Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả mọi người đều đã tới quảng trường xem đỉnh lưu nên Đào Hoa Nguyên gần như không một mống khách, nhân viên cửa hàng cũng chỉ còn lại Giai Nguyệt và đầu bếp đồ ngọt A Kiệt trông chừng.

Việt Loan Loan không theo đuổi ngôi sao, hơn nữa lúc cô ấy được mời tham gia buổi trình diễn của nhà thiết kế Triệu Yểu đã trực tiếp ngồi hàng đầu, ngay bên cạnh mấy người đang hot xem trình diễn, còn từng tiếp xúc gần với mấy ông lớn cấp bậc truyền thuyết trong giới phim ảnh ở hôn lễ của Trì Tiêu nữa.

Không nói những chuyện xa xôi đó mà nói gần thì chỉ giá trị nhan sắc của chồng và anh trai Trì Tiêu đã đủ khiến cô ấy miễn dịch với gương mặt của mấy tiểu sinh đỉnh lưu rồi.

Hai người vào phòng làm việc trên lầu định làm việc của cả mình, không để ý tình hình bên ngoài hỗn loạn bao nhiêu.

Lúc trước Trì Tiêu đã hứa với Từ Thư Thừa sẽ làm một con búp bê len chọc của mình để ghép thành đôi với con của anh, bây giờ đúng lúc chuẩn bị vật liệu cần dùng trước.

Nhưng yên tĩnh không được bao lâu thì bỗng nhiên Giai Nguyệt chạy rầm rầm lên lầu, ngạc nhiên và mừng rỡ đan xen mà nói với bọn họ: “Bà chủ lớn bà chủ nhỏ! Mạnh… Mạnh Du đến tiệm của chúng ta!”

“Mạnh Du? Siêu mẫu quốc tế kia sao?” Việt Loan Loan rất bất ngờ, không theo đuổi ngôi sao là một chuyện, nhưng minh tinh vào tới chiếu cố tiệm của mình lại là một chuyện khác. Nếu lên hot search gì đó, đến lúc đấy danh tiếng và việc làm ăn của cửa hàng bọn họ nhất định sẽ nâng cao một bước.

“Tớ xuống xem thử, Nhân Nhân cậu đi không?” Việt Loan Loan chỉ thuận miệng hỏi thử, cô ấy đoán theo tính tình của Trì Tiêu có lẽ sẽ không muốn đi góp vui, ai ngờ cô lại mang thái độ khác thường mà gật đầu, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu với cô ấy.

Cân nhắc đến vấn đề bại lộ thân phận nên Mạnh Du và hai người trợ lý chọn một chiếc ghế dài ở một góc khá kín đáo mà ngồi.

Lúc đám người Trì Tiêu xuống lầu, A Kiệt đang giới thiệu nhưng món điểm tâm ngọt nổi tiếng trong tiệm. Dù sao vị khách đang tiếp đón cũng là siêu mẫu hàng đầu nổi tiếng thế giới nên biểu cảm và động tác của A Kiệt khó tránh khỏi hơi mất tự nhiên.

Việt Loan Loan và Trì Tiêu một trước một sau bước đến, lúc Việt Loan Loan đang định tiến lên chào hỏi sẵn tiện tạo ấn tượng tốt trước mặt siêu mẫu thì đột nhiên Mạnh Du tháo kính râm xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sau cô ấy.

“Tiêu Tiêu?”

Trì Tiêu bước lên khẽ mỉm cười gật đầu: “Chị Mạnh Du.”

Sáng nay lúc hai người trợ lý bên cạnh Mạnh Du đến sân bay đón cô ấy đã gặp Trì Tiêu nên liếc mắt liền nhận ra cô. Lúc ấy bọn họ đã biết thân phận đối phương không đơn giản, bây giờ cũng không dám tất lễ nên vội vàng đứng lên chào một tiếng.

“Đây là cửa hàng của em sao?” Mạnh Du tháy thái độ của nhân viên trong tiệm với Trì Tiêu nên gần như đoán được có lẽ cô là bà chủ gì gì đó của nơi này, trên mặt cô ấy có thêm chút bất ngờ và vui mừng, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng lạnh lùng trên các phương tiện truyền thông.

Trì Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, em và bạn cũng nhau mở tiệm.” Cô giới thiệu Việt Loan Loan vói Mạnh Du: “Đây là Việt Loan Loan, bạn thân của em, cũng là chủ cửa hàng này.”

Việt Loan Loan vẫn có chút sững sờ, không ngờ rằng mối quan hệ của con nhóc Trì Nhân Nhân này vậy mà bất tri bất giác đã mở rộng tới giới người mẫu, còn là siêu mẫu quốc tế nữa. Rất tốt, không hổ là công chúa nhỏ của nhà họ Trì!

Sau khi được Trì Tiêu giới thiệu Việt Loan Loan mới biết hóa ra Mạnh Du là bạn gái của Phó Hàn. Phó Hàn thì cô ấy có biết, là anh trai cùng nhau lớn lên trong hội của Trì Tiêu.

Dưới lầu là khu vực tiếp khách, lát nữa khó tránh khỏi sẽ có khách tới, Việt Loan Loan nghĩ dù gì cũng là người quen cả nên không khách sáo, chủ động mời đám người Mạnh Du lên lầu, sẵn tiện còn có thể tham quan tác phẩm mới chưa trưng bày trong tiệm của bọn họ.

So với Trì Tiêu yên tĩnh hướng nội, Việt Loan Loan hướng ngoại hay nói hơn. Ở trước mặt người quen Mạnh Du cũng thả lỏng hơn nhiều, ngồi xuống chưa được bao lâu thì hai người đã trò chuyện hăng say.

“Này em có một vấn đề… mọi người làm người mẫu, nhất là những người mẫu hàng dầu như chị Du Du đây có lẽ cực kỳ khắt khe về chế độ ăn uống đúng không? Chị tới ăn điểm tâm ngọt thật sự không sao chứ?”

Nhắc tới chuyện này trên mặt Mạnh Du liền hiện lên chút buồn rầu, cô ấy nhấp một miếng nước chanh mới trả lời: “Lúc tâm trạng không tốt liền muốn ăn chút gì đó ngọt.”

“Có chuyện gì vậy?” Việt Loan Loan thấy cô không vui thì tiện đà hỏi.

Trì Tiêu cũng nhìn về phía Mạnh Du, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là vấn đề công việc sao?”

Cô nhớ Mạnh Du vì vội về chụp ảnh nên mới ngồi máy bay của bọn họ.

Mạnh Du buông mắt như đang ổn định cảm xúc, còn chưa lên tiếng thì trợ lý tóc ngắn bên tay trái đã giành mở miệng trước giải thích thay cô ấy: “Còn không phải tại tên Chu Ngôn kia sao!”

Trợ lý vẻ mặt đầy căm phẫn nói: “Ỷ mình là đỉnh lưu, người hâm mộ nhiều, có danh tiếng nên kiêu ngạo vô cùng! Chị Du của chúng tôi vất vả cực khổ chụp ảnh cũng là vì anh ta cứ phá rối! Không ngờ rằng chụp xong anh ta lại gây sự, cảm thấy chụp mình không đẹp nên làm loạn đòi chụp lại, nếu không sẽ khiến tạp chí không thể xuất bản đúng hạn! Bên phía tạp chí không chọc nổi mấy chục triệu người hâm mộ và người đứng sau anh ta, chị Du đang nghỉ phép yên lành cũng nhất định phải gọi về chụp lại! Chụp thì chụp, cái tên rảnh rỗi thích gây chuyện kia lại làm ra một đống chuyện xấu xa, chốc thì ngại chỗ này không được chốc thì chê chỗ kia không tốt! Liên lụy chị Du của chúng tôi phải bị dày vò theo, đến bây giờ mới chụp xong!”

Trợ lý vừa phàn nàn đã như súng bắn liên hồi, không hề dừng lại chút nào, trút hết toàn bộ bất mãn tích lũy cả ngày hôm nay ra ngoài.

Việt Loan Loan chậc chậc lấy làm lạ: “Tính tình của tên Chu Ngôn kia cũng lớn lối đó, lúc trước có blogger bám víu anh ta, thoáng cái người hâm mộ đã trực tiếp mắng người đó tới mức phải lui mạng!”

Trợ lý tóc ngắn nói tiếp: “Trong giới có ai không biết cái thói thích lên mặt của anh ta chứ, chỉ có đám fan kia bị lừa gạt cả ngày ngu ngốc tẩy trắng. Hết cách rồi, phía sau người ta có chỗ dựa, căn bản không ai dám đắc tội anh ta.”

Một trợ lý khác cũng mở miệng nói: “Sức chiến đấu của fan anh ta thật sự rất mạnh, đáng tiếc những fan đó không biết ở sau lưng thần tượng của bọn họ mắng bọn họ ngu xuẩn không có đầu óc.”

Đồ ngọt được mang lên, Mạnh Du không nói lời nào, trực tiếp cầm nĩa xắn miệng miếng bỏ vào miệng.

Trì Tiêu nhìn động tác của cô ấy, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Chị đã nói chuyện này cho anh Phó Hàn biết chưa?”

Động tác nhấm nháp của Mạnh Du hơi khựng lại, cô ấy lắc đầu, nuốt xuống rồi mới lên tiếng: “Việc cũng chẳng có gì, chị không thể chuyện gì cũng dựa vào anh ấy được.”

Lúc trước khi cô ấy chưa có tên tuổi địa vị còn gặp phải nhiều ấm ức hơn, bây giờ không đáng kể chút nào, chỉ là lúc này không vui mà thôi, sau này không hợp tác nữa là được.

Việt Loan Loan nhìn dáng người thon thả cân đối của Mạnh Du, lại nhìn bánh ngọt bị khuyết một miếng nhỏ, có chút do dự nói: “Nếu không hay là chị ăn ít chút đi, lượng calo rất cao.”

Mạnh Du không để ý nói: “Không sao đâu, tối nay về chị dành thêm mấy tiếng trong phòng tập là được.”

Trì Tiêu bình tĩnh nhìn cô ấy, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Anh Phó Hàn sẽ đau lòng lắm.”

Mạnh Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Việt Loan Loan cũng xoay đầu qua, nét mặt hai trợ lý hơi ngạc nhiên, giữa lông mày lại loáng thoáng mang theo chút chờ mong không rõ.

Trì Tiêu đón ánh nhìn chăm chú của mọi người những vẫn mặt mày bình thường nói: “Nếu anh Phó Hàn biết nhất định sẽ không để chị chịu ấm ức như vậy.”

Trì Tiêu suy nghĩ một lát rồi nó tiếp: “Lúc em học trung học có một nam sinh mới chuyển tới muốn em làm bạn gái của cậu ta, sau đó…”

Việt Loan Loan lập tức hai mắt phát sáng ngắt lời cô: “Chuyện này tớ nhớ tớ nhớ! Nhà nam sinh kia cũng rất có bối cảnh, vô cùng kiêu ngạo! Cậu ta mới chuyển đến đã nhìn trúng hoa khôi trường trung học là cậu! Cậu còn không biết cậu ta là ai thì cậu ta đã thông báo khắp nơi cậu là bạn gái của cậu ta. Lúc ấy chồng cậu ra nước ngoài thi đấu, anh của cậu học đại học không hề biết chuyện này, Phó Hàn nghe thấy liền dẫn theo đám người Tần Trác Huy đánh thằng nhóc kia một trận ra trò!”

Việt Loan Loan nói tới mặt mày hớn hở, đám người Mạnh Du hoàn toàn bị lời nói của cô ấy thu hút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy đợi cô ấy kể tiếp.

“Sau này có bạn học ở hiện trường lan truyền chuyện này, hình như những lời lúc ấy Phó Hàn nói với nam sinh kia cực kỳ khí phách! Không biết thật hay giả, cách đây ít lâu lúc cậu kết hôn tớ cố ý hỏi Tần Trác Huy, anh ta bảo là thật.”

“Nói cái gì?” Mạnh Du hỏi.

Việt Loan Loan hắng giọng, cố ý dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Dám chọc em gái tao? Mày nghe chuyện ‘Trời lạnh Vương phá*’ chưa? Chưa nghe thì tao kể cho mày cái mới, “Trời lạnh Lý phá’… Bổ sung một chuyện, nam sinh kia họ Lý.” (*câu đầy đủ: Trời lạnh rồi, cho nhà họ Vương phá sản đi.)

Trợ lý số một: “… Anh Phó thật là khí phách!”

Trợ lý số hai: “Tôi cũng muốn có anh trai như vậy…”

Việt Loan Loan quay đầu vẻ mặt cảm khái ôm chặt vai Trì Tiêu: “Thế nên mới nói kiếp trước Trì Nhân Nhân thật sự đã cứu toàn vũ trụ, không chỉ có một ông chồng chăm lo mọi bề vây quanh từ nhỏ mà còn có một đám anh trai che chở lớn lên, kỹ thuật đầu thai này đúng là tuyệt!”

Trì Tiệu đợi chứng nghiện diễn kịch của Việt Loan Loan tái phát xong thì tiếp tục bình tĩnh đề nghị Mạnh Du: “Nếu chị cảm thấy không vui, lại không có cách ứng phó có thể thử nói cho anh ấy biết.”

Có câu vật họp theo bầy, có lẽ đám người Từ Thư Thừa Trì Trạm chính là như vậy, tuy rằng tính tình khác nhau nhưng trên người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm giống nhau.

