Thẩm Kình Hoài không đoán được suy nghĩ của cô nhóc này, nhưng khi nhìn vào cặp mắt hạnh ngập nước quyến rũ kia, có cảm giác nếu anh không ăn bánh quy, cô sẽ ủy khuất mà khóc thành tiếng.
Thẩm Kình Hoài thở dài, không nhiều lời cắn một miếng bánh.
Qúy Tử nghĩ ngợi một lúc lâu mới nói: “Nếu chú nhỏ đi điều tra thì cho cháu theo với nhé? Chú cứ yên tâm, cháu sẽ cải trang và đội mũ cẩn thận, người khác không nhận ra cháu là nữ được đâu.
Chú chỉ cần nói cháu là tùy tùng của chú, một thiếu niên thanh tú bị câm.”
Thẩm Kình Hoại cười nhạo: “Cũng biết mình thanh tú cơ à?”
“Không phải ạ?” Qúy Tử đáng thương nói “Chú nhỏ, trông cháu xấu đến vậy sao?”
Giọng nói mềm mại, tinh tế quanh quẩn ở bên tai, Thẩm Kình Hoài cảm thấy lòng mình cũng mềm đi, nhất thời tránh ánh mắt của cô, khẽ ho một tiếng “Không xấu.”
“Thế không phải đẹp thì là gì ạ?”
“Mẹ cháu có từng bảo cháu đặc biệt ồn ào không?”
“Không có đâu, mẹ cháu còn mắng cháu vì quá ít nói kìa, bảo là không biết thể hiện gì cả.”
“Có vẻ mẹ cháu không hiểu chút nào về cháu rồi, chứ tôi thấy cháu… nói quá nhiều.”
“…” Chết tiệt, chú nhỏ dám ghét bỏ cô vì cô nói nhiều! Qúy Tử tức giận ngoặm một miếng bánh, rồi im lặng luôn.
Trước khi đến vũ trường Dạ Vũ, Qúy Tử muốn tới tiệm cắt tóc bên cạnh Phường Đức Minh hỏi thăm tình hình, bởi vì cô cảm thấy chuyện người cá thực sự quá kỳ quái.
Từ lúc hai người cầm chiếc kẹp tóc đi tìm người phụ nữ xinh đẹp sống trong nhà tài xế Vương tới nay đã phát hiện ra quá nhiều chuyện, biết được người phụ nữ xinh đẹp kia có thể là bà chủ của Phường Đức Minh, mà bà chủ Phường Đức Minh trong miệng Triệu tiên sinh lại là người cá.
Hôm đến nhà hàng kia lại nghe được một lời giải thích hoàn toàn khác, người cá mà Triệu tiên sinh gặp là An Mạt Li.
Nếu cả hai đều là sự thật, vậy có nghĩa, bà chủ Phường Đức Minh và An Mạt Lị có thể là cùng một người?
Nhưng An Mạt Lị không phải đã chết rồi à, một người chết làm sao có thể đào mồ sống lại được? Vậy bà chủ Phường Đức Minh là ai? Là người sống hay là cô hồn dã quỷ? Hay là hải nữ ẩn mình trong vực đêm sâu thẳm?
Qúy Tử nghĩ tới đây mà sởn cả tóc gáy, cánh tay hơi run rẩy kéo Thẩm Kình Hoài đi về phía tiệm cắt tóc.
Ông chủ đang tính toán sổ sách, thấy bọn họ tới lập tức niềm nở hỏi: “Hôm nay hai người muốn đổi kiểu đầu gì?”
Qúy Tử cười nhẹ: “Anh xem tôi nên làm kiểu gì?”
Ông chủ đang giúp Qúy Tử sửa lại đầu thì thấy Thẩm Kình Hoài tới hỏi: “Hỏi anh một câu này được không, mong anh đừng chê cười.”
“Anh cứ nói?”
“Anh hẳn là biết An Mạt Lị?”
“Nữ ca sĩ nổi tiếng hàng đầu Bắc Thành, người ở đây có ai mà không bỏ tiền nghe cô ấy hát đâu?”
“Anh có từng nghe cô ấy hát bao giờ chưa?”
“Tất nhiên là có rồi! Khi đó tôi còn là fan cuồng nhiệt của cô ấy đấy!”
Thẩm Kình Hoài cười nhạt: “Vậy có bao giờ anh cảm thấy bà chủ Phường Đức Minh có điểm giống An Mạt Lị không?”
“Bà chủ Phường Đức Minh cả ngày đều đeo mặt nạ, gương mặt chỉ để lộ mỗi mắt với lông mày thì sao tôi biết được? Nếu thử che mặt tấm áp phích của An Mạt Lị đi thì chắc cũng giống khoảng ba bốn phần.”
“Vậy giọng nói của hai người họ có điểm nào tương đồng không?”
“Giọng nói á, thực sự không giống một chút nào, mà sao giống được? Tôi còn chưa có diễm phúc để nghe cô An Mạt Lị nói đâu, anh hỏi câu này hơi khó đấy.
Mà cô An mất cũng được bốn năm rồi, bà chủ Phường Đức Minh dọn tới Bắc Thành từ ba năm trước làm sao có thể liên quan được?” Ông chủ tiệm cắt tóc khó hiểu trước câu hỏi này.
Ngay cả giọng nói cũng khác nhau thì không thể nào là cùng một người được.
Nếu không phải, tại sao Triệu tiên sinh lại khẳng định đó là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết? Cuối cùng thì ai mới là người nói dối?
Khi Thẩm Kình Hoài cùng Qúy Tử đến vũ trường Dạ Vũ, cô sớm đã giấu mái tóc đen tuyền của mình dưới vành mũ.
Qúy Tử lấy trong rương mây một chiếc áo khoác da tối màu, kiểu dáng này khá trung tính dù không phải kiểu phụ nữ yêu thích nhưng thực tế nó cũng chỉ dùng để tự lừa dối mình.
Nhìn gương mặt mà ngày thường cô mất công chăm sóc nâng niu kia, anh tự hỏi có cậu trai nào mà làn da lại trắng nõn như thế không?
Thẩm Kình Hoài biết tính cô ham chơi nên cũng kệ, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị mấy tên lão làng trong Dạ Vũ tinh mắt phát hiện ra thôi.
Qúy Tử quay ra làm mặt quỷ với Thẩm Kình Hoài, cố tình bóp giọng nói trầm xuống: “Chú nhỏ, nhớ là cháu bị câm, lát nữa đừng để cháu tiếp đãi gì hết đấy nhé!”
Thẩm Kình Hoài đành chịu phục: “Vâng thưa ngài.”
Nghe vậy, Qúy Tử vui vẻ túm lấy góc áo của anh nghênh ngang đi về phía trước.
Thẩm Kình Hoài phát hiện tây trang của mình bị kéo đi, cúi đầu nhìn bàn tay trắng như tuyết kia, bất lực nói: “Cháu ra ngoài có thấy đứa con trai nào lại đi túm tay áo người khác không? Vô duyên vô cớ sẽ bị cười nhạo, còn bị nói là có sở thích với đàn ông, tới nơi phong nguyệt này để bắt ghen đấy. ”
Ống tay áo trong truyền thuyết =))).