Lạc bây giờ có lý do để nghi ngờ rằng nhân vật này là giả.
"Ai nói với cậu điều đó?" Tống Thanh Chấp không phủ nhận.
"Thẩm Kí, còn ai nữa." Hứa Tinh Lạc không đi sâu vào chi tiết, chỉ nhắc lại: "Trong tủ có đồ sạch, nếu cậu ghét thì có thể thay mới."
Nói xong hắn đi sấy tóc.
"...... Ga trải giường cậu đổi lúc nào thế?" Do dự một lúc, Tống Thanh Chấp hỏi.
"Hai ngày trước, chắc là vậy." Hứa Tinh Lạc cầm máy sấy quơ quơ: "Còn có vấn đề gì nữa không? Không có vấn đề gì thì tôi sấy tóc đã."
"Không còn." Tống Thanh Chấp kéo chăn che tai mình: "Nếu mới có hai ngày thì tôi không đổi, hơn nữa, đã trễ rồi còn làm gì nữa."
Cái này thì Hứa Tinh Lạc đồng ý, vừa nãy hắn vì nguyên nhân này mà không thay, nhưng hắn lại không ngờ: "Cậu cũng có lúc lười như vậy sao?"
"Đó là bản chất của con người." Tống Thanh Chấp nói: "Mau lên, tôi còn muốn ngủ."
"Đang sấy đang sấy đây." Hứa Tinh Lạc nói.
Sau vài câu nói đùa và tiếng máy sấy tóc vang lên, Tống Thanh Chấp cuối cùng cũng cảm thấy mình không còn căng thẳng nữa.
Tuy nhiên, cậu vẫn có chút nghi ngờ về việc liệu mình có thể ngủ bên cạnh Hứa Tinh Lạc hay không.
Còn nữa, lần trước sao lại ngủ say như thế?
Là do mới uống rượu hay là bởi vì lúc ấy trong lòng còn nghĩ đến người khác?
Chắc là cả hai.
Nghĩ đến mình lúc đó, Tống Thanh Chấp nằm trong chăn thở dài, không muốn nhớ lại.
Đợi sau khi Hứa Tinh Lạc nằm xuống, cầm điện thoại nhìn giờ thì kinh ngạc đến ngây người: "Sao thời gian trôi nhanh quá vậy, đã gần 12 giờ rồi sao?"
Sửng sốt một hồi, Hứa Tinh Lạc đột nhiên nghĩ đến, vậy Tống Thanh Chấp bình thường đi xe về nhà tắm rửa không phải còn trễ hơn sao?
Tác giả có lời muốn nói: Bé con, cậu ấy cam tâm tình nguyện.