Từ nhỏ đến lớn Trì Tiêu đã lĩnh hội rất rõ, tuy rằng không đến mức bị đám anh trai vây quanh cả ngày như sao vây quanh trăng, nhưng chỉ cần cô gặp phiền phức gì, bất kể lớn hay nhỏ, nếu Từ Thư Thừa không có mặt thì Trì Trạm sẽ giải quyết thay cô, Trì Trạm không có mặt thì còn có Lý Trình Dục, Phó Hàn, Tần Trác Huy…

Bọn họ tuyệt đối sẽ không để người nhà chịu chút ấm ức nào.

Không biết vì sao, có lẽ đó là thứ cảm xúc ai cũng có, chuyện vốn dĩ không cảm thấy ấm ức bao nhiêu, cứ chôn chặt trong lòng từ từ tiêu hóa là được, nhưng một khi có người dỗ dành và bầu bạn quan tâm, ấm ức nho nhỏ lập tức được phóng đại lên rất nhiều lần.

Đột nhiên Mạnh Du cảm thấy sống mũi cay cay, cô ấy nhớ tới lần cuối cùng mình và Phó Hàn nói chuyện phiếm.

Sáng nay anh ta nhín thời gian gửi tin nhắn hỏi cô ấy đã hạ cánh chưa, lúc ấy tâm trạng cô rất tệ nên chỉ trả lời ngắn gọn, sau đó mượn danh nghĩa làm việc không tiếp tục trò chuyện với anh ta nữa.

Lúc ở khách sạn Thụy Điển, cô ấy thuận miệng nhắc chuyện phải về nước chụp bổ sung, vốn không trông chờ anh ta có thể giúp gì, cô ấy có thể từ từ nghĩ cách, nhưng lúc ấy anh ta lại cực kỳ dịu dàng nói với cô ấy: Đừng lo, giao cho anh xử lý.

Không có quá nhiều lời ngọt ngào nhưng còn hơn vô số lời ngọt ngào.

“Chị Mạnh Du, nếu chị không muốn làm phiền anh Phó Hàn, em có thể hỏi anh trai em thử.”

Bỗng nhiên nghe Trì Tiêu nói vậy, mấy người không kịp phản ứng, trông Mạnh Du còn kinh ngạc hơn lúc nghe kể về chuyện thời trung học của Phó Hàn.

Cô ấy không ngờ Trì Tiêu sẽ nhúng tay vào chuyện của mình.

Trước sự thắc mắc khó hiểu của mọi người, Trì Tiêu chỉ vẻ mặt đầy tự nhiên mà nhìn Mạnh Du, ánh mắt bình thản mà ung dung: “Chị là bạn gái của anh Phó Hàn, giúp chị là việc nên làm.”

Nói rồi Trì Tiêu lấy điện thoại ra bấm số của Trì Trạm.

Việt Loan Loan nhìn mà thật sự muốn vỗ tay.

Mạnh Du còn đang chìm trong cảm xúc khó hiểu, chưa kịp ngăn cản Trì Tiêu thì điện thoại đã được kết nối.

Trì Trạm vẫn ở Trung Thành chưa đi, bây giờ đúng lúc ở trong phòng làm việc của Từ Thư Thừa, lúc Trì Tiêu gọi tới anh ta có hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc rồi nhận điện thoại: “Nhân Nhân?”

Từ Thư Thừa nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn sang, vừa khéo đối diện với vẻ mặt “Xem đi, em gái tôi chủ động tìm tôi, cần người chồng như cậu có ích lợi gì” của Trì Trạm.

Trì Trạm thậm chí không biết xấu hổ mà mở loa ngoài.

Giọng của Trì Tiêu mềm mại, vô cùng ngoan ngoãn: “Anh ơi, anh giúp em một việc có được không?”

Trì Trạm nhướng mày, ánh mắt nhìn Từ Thư Thừa mang theo chút khiêu khích và đắc ý.

Em gái tôi vợ cậu có việc không tìm cậu mà là tới tìm tôi, Từ Thư Thừa cậu có mất mặt hay không!

“Nhân Nhân gặp chuyện gì rồi? Từ từ nói.”

“Anh ơi, anh có biết Chu Ngôn không?”

Ánh mắt Từ Thư Thừa nhìn Trì Trạm càng ẩn ý sâu xa.

À há, vừa nghe đã biết là tên của đàn ông.

Từ Thư Thừa cậu thật thê thảm, vợ cậu tìm tôi hỏi người đàn ông khác chứ không có tìm cậu.

“Đó là ai?” Giọng của Trì Trạm rất ôn hòa, Trì Tiêu bên kia đầu điện thoại căn bản không nhìn thấy biểu cảm của anh ta giờ phút này, cũng không nhìn thấy sắc mặt bỗng trở nên u ám tối tăm của Từ Thư Thừa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio