.
[PHIÊN NGOẠI : TIÊU VŨ]
Sau khi sinh ra ở thời hiện đại, tôi biết thêm được một cụm từ - nổi loạn tuổi dậy thì.
Không biết tôi có thể hình dùng mình tuổi , ở kiếp trước với cái cụm từ này không, nhưng có vẻ như nó vẫn nhẹ nhàng quá thể?
Dù sao hậu quả nghiêm trọng tới vậy mà.
Có đôi khi nhìn thấy sử sách của thế giới này, nhìn Đường Huyền Tông một ngày ba đứa con, nhìn con Khang Hi hãm hại anh em để đoạt vị, tôi biết rằng, hoá ra thời gian tôi làm Thái Tử rất nhẹ nhàng.
Khả năng vì nó trôi qua dễ dàng quá, cho nên tôi không phân đen trắng phải trái, hay nói đơn giản hơn, là rất ngu.
Về sau tôi cũng suy nghĩ, lúc đó tôi bất mãn với Mẫu hậu đến cuối cùng là bởi nguyên do gì.
“Nương nương lại xuất cung rồi.”
“Nghe nói Nương nương ở chung cùng một đám thư sinh ở cùng một căn phòng trên phố, thực sự quá hoang đường rồi.”
“Ta đã dâng tấu cho Bệ hạ gọi Nương nương trở về, nhưng chuyện vẫn thế.”
“Nương nương lại không cho Bệ hạ sủng hạnh phi tử, suốt ngày ghen tuông. Nàng đã độc sủng rồi lại vẫn không chịu sinh thêm. Bây giờ dòng dõi của Bệ hạ mỏng manh, quả thực không tốt chút nào.”
Khả năng là do nghe những lời này nhiều nên đã bất tri bất giác tạo nên một ảnh hưởng tới tôi.
Dạy tôi đọc sách là Thái phó, từ nhỏ sách tôi học Lịch sử cổ, Tứ thư Ngũ kinh. Tôi lớn lên trong thời cổ đại, cho dù Mẫu hậu có nói điều gì đó về những câu chuyện ly kỳ, tôi cũng cho rằng mẹ hão huyền.
Cho nên dù là con ruột, tôi cũng không chú ý tới mẹ.
Mẹ không cho phép Phụ hoàng giao du với Tần phi làm tôi không hiểu được. Lý do tại sao bà vì Hiền phi mà xuất cung tôi cũng không hiểu được.
Tôi nghĩ, bà là Hoàng Hậu chí tôn, có được sự sủng ái của Phụ hoàng đã nhiều năm, đến cuối cùng thì không hài lòng việc gì? Tại sao lại đẩy mình vào hoàn cảnh như vậy, rồi còn liên lụy làm tôi bị chê cười nữa?
Giống như Hoắc thị ôn hòa hiền lành, cẩn trọng quản lý nội cung không tốt hay sao?
Lúc lời đồn đại của mẹ và Tần Minh xôn xao, tôi bị tức đến đầu óc choáng váng.
Tôi nghĩ, sau khi tôi rời đi, lúc Mẫu hậu cắt cổ tay nhất định phải rất tuyệt vọng, tuyệt vọng tới độ lời mẹ trong thư không nhắc tới tôi chữ nào.
Phụ hoàng truy ra nguyên do những lời đồn vô cánh cứ kia được truyền ra ngoài thì tra được ra Hoắc thị.
Hoắc gia sụp đổ, Hoắc thị được ban chết, trước khi chết còn cố kéo tôi xuống nước để trải đường cho con ả ta, nói sợ bị liên lụy theo Mẫu hậu nên mới cố kéo mẹ tới đường chết.
A, trước đây đối với tôi hiền từ, sau khi Mẫu hậu tôi rời cung lúc nào cũng ngon ngọt trấn an.
Thậm chí mỗi lần tôi tới chùa gặp Mẫu hậu đều là do ả giật dây: “Lời đồn lần này nhất định sẽ khiến cho Nương con lo sợ bất an, vì thế con nên đi thăm nàng, trấn an nàng đừng sợ. Bệ hạ cũng sẽ không tin vào mấy người xàm ngôn đâu.”
Lời nói quả dễ nghe. Ả biết ta tin những lời kia, nên chỉ cảm thấy Mẫu hậu lại càng hoang đường.
Tôi chỉ trách mình quá ngu.
Trước khi chết Hoắc thị lên án, nhưng tôi chẳng thèm giải thích, thậm chí còn cảm thấy có phần có lý.
