Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi gửi tin nhắn, Tống Thanh Chấp rất lo Hứa Tinh Lạc đã block mình, trên màn hình hiện ra màu đỏ hay dấu chấm than gì đó.

May rằng tin nhắn này vẫn thuận lợi gửi đến, Hứa Tinh Lạc không block cậu.

Chẳng qua, rõ ràng cậu vẫn chưa hiểu nhiều về Hứa Tinh Lạc.

Hứa Tinh Lạc không chặn tài khoản WeChat của Tống Thanh Chấp, chỉ là do hắn nghĩ rằng tốt xấu gì họ cũng từng có tình cảm, sau này Tống Thanh Chấp thật sự có chỗ nào cần hắn giúp, muốn tìm hắn thì cũng tìm được.

Nhưng hắn cũng nghĩ, sau này Tống Thanh Chấp mà có nghèo túng cũng không tới phiên một 'bạn trai cũ ' đến cả nhân vật phụ cũng không tính là hắn.

Nếu trực tiếp block thì quá tuyệt tình, tốt nhất là để im đấy.

Nói chuyện phiếm thì Hứa Tinh Lạc không muốn trả lời lắm, nhưng hắn biết nếu mình không đáp lại, Tống Thanh Chấp chắc chắn cũng không chết tâm.

Học trường gì đúng là một chủ đề hay, Hứa Tinh Lạc trả lời rất tàn nhẫn: Chuyên ngành tôi muốn học ở nơi khác, nên tôi sẽ đi sẽ đi nơi khác học.

Tống Thanh Chấp nhìn thấy câu trả lời này thì ngây người thật lâu, cậu không dám tin, khó chịu hỏi: Cậu không định ở lại đây sao? Cậu muốn thi ngành gì, lúc trước sao tôi chưa từng nghe cậu nói gì?

Chuyện này không đúng, Hứa Tinh Lạc không có hứng thú vào đại học, không có khả năng hắn bỗng dưng có một chuyên ngành mà mình muốn học.

Tống Thanh Chấp cũng không ngốc, sao có thể không hiểu Hứa Tinh Lạc đang cố ý trốn tránh cậu, điều này để vì cái gì? Cần hắn phải làm thế sao?

Lấy tương lai của mình ra nói giỡn chỉ bởi vì chuyện này?

Một ngọn lửa tức giận dâng lên từ trong Tống Thanh Chấp: Hứa Tinh Lạc, nếu cậu là vì trốn tôi mà mới đi chỗ khác, vậy thì cậu đùa quá trớn rồi đó! Cậu thi được từng ấy điểm mà đi nơi khác, cậu điên rồi sao?

Hứa Tinh Lạc: Cái gì được gọi là vì trốn cậu, cậu nói cho rõ vào, cho dù tôi có ở lại đây cậu cũng không gặp được tôi, cho nên đừng nghĩ nhiều, cũng đừng cho là tốt khuyên can tôi điều gì cả.

Bên kia một lúc lâu sau cũng không trả lời, chắc đã bị tổn thương bởi những lời nói lạnh lùng này.

Nhưng những lời Hứa Tinh Lạc nói là sự thật.

Cho dù hắn có ở lại đây, hai người cũng đâu có cơ hội gặp mặt, à, tuy rằng hắn cũng không phải thật sự muốn đến nơi khác, chỉ là muốn nói rõ cho Tống Thanh Chấp biết, mối quan hệ này đã kết thúc rồi.

Hoàn toàn kết thúc rồi rồi.

Mấy bạn trong nhóm CP không biết lấy điểm Hứa Tinh Lạc từ đâu ra nhanh đến vậy đang phát điên hết lên, bùm bùm chíu chíu hứa hẹn hai người làm bạn cùng trường, tiếp tục phát kẹo cho bọn họ.

Hứa Tinh Lạc xem lần cuối cùng, sau đó thở dài rời khỏi nhóm này.

Rồi nhanh chóng nhận được điện thoại của Tần Thư Thụy, hỏi điểm hắn, sau đó hỏi hắn chuyện lúc trước đã từng nói: "Anh, khi nào anh rảnh, mấy ngày nay ông ngoại luôn nhắc đến anh."

"Vậy ngày mai đi." Hứa Tinh Lạc nói.

"Đúng rồi, được tra điểm rồi đó," Tần Thư Thụy không nhạy cảm lắm với chuyện thi đại học, lúc này lại đầy hứng thú hỏi: "Anh thi được bao nhiêu điểm?"

Hứa Tinh Lạc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu ta, sau đó dặn dò: "Mà đừng có đi nói khắp nơi, hỏi tôi thì xấu hổ lắm."

"Mẹ nó? Mẹ nó? Mẹ nó!" Tần Thư Thụy mẹ nó ba tiếng liên tục, không dám tin hỏi: "Anh nói thật hả? Hay là do tai em có vấn đề?"

"Kinh ngạc là được rồi." Hứa Tinh Lạc nói: "Tai cậu không có vấn đề."

Tần Thư Thụy cười giống như thằng ngốc, cười nửa ngày mới bình tĩnh lại: "Chúc mừng chúc mừng, ha ha ha, anh xấu xa quá, em......"

"Đừng có đi nói khắp nơi đó." Hứa Tinh Lạc lại dặn dò.

"Ok ok ok, biết rồi mà." Tần Thư Thụy đồng ý, nhưng vừa cúp máy liền lật lọng, chỉ mới nghẹn ba phút đã không nghẹn nổi nữa, đi nói với cả nhà họ Tần điểm thi đại học của Hứa Tinh Lạc, tham khảo điểm năng ngoài, điểm này của hắn có thể vào top2!

Người nhà họ Tần đương nhiên là cực kỳ khiếp sợ, dù sao ở trong mắt bọn họ đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Phải biết rằng nửa năm trước, Hứa Tinh Lạc vẫn đang là học sinh đội sổ của Đức Trung, ngoại trừ đánh nhau thì không được gì cả.

"Anh của con thông minh mà," Tần Thư Thụy kiêu ngạo nói: "Ha ha, sau này con chính là em trai của tài tử Q đại!"

Người nhà họ Tần buồn cười nhìn cậu ta, tâm tư cũng không khỏi thay đổi, dù sao thì trong nhà có một đứa học Q đại hình như cũng có gì không tốt.

"Đúng rồi, anh con còn đồng ý với con ngày mai đi thăm ông ngoại." Tần Thư Thụy ngáp một cái: "Được rồi, con phải đi ngủ đây, không thì sáng mai không dậy nổi."

"Tiểu Thụy." Trịnh An Thấm nói: "Ngày mai mẹ đi cùng các con, sau đó đến tối chúng ta về nhà ăn cơm."

"Đừng đừng đừng." Tần Thư Thụy vội xua tay: "Mẹ, bọn con đã nói rằng chỉ đi thăm ông ngoại thôi, không còn chuyện gì khác, mẹ đừng có sắp xếp, anh con không chịu đâu."

Nói xong, cảm thấy thái độ của mình bừa bãi quá, chưa có tốt, cậu ta hắng giọng nghiêm túc nói rõ với ba mẹ: "Qua rồi thì để cho nó qua đi, cuộc sống bây giờ của Tinh ca con quá là rực rỡ đi, không mong có ai làm phiền anh ấy, ít nhất là bây giờ."

Tần Thư Thụy chớp mắt: "Cho nên chúng ta cứ tôn trọng ảnh đi."

Sau đó chạy lên lầu nhanh như chớp, để lại người nhà họ Tần với vẻ mặt phức tạp.

Chỉ có thể nói, Hứa Tinh Lạc không nên tin tưởng cái loa Tần Thư Thụy, chưa đến hai ngày, tin tức hắn muốn học Q đại đã truyền đến muôn nơi, ngay cả trường cũng cho rằng chắc chắn là hắn học, danh sách treo biểu ngữ cũng đã làm xong rồi.

Tống Thanh Chấp đang khó chịu vì chuyện Hứa Tinh Lạc muốn chuyển đi nơi khác, đang chuẩn bị mặt dày đi khuyên đối phương lần nữa thì nhận được tin tức từ phía lão La, Hứa Tinh Lạc muốn học Q đại.

Tin tức đáng tin cậy, là Tần Thư Thụy nói.

Ngoại trừ cái này ra, lão La còn nói một đống: "Trong hai trường thì cơ hội trúng tuyển Q đại khá lớn, thầy cảm thấy bạn học Hứa Tinh Lạc chọn Q đại rất tốt, về phần em thì dễ rồi, chuyên ngành mà em muốn học B đại chắc chắn tốt hơn, những tên tuổi lớn trong ngành đều là cựu sinh viên trường này, tương lai cũng càng có cơ hội."

Tống Thanh Chấp nói một câu sự thật: "Thầy ơi, chuyên ngành có phải là tốt nhất hay không đều không sao cả, cho dù học trường gì thì sau này em đều phải kế thừa công việc kinh doanh của gia đình."

Lão La: "...... Điều này cũng đúng." Từ đã, ông giật mình: "Cho nên em muốn...... Báo danh Q đại?"

Tống Thanh Chấp không biết, cậu có chút mờ mịt, lần đầu tiên cảm giác quy tắc xử sự hơn mười năm của mình bị ảnh hưởng.

