Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tấm ảnh trên tay Triệu tiên sinh rơi xuống đất bị Qúy Tử dùng tốc độ ánh sáng nhặt lên.
Qúy Tử lôi Thẩm Kình Hoài rón rén đi ra ngoài.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, cảm xúc nóng ẩm khiến cô lấy lại bình tĩnh, vậy mà trong lúc hoảng loạn cô lại kéo tay Thẩm Kình Hoài!
Sắc mặt Qúy Tử trắng bệch, cô len lén nhìn về phía sau, thấy bàn tay mình đang nắm lấy từng ngón tay lộ rõ khớp xương của người đàn ông, một kiếp sầu xin niệm trong lòng.
Thẩm Kình Hoài thấy vậy thì bình tĩnh buông lỏng tay, không chủ động đề cập tới hành động kia.
Qúy Tử như được phát đại xá, muốn xoa bàn tay để nới lỏng xương cốt nhưng lại sợ Thẩm Kình Hoài phát hiện, nhớ tới chuyện kia, cô đành nhịn xuống cảm giác khó chịu, cùng anh đi dạo một lúc lâu.
Thẩm Kình Hoài hỏi: “Vừa rồi tôi thấy dòng chữ bến tàu Thanh Hải, có muốn tới đó hỏi thăm chút không?”
Qúy Tử gật đầu: “Có lẽ đây là lựa chọn tối ưu nhất rồi, nơi này có quá nhiều điểm đáng ngờ nhưng những mấu chốt mà chúng ta biết đều bị đứt đoạn, chỉ bằng mấy chữ kia khó mà xâu chuỗi lại được.”
Hai người bắt xe đi thẳng đến bến Thanh Hải.
Ngay gần bến tàu là một khu phố toàn những nhà hàng hải sản.
Vừa lúc hoàng hôn, Qúy Tử và Thẩm Kình Hoài còn chưa ăn gì, cả hai định sẽ đi ăn một bữa ngon.
Vì cũng đầu thu nên việc buôn bán ở ven biển dần trở nên ế ẩm, mấy nhà hàng trước cửa cảng vắng tanh không một bóng khách, thỉnh thoảng lác đác vài vị phu nhân hay thiếu gia nhà giàu đến gọi mấy đĩa hải sản.
Thẩm Kình Hoài chọn một nhà hàng sang trọng bước vào, bà chủ ngẩng đầu nhìn vị khách vừa mới tới, là một người đàn ông, cả người anh mang theo hơi sương ẩm ướt, hàng lông mày nghiêm nghị, môi mỏng mím chặt, một tay đút ở trong túi chậm rãi bước tới.
Chu choa mạ ơi người đâu mà đẹp thế, chị ta càng ngắm càng thấy thích, trong lòng không ngừng cảm thán bố mẹ nhà này cũng khéo đẻ phết.
Bà chủ còn tưởng là một người đàn ông trẻ tuổi độc thân ai ngờ chưa đến vài giây đã thấy một cô gái xinh đẹp theo sau, hóa ra là hoa đã có chủ.
Bà chủ mất hứng, vẻ mặt ủ rũ tới đón tiếp: “Hai người muốn ăn gì?”
Riêng khoản giao tiếp Thẩm Kình Hoài khá có kinh nghiệm, vì thế trả lời: “Bà chủ có món nào đặc sắc muốn giới thiệu cho chúng tôi? Không biết mùa thu ở Bắc Thành có món gì tươi ngon không?”
“Anh hỏi đúng người rồi đấy!” Bà chủ là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, nhìn qua có hơi lớn tuổi nhưng vẫn còn quyến rũ.
Trên người mặc một bộ sườn xám dài màu mộc lan ôm sát lấy vòng eo nhỏ nhắn, trên cổ áo đính thêm một lớp lông thỏ trắng mềm mại.
Trong nhà hàng có đốt than củi, dù mặc váy xẻ tà cao lộ cả đùi cũng không cảm thấy lạnh.
Chị ta vừa cắn hạt dưa vừa bước tới nói: “Tôi bảo phòng bếp làm cá mù làn cho hai người nhé?”
“Được, phiền bà chủ gọi thêm mấy món hải sản, món gì cứ tùy chị quyết định.” Thẩm Kình Hoài cũng không khách khí với chị ta, anh tìm một cái bàn, cởi áo khoác rồi ngồi xuống.
Qúy Tử sợ mình thành trò hề nên không dám hỏi người ta, lúc này mới nhỏ giọng nói với Thẩm Kình Hoài: “Chú nhỏ, cá mù làn là cá gì vậy?”
Thẩm Kình Hoài suy nghĩ một chút rồi thong thả giải thích với Qúy Tử: “Đó là loài cá có màu hồng, thân dẹt, đầu to và nhiều gai độc, đâm vào tay sẽ rất đau.
Giống như mấy nhà hàng hải sản khác, lát nữa họ sẽ đem con cá sống cho chúng ta xem nhưng cháu nhớ đừng có táy máy chạm tay vào kẻo tiền mất tật mang.”
Qúy Tử được mở mang thêm kiến thức gật gù tấm tắc, một lát sau lại hỏi: “Chú nhỏ, không phải chú bị mất trí nhớ à? Sao cái gì chú cũng biết vậy?”
“Sách” Thẩm Kình Hoài hít một hơi sâu, tặng cô một cái liếc mắt: “Chỉ không nhớ rõ một số chuyện chứ có phải bị ngốc đâu.”
Qúy Tử lẩm bẩm: “Sao chú nhớ con cá mà không nhớ cháu…Đến con cá còn quan trọng hơn cả cháu á?”
“Cháu vừa nói cái gì?”
“Không nói gì!” Qúy Tử nghiến răng chặn lời anh.
Thẩm Kình Hoài nhíu mày, không biết đã chọc phải chỗ nào của cô nhóc này?
Một lúc sau, ông chủ bưng cá mù đựng trong một cái sọt tre nhỏ, phía dưới có lót giấy thấm dầu ren rỗng, cá mù có màu đỏ như máu, lớp da bóng loáng còn dính chút nước, nhìn qua cảm giác hơi dính dính.
Ông chủ cùng Thẩm Kình Hoài nói chuyện: “Cá ở đây đều là loại tươi ngon, bọn này thường sống trong các kẽ đá nên rất sạch sẽ.
Trông hai người không giống dân địa phương, chắc chưa ăn cá này bao giờ nhưng cứ yên tâm về hương vị, chắc chắn sẽ ngon.
Nếu hai người xem xong rồi, tôi sẽ bảo phòng bếp làm vài món cho hai người nếm thử nhé?”
“Cảm ơn ông chủ.”
Sau một hồi tất bật đi lại có thể thấy chủ quán này là người rất thẳng thắn thành khẩn và đặc biệt biết chiều lòng khách, đây cũng chính là chiêu thức phục vụ của người dân miền biển, hồn hậu hào sảng, biết xây dựng ý kiến với khách hàng nên công việc mới ăn nên làm ra được.
Nửa tiếng sau, bà chủ bưng lên một nồi canh cá mù trong veo cùng vài món nhắm như đậu phụ, cua gạch hấp chắc mẩy tất cả đều nóng hôi hổi.
Qúy Tử đã sớm đói meo, cô vội cầm thìa múc một chén canh đầy, nhấp một ngụm thỏa mãn.
Món này được làm từ thịt cá cùng củ cải và giá đỗ, nước canh ninh nhiều giờ nên có màu trắng đục như sữa.
Khói bốc lên nghi ngút, sì sụp húp một ngụm canh ngọt thơm ấm nóng như xua tan đi cái lạnh của gió biển.
Qúy Tử thấy ngon nên uống liền hai bát.
Một mình cô cứ thế vui vẻ ăn uống no say nhưng Thẩm Kình Hoài lại có mục đích khác.
Anh đặt đũa xuống, nói chuyện với bà chủ: “Bà chủ, nói thật với chị, tôi có chút tò mò, ở bến Thanh Hải này có truyền thuyết kỳ quái gì không?”
Bà chủ ngừng cắn hạt dưa, cười nửa miệng nói: “Cậu rõ ràng biết rồi còn hỏi, chỗ nào tiếp khách du lịch chả có dăm ba cái truyền thuyết địa phương? Thanh Hải chỗ chúng tôi tất nhiên cũng có rồi! Cậu nghe qua người cá chưa? Trong《 Sưu Thần Ký 》 viết-‘Nam Hải có người cá, sống ở dưới nước giống như loài cá, chuyên nghề dệt vải, nước mắt chảy ra hóa thành hạt châu.’ Tương truyền ở Thanh Hải cũng có người cá, chính là mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích nước ngoài!”
“Chuyện này có thật?”
“Ai mà biết được? Tôi cũng chỉ nghe ông cha kể rằng ở Thanh Hải có một đôi tình nhân, cô gái bỏ trốn theo chàng trai nhà nghèo nhưng lại bị vị hôn phu nhà giàu bắt được.
Hai người trong lúc loạn lạc nhảy xuống biển tuẫn tình, cô gái sau đó biến thành người cá, ngày ngày ở trên biển than khóc.
Chỉ cần là thuyền đánh cá của gia đình vị hôn phu giàu có ra khơi đều sẽ bị sóng lớn lật úp.
Cho đến một hôm nọ, vị hôn phu kia bị người cá giết chết trên bờ biển, lúc này mọi oán khí của cô gái mới tan biến.
Về sau, trước khi thuyền đánh cá ra khơi, phải thắp hương khẩn cầu nữ thần cá phù hộ cho biển yên sóng lặng, dần dần cũng trở thành tập tục ở chỗ chúng tôi.”
“Hóa ra còn có một câu chuyện như vậy.” Qúy Tử thở dài.
Canh cá mù làn
Cá Mù Làm
Sưu Thần Ký ( In Search of the Supernatural) của Gan Bao hay Can Bảo là một tác phẩm tổng hợp của Trung Quốc về truyền thuyết, truyện ngắn và tin đồn liên quan đến các vị thần Trung Quốc, ma Trung Quốc và các hiện tượng siêu nhiên khác.
Tác phẩm đã được PGS.
TS.
Nguyễn Thị Oanh chủ trì dịch..