Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qúy Tử thắc mắc hỏi: “Tên của loại bánh này là bánh dẻo lạnh nhưng sao lại nhìn giống bánh nếp hấp vậy?”
Không để Qúy Đỗ Quyên có cơ hội giải thích “mười vạn câu hỏi vì sao” của Qúy Tử, Thẩm Kình Hoài nhanh miệng giành vị trí này: “Để làm món bánh dẻo lạnh này cần phải trải qua một bước hấp.
Đầu tiên đem gạo xay nhuyễn, dùng nước ấm rưới lên cho chỗ bột thành một khối rồi ủ lên men.
Cuối cùng nhào cùng với mỡ lợn và đường, đem khối bột cho vào khuôn hấp chín.
Chờ thành hình mới cắt thành miếng vừa ăn cho đi ướp lạnh, đến khi cần phục vụ khách mới đem ra.”
Qúy Tử như được mở ra một chân trời mới hào hứng nói: “Thảo nào nó có vị giống như bánh hấp, vừa thơm ngậy lại mềm.”
“Cháu thích là được rồi.”
Qúy Tử hết lời khen ngợi Thẩm Kình Hoài: “Người sành ăn có khác, riêng khoản ăn uống chơi bời hỏi chú nhỏ cái gì cũng biết!”
Thẩm Kình Hoài bất giác nhíu mày, câu này là đang kích đểu anh phải không?
Qúy Đỗ Quyên thấy hai người kẻ tung người hứng, mồm miệng ai cũng sắc bén không ai chịu thua ai, trong lòng chợt cảm thấy có chút thích thú.
Cô ta nhấp môi cười nói: “Hai người quả thực rất xứng đôi.”
Thẩm Kình Hoài nghe xong lời này, bản năng giống như có ngàn tiếng gào thét không muốn Qúy Đỗ Quyên nói thêm, vì thế lập tức hỏi: “Được rồi, nếu cô rảnh rỗi vậy thì nói một chút chuyện về An Mạt Lị đi?”
Đây là có ý nhắc nhở cô không nên nhiều chuyện à? Qúy Đỗ Quyên hơi ngỡ ngàng, cô ta còn nghĩ hai người họ có quan hệ mập mờ gì cơ!
Đương nhiên khách đã yêu cầu thì cô ta sẽ nói.
Đặt chân tới Dạ Vũ đã gần bảy tám năm, khi đó cô ta mới chỉ là một cô nhóc ngây ngô quê mùa mới thành niên, được phân tới làm việc dưới trướng An Mạt Lị.
Nhắc đến An Mạt Lị, người kia chính là đứa con cưng trên đầu quả tim của má Triệu.
Ngày đầu nhìn thấy An Mạt Lị, cô ta chỉ nhớ trên mái tóc đen dài của người phụ nữ có cài một cái một cái kẹp tóc màu đậu đỏ, đôi má hơi bầu bĩnh toát lên vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Qúy Đỗ Quyên chưa từng nhìn thấy mỹ nhân nào đẹp tao nhã như vậy, trong lúc nhất thời đã thất thố nhìn thẳng mặt người ta.
Từng cái giơ tay nhấc chân của An Mạt Lị đều toát lên vẻ kiêu sa, quý phái không thua kém gì những phu nhân nhà giàu.
Qúy Đỗ Quyên từ trước tới nay đều cho vũ trường là nơi chỉ để đốt tiền vào một đám đàn bà vừa ngu vừa bẩn, thậm chí đàn bà ở chốn này còn bị khinh miệt như một món hàng mua vui cho người, ngay cả bản thân cô ta cũng vì đồng tiền mưu sinh mà đắm chìm vào trụy lạc.
An Mạt Lị dường như nhìn ra suy nghĩ của Qúy Đỗ Quyên, đợi mọi người đi hết, chị ta cười lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cao cằm nói: “Nếu đã khinh thường nơi này tới vậy thì đừng có bén mảng tới.
Còn đã tới đây làm việc thì phải làm cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện cao thấp sang hèn ở đây, nên nhớ người đời cười kẻ nghèo chứ chả ai chê gái điếm cả.”
Toàn thân Qúy Đỗ Quyên run lên từng đợt, cô ta như vừa trong mộng tỉnh dậy, biết rõ bản thân cùng cực tới bước đường này cũng vì miếng cơm manh áo của gia đình nhưng nhìn cô ta đã lưu lạc tới nông nỗi nào rồi mà còn mặt dày nghĩ tới hai chữ tự trọng.
Tự bản thân mày nhìn An Mạt Lị mà xem, như cá gặp nước sống một cuộc đời tiêu dao tự tại.
Thuốc lá, kẹp đỏ toàn những thứ xa xỉ dát lên người, có chỗ nào thấy chị ta túng quẫn?
Qúy Đỗ Quyên không khỏi ngưỡng mộ An Mạt Lị, lúc mới tới Dạ Vũ không một ai muốn chơi cùng cô ta, lại hay bị đám chị đại tẩy chay nên cô ta cũng rất biết cách nắm lấy cơ hội này.
Qúy Đỗ Quyên học rất nhanh, ngày nào cũng đung đưa trước mặt An Mạt Lị bưng trà rót nước, chọc cho chị ta cười.
Người muốn xum xoe lấy lòng An Mạt Lị nhiều không kể xiết, một Qúy Đỗ Quyên cũng chỉ là hạt muối bỏ biển.
Nhưng có lẽ một khắc chân thành kia mới khiến An Mạt Lị nhất thời cảm động.
Vào ngày hôm ấy, An Mạt Lị tiếp phải một vị khách khó tính.
Trong phòng khiêu vũ, An Mạt Lị hát sai mất một từ khiến vị khách kia không chịu bỏ qua, còn định lao lên sân khấu đánh chị ta.
Người kia rõ ràng cố ý tới đây để quấy rối, lợi dụng lúc An Mạt Lị sơ hở hất nước trà lên người chị ta.
An Mạt Lị không hề tỏ ra khó chịu, gương mặt gắng gượng tươi cười lau đi bụi đất bám trên người rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Qúy Đỗ Quyên rón rén đến gõ cửa, trên tay còn bưng cho An Mạt Lị ít bánh ngọt và sữa bò.
An Mạt Lị thấy vậy vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo liếc cô ta một cái rồi nói: “Người khác đều chờ xem trò cười của tao, nói An Mạt Lị tao cũng có ngày này, tại sao mày không đi theo bọn nó? Lúc này còn ra vẻ săn sóc cho ai coi?”
Qúy Đỗ Quyên thật thà đáp: “Em thấy chị An hát hay mà, ít nhất chị không sửa lại lỗi đấy, nghe cuốn hút hơn nhiều.”
Am Mạt Lị nghe vậy, khẽ “xì” một tiếng: “Thôi không phải dỗ ngọt tao.
Bản thân có mấy cân mấy lạng tự tao biết, đêm nay quả thực là lỗi của tao.”
Chị ta dùng dằng nhận lấy bánh và sữa, chỉ cắn một miếng nhỏ, gương mặt đẹp hơi đăm chiêu: “Nghĩ lại thì, chỉ bằng cái tiếng chị này của mày, chị đây sẽ nhận mày làm em gái chị.
À mà này bánh này làm từ cái gì mà ngon vậy, lần sau nhớ mang nhiều nhiều chút đấy nhé.”
“Hì, em nhớ rồi!” Qúy Đỗ Quyên vui mừng khôn xiết, sau bao nhiêu khó khăn cuối cùng cô ta cũng tiến gần tới trái tim của An Mạt Lị.
Thời buổi này, có mấy cô ca sĩ nổi tiếng nào mà không mắt cao hơn đầu, làm gì có chuyện để đám người tôm tép tiếp cận mình dễ dàng như vậy, riêng chỉ có An Mạt Lị là khác.
Từ khi có An Mạt Lị che chở, chỉ cần An Mạt Lị ở đâu sẽ có Qúy Đỗ Quyên ở đó, tầng suất xuất hiện nhiều tới mức khách ở đây cũng quen cả mặt Qúy Đỗ Quyên.
Chẳng bao lâu, Qúy Đỗ Quyên từ một con nhỏ hầu bàn vô danh trở thành “tài nữ” có số có má ở Dạ Vũ.
Nhưng vào năm năm trước, tính tình An Mạt Lị đột nhiên thất thường, Qúy Đỗ Quyên phải tốn sức gặng hỏi mãi thì An Mạt Lị mới chịu nói: “Đỗ Quyên à, hình như chị thích Triệu tiên sinh mất rồi.”
Qúy Đỗ Quyên phải mất chút thời gian để có thể tiêu hóa được câu trả lời này, suýt nữa thì bị câu nói này làm cho hóa đá.
Cô ta còn tưởng An Mạt Lị là tiên nữ không dính khói lửa phàm trần, cho là hai người họ chỉ tùy tiện trò chuyện cho khuây khỏa nỗi niềm bản thân chứ không thật sự để tâm vào đó.
Không ngờ chị ta cũng có lúc động lòng, Triệu tiên sinh đó rốt cuộc là người thế nào mà khiến cho tiên nữ giáng trần thế này?
Cô ta tò mò đi xem thử, đúng thật không tra không biết mà một khi tra được thì hết hồn.
Hóa ra lại là Triệu tiên sinh này, ai mà không biết vợ anh ta nổi tiếng đanh đá, nếu bị con sư tử cái kia bắt được nhất định An Mạt Lị sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Nhưng An Mạt Lị nào có nghe dễ dàng như vậy, cả ngày chỉ chìm đắm trong mật ngọt Triệu tiên sinh kia vẽ ra, ngây ngây ngô ngô không thoát ra được.
An Mạt Lị thậm chí ảo tưởng hắn sẽ ly hôn vợ rồi cưới chị ta vào cửa nên thẳng tay từ chối tiếp khách.
Má Triệu biết An Mạt Lị lâm vào trạng thái này, mụ ta khóc không ra nước mắt, ngày đêm tụng kinh siêu độ giải bùa cho An Mạt Lị.
Cửa nhà giàu tưởng muốn vào là vào được à? Nếu Triệu tiên sinh kia chỉ tùy tiện chơi đùa, mụ ta chịu để yên cho hắn chà đạp lên cây rung tiền của mụ chắc? Tuyệt đối không!
Má Triệu muốn thức tỉnh An Mạt Lị nên sai người đi đánh tiếng cho cô Triệu bên kia biết, để cô Triệu tự mò tới tận cửa bắt gian.
Vốn tưởng rằng cô Triệu chỉ đánh chửi dăm ba câu cho xong chuyện, cốt là cho An Mạt Lị nhìn rõ tâm tư của cô Triệu cũng là để chặt đứt tơ tình với Triệu tiên sinh.
Nào đâu chữ ngờ ập tới, cô Triệu nổi trân lôi đình, ra tay quá ác độc không chừa đường lui.
Vừa vào cửa đã cho người túm tóc An Mạt Lị ngay trước mặt Triệu tiên sinh đánh cho lên bờ xuống ruộng..