Nếu như tôi không chỉ trích Mẫu hậu, có lẽ bà sẽ không cần phải để chứng minh trong sạch.
Phụ hoàng cũng cảm thấy ả ta nói đúng.
Người nói: “Con nên , ta cũng nên . Chúng ta đều đáng thế.”
Về sau đúng là Phụ hoàng không sống quá lâu, rõ ràng đang ở tuổi trai tráng, luôn khỏe mạnh nhưng đột nhiên cơ thể Người có quá nhiều thay đổi.
Tôi đăng cơ lúc vẫn chưa , cách năm Mẫu hậu qua đời chưa tới năm.
Nhị đệ của tôi, chính là đứa con trai của Hoắc thị, khi bà ta còn bất mãn vì hắn chưa lớn, mà sau khi Phụ hoàng qua đời, đệ đề này ném qua cho tôi.
Tôi một mực không quản nó, đem nó ném ở chỗ vị Thái phi nào đó tự sinh từ diệt.
Vị Phi tần đó không thân với Mẫu hậu, phải nói là ngoại trừ Hoắc thị ra, Mẫu hậu chẳng thân với ai trong cung cả. Tuy nhiên, người này xuất thân trong một gia đình thư hương, yêu thích thư pháp và hội họa, rất kính trọng Mẫu hậu. Khi Hoắc thị còn sống đã chèn ép bà, vì thế tôi cố ý bỏ rơi nhị đệ cho người cùng với Hoắc thị kết thù.
Tôi không ngờ rằng Nhị đệ của tôi không thừa hưởng dã tâm của Hoắc thị. Mấy năm trôi qua, tôi phát hiện hắn trở thành một tiểu mũm mĩm đáng yêu.
Không biết có phải do ảnh hưởng của vị phi tần kia hay không, nhưng hắn đặc biệt thích ngâm thơ và vẽ tranh, cũng không hay quan tâm chuyện chính sự, nhưng lại thích sưu tầm bản thảo thư pháp và tranh của danh nhân.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng hắn đặc biệt ngưỡng mộ các bản thảo, thư pháp và tranh vẽ của Mẫu hậu, dày công biên soạn thành sách, viết về cuộc đời của mẹ, và công khai chúng.
Hắn không tới chỗ tôi xin ban thưởng. Chắc hắn cũng biết tôi không muốn gặp hắn, vì thế mỗi lần nhìn thấy tôi, hắn run lên bần bật, thường thì sẽ trốn đi, chưa bao giờ chủ động đến gây sự với tôi.
Cũng không biết hắn làm như vậy mục đích là cái gì, Mẫu hậu tôi và các thiếp thân khác là vì Mẫu thân của hắn mà chết, họ nhà hắn cũng bởi vậy mà sa sút, hắn nhất định không thể không biết.
Sau này tôi tìm cơ hội hỏi hắn, hắn nói chỉ là khâm phục tài hoa của Mẫu hậu.
Hắn cũng nói: "Nếu Mẫu hậu là đàn ông, bà sẽ có thể làm được những điều vĩ đại, thay vì bị giới hạn bởi những bức tường của cung điện này."
Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng mình không giỏi bằng con trai của Hoắc thị về khoản hiểu mẹ.
Tôi thật không xứng làm con trai của Mẫu hậu.
Về sau, quả thực bà không cần tôi nữa.
Tôi không oán giận, chỉ mong những ngày sắp tới mẹ tôi được hạnh phúc.
.
[PHIÊN NGOẠI : TIÊU THỪA YẾN]
Trăn Trăn không phải là một diễn viên giỏi.
Sự khác thường của cô ấy, việc cô ấy cố gắng giả vờ là mọi chuyện vẫn ổn không giấu được tôi.
Tôi bắt đầu có suy đoán, nhưng không dám chứng thực nó.
Từ khi Trăn Trăn lên cấp , lúc nào tôi cũng sợ hãi, sợ hãi quỹ đạo cuộc sống sẽ chẳng có gì thay đổi, sợ ngày nào đó cô ấy sẽ xuyên tới thế giới đó, càng sợ cô ấy biết được cô ấy đã trải qua những gì.
Tôi nơm nớp lo sợ tới khi qua kỳ thi Đại học của cô ấy tháng, đưa cô ấy đi du lịch ngắn ngày, dẫn cô ấy đi tham quan trường học, tựa như hình với bóng. Tôi vẫn luôn sợ hãi cô ấy sẽ xuyên qua vào thời gian này.
Nhưng tôi rất may mắn, cô ấy không xuyên không, chúng tôi vẫn rất tốt đẹp.
Những năm vừa rồi, tôi đã vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi đã suýt quên đi những chuyện đã xảy ra ở một thời không khác.
Mà ở thời điểm tôi hạnh phúc nhất, ông trời bắt đầu làm khó tôi.
Trăn Trăn bị dính mưa, cơ thể không thoải mái nhưng không tìm tôi làm nũng, không chui trong ngực tôi kêu rằng mình khó chịu, thậm chí còn không nói gì với tôi, chỉ chui vào phòng ngủ nằm.
Chuyện này lạ tới nỗi tôi khó có thể coi nhẹ.
Mà khi tôi ôm eo muốn hôn cô ấy, rõ ràng tôi cảm giác được, cơ thể cô ấy nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Tim tôi rơi vào đáy vực.
Nhưng cuối cùng tôi không có dũng khí hỏi cô ấy đang làm sao, có phải đã biết gì đó hay không, chỉ coi như không phát hiện ra, nhẹ nhàng hôn cô ấy một cái: “Ngủ ngon nhé, yêu em.”
Là thực sự rất yêu, hy vọng cô ấy có thể cảm nhận được tình yêu này của tôi mà tiếp tục hạnh phúc ở bên tôi.
Trăn Trăn không chỉ lãnh đạm với tôi mà còn với Tiểu Vũ.
Lúc tôi đi Tiểu Vũ đi nhà trẻ, trên xe, nó rất sợ hãi, hỏi tôi có phải mẹ đã nhớ ra chuyện gì rồi không.
Bạn xem, Trăn Trăn chắc chắn không phải là diễn viên giỏi, bất luận là tôi hay con trai đều thấy được sự dị thường.
Nhưng tôi nói: “Cha không biết.”
Tôi không muốn thừa nhận.
Sau này, Trăn Trăn không còn giữ vẻ lãnh đạm như vậy với chúng tôi nữa, nhưng cô ấy cũng giả vờ tốt như vậy, trong bộ dạng tươi cười đều có sự mỏi mệt rất rõ.
Cô ấy muốn gửi sinh viên vào phòng thư ký là chuyện lần đầu xảy ra, vì thế tôi rất ngạc nhiên. Nhưng tôi biết, nhất định có nguyên nhân trong đó.
Rất nhanh sau đó tôi đã rõ đáp án.
Bởi tâm tư sinh viên kia rõ rành rành.
Tiểu Đỗ nói với tôi dạo gần đây có thám tử tư theo dõi tôi.
Tôi vẫn không muốn thừa nhận, ôm một tia hy vọng, để thư ký đời sống nhắc nhở Trăn Trăn một chút.
Trăn Trăn thờ ơ, còn nói đỡ cho sinh viên.
Cô ấy cố ý. Cô ấy muốn mượn cớ này mà rời đi sao?
Vậy nếu như tôi không để cô ấy viện được cớ này, có phải cô ấy sẽ không rời đi không?
Tôi nói với cô ấy tôi không thêm phương thức liên lạc với người kia. Tôi nói, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với sinh viên kia. Tôi nói tôi thực sự rất yêu cô ấy.
Thế nhưng Trăn Trăn càng ngày càng mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục cảnh giả tạo này nữa.
Cô ấy tăng ca ngày càng nhiều, về nhà càng ngày càng muộn. Về sau thậm chí còn không về nhà.
Tôi tra hoạt động tín dụng của cô ấy thì phát hiện cô ấy thuê một phòng ở khách sạn gần trường.
Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể để Tiểu Vũ gọi điện cho cha mẹ chồng.
Cha mẹ chồng quả nhiên tới đây để tạo áp lực cho Trăn Trăn.
Nhưng kết quả không tốt hơn chút nào.
Tôi cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng vẫn chọc cô ấy tức giận.
Tôi chỉ muốn nói nếu như công việc mệt mỏi, tôi có thể nói chuyện với Lãnh đạo trường cô ấy, nhưng lại bị hiểu lầm.
Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Trăn Trăn nói tôi không cần làm gì cả, nhưng nếu không làm gì, có phải cô ấy sẽ rời khỏi tôi không?
Tôi lại nghe đồng nghiệp nói cô ấy đang tìm luật sư ly hôn rồi.
Đến cùng, tôi phải làm gì bây giờ?
Kể cho cô ấy nghe về quá khứ hạnh phúc của chúng tôi có thể để cô ấy có thêm chút lưu luyến không?
Lúc trông thấy Tần Minh, ngoại trừ kinh ngạc, tôi còn sợ hãi.
Tôi nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Nghĩ tới lúc còn ở Vương Phủ, tôi đã thấy thần thái lúc Trăn Trăn đọc văn chương Tần Minh viết. Lúc đó tôi đã biết, nhất định cô ấy có ấn tượng với người này.
Nghĩ tới khi tôi tới hội quán của tập san đón Trăn Trăn, nhìn thấy Tần Minh và một đám thư sinh khác đang luận tranh của Trăn Trăn, chỉ riêng ánh mắt Tần Minh là không chút giả tạo nào.
Tôi biết giao tình của họ lúc đó rất nhạt, nhưng khi xảy ra chuyện, Trăn Trăn lại biện luận cho Tần Thái phó làm tôi không khỏi nghi ngờ. Cô ấy ra sức bảo vệ họ phía sau, mấy phần vì Tần Thái phó, mấy phần vì Tần Minh đây?
Về sau, tôi biết được cuộc sống rất thê lương của cô ấy nhưng tất cả đã muộn rồi. Lá thư cô ấy để lại làm tôi hộc máu, mà nghe nói Tần Minh cũng tự để chứng minh theo cô ấy làm tôi não lòng.
Tôi trừng phạt kẻ tung tin đồn nói Hoàng Hậu bị Hoắc thị trảm, xử lý cả Hoắc gia lại bồi thường cho Tần phủ. Cái kết luận hai người trong sạch, mà tôi trong những đêm thanh vắng ngẫm lại, tự vấn có phải mình chính là Mã Văn Tài trong “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hay không?”
Điều khác biệt duy nhất là tôi không thể xin lỗi Trăn Trăn được nữa.
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, rằng tại sao chúng tôi lại tới bước đường này. Tôi đã từng viện rất nhiều lý do, như Trăn Trăn không thuận lúc tùy tục, cố chấp làm những việc thời đại này không dung thứ. Hay áp lực trong ngoài triều đình làm cho tôi mệt mỏi, cảm thấy chỉ cần nhượng bộ là giải quyết hết các vấn đề.
Những lý do đều là tôi tìm cho mình vào thời điểm Trăn Trăn muốn rời cung.
Về sau tôi mới hiểu, không có nhiều lý do như vậy. Chỉ có chuyện tôi đặt cô ấy thấp hơn tôi. Tôi hưởng thụ quyền lực tối cao mà lễ giáo phong kiến mang lại cho tôi, bỏ lại quá khứ, từ bỏ quá khứ của tôi với Trăn Trăn, lấy “thuận lúc tùy tục” làm lý do, giam cô ấy trong lồ ng giam vàng son này.
Tôi với cô ấy đến từ cùng một thế giới, vốn tôi nên là người hiểu cô ấy nhất, nhưng đến cùng lại là người không hiểu nhất.
Cô ấy bất chấp mạng sống bảo vệ người khác thì mới thực sự là cô ấy, ngay cả trong thời gian cô ấy ảm đạm nhất vẫn luôn muốn mang ánh sáng tới cho người khác.
Rất khéo, người kia cũng đang dùng cả sinh mệnh bảo vệ cô ấy.
Thực sự là một tình yêu cảm động trời đất, càng làm tôi như một tên hề.
Nhiều năm như thế, những ngọt ngào hạnh phúc kia tôi đều nhanh chóng quên đi, nhưng lại giậu đổ bìm leo, thừa lúc cô ấy không nhớ gì cả, ti tiện ở bên cạnh cô ấy.
Lúc này, thấy Tần Minh và Trăn Trăn ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, suy nghĩ tôi loạn vô cùng, nhưng cố chấp không muốn rời đi.
Tôi không dám tiến lên, sợ xé rách lớp giấy cuối cùng rồi không thể cứu vãn được nữa. Lúc hoàng hôn, tôi chậm rãi trở về khu hành chính, chậm rãi chờ đợi cô ấy.
Mặt trời xuống núi, sắc trời dần đen, tôi vẫn không thấy cô ấy về, cuối cùng không kiềm được gọi điện thoại cho cô ấy.
Thực sự tôi sợ cô ấy không về nhà nữa, sợ cô ấy trực tiếp bỏ đi cùng Tần Minh, sợ cô ấy dễ dàng tựa trở bàn tay bỏ lại tôi.
Cũng may, cô ấy vẫn trở về.
Nhưng ông trời cũng không ủng hộ tôi thêm nữa. Cô ấy nói một câu, triệt để phá nát đi cảnh yên bình giả tạo giữa chúng tôi.
Giống như không còn đường vãn hồi nữa.
Dù tôi vùng vẫy giãy dụa, cuối cùng cô ấy cũng nói ra chữ ly hôn.
Tôi không đồng ý nhưng tôi càng như thế, cô ấy càng thấy tôi cố ý giam cầm mình, giống như trước kia tôi đưa cô ấy tới ngôi chùa.
Rõ ràng tôi không có ý kiến, chỉ là tôi không chấp nhận được việc cô ấy rời đi.
Tôi chẳng biết mình phải làm gì nữa.
Tần Minh tiếp tục tìm tôi để trao đổi về thỏa thuận ly hôn, tôi hỏi anh ta: “Anh sẽ ở bên Trăn Trăn sao?
Tần Minh trầm mặc chốc lát, nói: “Không biết nữa, theo ý cô ấy.”
Hóa ra là thế.
Thế thì tôi cũng theo cô ấy muốn.
Cuối cùng tôi cũng ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn.
Chuyện chúng tôi ly hôn, cha mẹ hai bên đều biết.
Tôi đem cái sai ôm vào mình, chỉ nói là tôi với thư ký không minh bạch với nhau.
Tôi biết Trăn Trăn không có cách nào giải thích với cha mẹ, tôi không muốn cô ấy khó xử.
Nguyên lai cũng là do lỗi của tôi.
Một năm sau, Trăn Trăn và Tần Minh kết hôn.
Đương nhiên hôn lễ không mời tôi.
Tôi mượn tay bạn bè đưa quà mừng, cũng vụng trộm tới hiện trường để nhìn lén.
Bọn họ tổ chức một hôn lễ đơn giản trên bãi cỏ, Trăn Trăn với bộ váy trắng tinh khôi cười thật thoải mái trên nền cỏ xanh.
Hôn lễ của tôi với Trăn Trăn long trọng hơn hôn lễ này nhiều.
Nhưng khi đó long trọng bao nhiêu thì giờ đây tôi cô đơn bấy nhiêu.
Bọn họ, người có tình chắc chắn sẽ tới với nhau.
Mà tôi là nhân vật phản diện chen ngang cũng nên rút lui rồi.
Nhưng lúc đầu, tôi không phải phản diện. Rõ ràng tôi đã từng là nhân vật chính.
Chỉ do tôi đã phạm sai lầm. Về thế, hai đời, tôi đều là gã cô đơn.
(HOÀN TOÀN VĂN)
________________________
Đôi lời: Hôm qua xốp đọc comment thì thấy có nhiều bạn thấy hơi hụt hẫng với cái kết này. Thực ra thì việc này cũng dễ hiểu, bởi có lẽ tác giả nhà chúng ta đưa nam chính lên sàn muộn quá, cho nên có thể độc giả chưa có nhiều không gian để cảm kỹ về nhân vật này, vì vậy nên chắc chắn thiện cảm cũng chưa có nhiều được rồi. Nhưng mình nghĩ chi tiết cuối cùng cũng không hẳn là chưa hợp lý. Bởi vì nữ chính và Tần Minh đã quen biết và đã từng cùng giúp nhau, bên cạnh nhau những lúc tăm tối của cả hai bên, chính vì thế nên hẳn đã có những cảm xúc nhất định với nhau rồi. Chỉ là nếu ở kiếp trước, họ vẫn chưa chọc thủng tầng giấy mỏng vì thân phận, vì lễ giáo phong kiến thì giờ đây, sau nhiều chờ đợi (chờ từ lúc cô giáo Cao mất trí nhớ tới khi nhớ lại và ngẫm lại cảm xúc đã từng có trong kiếp cổ đại), họ đã dũng cảm cho nhau một cơ hội, vậy thôi á. Đã chờ qua nhiều năm để nhớ lại nhau, có lẽ cũng dài và đủ chứng minh thâm tình của Tần Minh. Tuy nhiên đây chỉ là ý kiến của xốp hoi, và mỗi độc giả sẽ có cách cảm nhận khác nhau, vậy nên cả nhà cứ hoan hỉ nhó. Cuối cùng, cảm ơn cả nhà đã đi cùng mình thêm tiếp một bộ truyện nữaaaa.