Lão La vội khuyên: Cho dù thế nào, thầy thấy em báo danh B đại là hợp nhất, em đừng vì một người bạn mà cho rằng học trường nào cũng không sao, phải thận trọng.

Tống Thanh Chấp nóng mặt, có cảm giác hổ thẹn khi bị nhìn thấy và cảm giác chán ghét bản thân, cậu nhanh chóng trả lời: Không có đâu thưa thầy.

Lão La: Vậy là tốt rồi, B đại rất tốt, ôi chao, sau này hai em cũng chỉ cách nhau một con phố, có sao đâu.

Tống Thanh Chấp: Vâng.

Ngoài miệng đáp thế, nhưng lòng cậu lại không đồng ý.

Đúng thật, vì một người đàn ông không thích mình mà đem chuyện quan trọng như vậy coi như trò đùa thật sự không phải là tác phong quen thuộc của cậu.

Hứa Tinh Lạc nói cậu khôn khéo cẩn thận, biết mình nên làm gì, đúng vậy, cậu biết, nhưng bây giờ dẫu có biết rõ thì cậu vẫn muốn làm.

Nếu thật sự đã có quyết định này, có lẽ không cần quá lâu, ba tháng hoặc là năm tháng, chờ đến khi mình tỉnh táo rồi quay đầu nhìn lại, chắc chắn sẽ cảm thấy năm mình 18 tuổi đúng là một thằng ngốc.

Nhưng bây giờ, biết rõ là ngốc thì cậu vẫn muốn làm.

Có lẽ đây là tuổi trẻ.

Hứa Tinh Lạc hoàn toàn hiểu cảm giác này, nếu hắn cũng 18 tuổi, hắn tuyệt đối không khác gì Tống Thanh Chấp, nhưng hắn đã qua giai đoạn biết mình ngốc mà vẫn muốn làm rồi.

Cuộc sống của những người bạn đồng trang lứa hắn đang được thêm vào, cuộc sống của hắn bắt đầu bớt đi.

Sự chia ly không hề đau đớn.

Tống Thanh Chấp vẫn đi hỏi Tần Thư Thụy: Hứa Tinh Lạc thật sự báo danh Q đại sao? Cậu ấy có nói cho cậu là mình muốn chuyển đến nơi khác không?

Tần Thư Thụy phản ứng đầu tiên: Cái gì? Tinh ca của tôi muốn đến nơi khác? Tôi đâu có nghe ảnh nói gì đâu?

Sao mà được, anh em của cậu ta sao có thể bỏ xuống cả nhóm anh em họ để đến nơi khác happy!

Trong lòng Tống Thanh Chấp đã rõ, cả người mệt rũ giống như vừa trải qua một trận thi đấu Marathon, cậu thấy vô cùng nhẹ nhàng, cậu lại hỏi: Cậu ấy muốn báo danh Q đại hả?

Đến lượt Tần Thư Thụy bối rối: Chẳng lẽ không phải?!

Mẹ nó, quan hệ của Tống Thanh Chấp với Hứa Tinh Lạc rất tốt, chẳng lẽ tin tức giữa họ có gì không giống sao?

Lòng Tống Thanh Chấp lại nhảy lên một cái: Không phải tôi đang hỏi cậu sao?

Tần Thư Thụy trả lời: Tôi cũng không rõ lắm, không phải, sao cậu lại hỏi tôi? Không phải nên là tôi hỏi cậu sao? Quan hệ của hai người, là như đó đó, tôi cũng đâu có thân hơn hai người.

Tống Thanh Chấp lạnh mặt nghĩ, đúng là rất thân, anh em thì mãi mãi là enh em, mà cậu, chỉ mới đảo mắt thôi đã chẳng còn là gì.

Cậu hỏi: Cậu không rõ thì vì sao lão La lại nói là cậu nói Hứa Tinh Lạc muốn báo danh Q đại?

Tần Thư Thụy: Tôi chỉ nói là có khả năng, rất có khả năng, điểm này của Tinh ca không báo danh Q đại thì báo cái gì?

Về phần đi nơi khác, chẳng phải đó là lời nói vô căn cứ sao.

Tần Thư Thụy không tiếp thu tin tức giả lập tức tìm Hứa Tinh Lạc hỏi rõ ràng.

Tống Thanh Chấp hết chỗ nói, tin tức của Tần Thư Thụy khiến cậu đi sống lại, cho nên nói căn bản không có gì ra hồn, cậu nóng nảy trực tiếp tắt máy.

Sau đó không hề do dự gọi điện thoại cho Hứa Tinh Lạc.

Nhưng đối phương không bắt máy, vang vài cái liền cúp.

Cảm giác bất lực này kéo dài liên tục từ lúc đối phương nói cho cậu, Tống Thanh Chấp vẫn cứ không biết phải giải quyết thế nào, thậm chí còn cảm thấy không chân thật, mỗi lần trước khi ngủ cậu đều nghĩ, có lẽ ngày hôm sau khi mở mắt ra, Hứa Tinh Lạc liền quay về.

Một bên nhìn mấy câu hỏi của Tần Thư Thụy, một bên từ chối cuộc gọi Tống Thanh Chấp, tuy rằng không thể nói không vui, càng không thể nói khó chịu, nhưng tâm trạng của Hứa Tinh Lạc vẫn bị ảnh hưởng một chút.

Hắn không nghĩ tới việc đến nơi khác học.

Chơi nhạc vẫn là thú vui ở thành phố này, đặc biệt là nhạc Underground.

Cố tình tránh né Tống Thanh Chấp là điều không thể xảy ra, hắn hy vọng đối phương sẽ ngừng tìm kiếm mình.

Về phần điền nguyện vọng gì, đây đúng là vấn đề lớn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tinh Lạc tìm lão La: Thầy ơi, thầy biết Tống Thanh Chấp định học trường gì không.

Lão La thấy rất kì lạ, hai học sinh này lúc đi học quan hệ chẳng phải tốt lắm sao, sao dạo gần đây cứ thay phiên nhau hỏi ông vậy?

Nhưng ông rất nguyện ý nói chủ đề này với học sinh, nhiệt tình nói chuyện Hứa Tinh Lạc: B đại đó, em ấy còn có thể báo danh trường gì nữa, em ấy cố ý muốn học chuyên ngành tốt nhất của B đại, về phần Q đại thì ý của em ấy chắc là sẽ không suy xét đâu. Đến lúc đó hai đứa ở đối diện nhau cũng được, muốn gặp nhau thì lúc nào cũng gặp.

Hứa Tinh Lạc nhìn, cảm ơn lão La rồi lại trò chuyện thêm mấy câu, an tĩnh điền nguyện vọng.

Điền nguyện vọng xong thì đi xem phòng ở.

Úy Nhiên đã chịu không nổi hắn rồi.

Sau mấy ngày đi xem phòng thì hắn lại có tật xấu mới, nhưng căn phòng đó Hứa Tinh Lạc đều không thích, cũng không biết tại sao, không phải hắn chê nó xấu, thì là không thích trị an ở đây, thậm chí còn không thích cách bài trí, khu phố, vân vân và mây mây

Tóm lại là đi dạo qua mấy cái đều không có cái nào khiến Hứa Tinh Lạc có cảm giác muốn ở.

Úy Nhiên nói: "Hay cậu mua luôn một căn sau đó tự mình sửa sang lại, như vậy sẽ có cảm giác muốn sống ở đây rồi."

Lời này chọc trúng suy nghĩ Hứa Tinh Lạc, có lẽ là thế, hắn chướng mắt chỉ bởi vì những căn phòng đó đều không thuộc về hắn, không có một chút cảm giác muốn về nhà.

Về phần lúc trước, đó không phải là bởi tình huống bắt buộc sao......

"Chị nói dễ ghê," Hứa Tinh Lạc chậc một tiếng: "Mua phòng không cần tiền sao?"

"Viết nhạc." Úy Nhiên nói: "Cậu lại viết mấy bài hit cho tôi là sẽ có tiền mua phòng thôi"

Hứa Tinh Lạc một tay đút túi quần đi ra ngoài, trợn mắt nói: "Chị lại hát thêm mấy bài nhạc hot trend nữa thì cả đời này đừng mong có cơ hội chuyển mình."

"Được rồi, vậy thì vì cậu," Úy Nhiên khoác vai hắn, cùng bước ra khỏi công ty, "Tôi phê chuẩn cho cậu viết nhạc cho người khác hát, nếu cậu không tìm thấy ca sĩ nào để hợp tác thì tôi giới thiệu cho cậu nhé?"

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

"Đừng, tôi không am hiểu mấy bài nhạc cho nữ hát đâu." Khi Hứa Tinh Lạc quay đầu nói chuyện với Úy Nhiên thì bả vai bỗng nhiên bị ai đó đụng trúng, đối phương nói: "Xin lỗi."

Ủa, giọng nói này.

Hứa Tinh Lạc quay đầu lại, cũng đúng lúc đối phương quay đầu lại, hai người vừa chạm mặt nhau liền sửng sốt.

Sau này nghĩ lại, Hứa Tinh Lạc cảm thấy đây có thể là phản ứng hóa học của trai đẹp tích trai đẹp, à không, thiên tài tích thiên tài.

Tác giả có lời muốn nói: Công ba lên sân khấu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio