Vương Thu là trợ lý của Trịnh Quân, công việc này của cậu, thật sự không dễ dàng gì mới tìm được.
Cậu tìm rất lâu, suốt ba tháng mới tìm được công việc hoàn mỹ này.
Lúc ấy sếp Trịnh đã làm tám trợ lý sáu thư ký tức đến mức nghỉ việc, tất cả mọi người cho rằng Vương Thu cũng chịu không nổi ba tháng thực tập.
Nhưng mà, Vương Thu thành công lên làm nhân viên chính thức, cho đến hôm nay, cậu đã làm việc bên cạnh sếp Trịnh được bốn năm chín tháng, thật đáng mừng.
__________
Sếp Trịnh làm việc cực kỳ nghiêm túc, nói trắng ra là khó như chóa, cả người cứ như mới bị bệnh viện tâm thần thả ra, không chỉ có chứng OCD () mà còn mắc chứng lo âu táo bạo.
Trừ việc có tiền, nhìn bề ngoài cũng ngon giai, nhìn xa tưởng đâu ngon nghẻ lắm, đến gần mới biết tiêu đời luôn.
Ban đầu làm việc được mấy tháng, mỗi ngày Vương Thu đều bị sếp Trịnh mắng đến đau đầu, thiếu chút nữa đã từ tầng cao nhất rời đi chốn phồn hoa.
Cũng may tất cả mọi thứ đã kết thúc, Vương Thu đã rất thích ứng với cường độ làm việc thế này, hơn nữa có thể thành thạo xử lý bất kỳ vấn đề gì rắc rối.
"Vương Thu, chuyến nay của Nam Nhất lúc h chiều nay, cậu đi sắp xếp! "
Được rồi, lúc nãy là cậu xạo chóa đó.
Cậu chỉ có thể thành thạo xử lý mấy chuyện ngoài chuyện về Bạch Nam Nhất ra.
__________
Bạch Nam Nhất là tình yêu mà Trịnh Quân không chiếm được.
Chuyện này, Vương Thu biết được lúc mới nhậm chức được ngày.
Nếu trước đó một ngày cậu có thể biết được chuyện này, Vương Thu cảm thấy mình sẽ bỏ của chạy lấy người trước khi được lên làm chính thức.
Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn.
Lúc Vương Thu nhìn thấy Trịnh Quân ngắm ảnh của Bạch Nam Nhất mà rơi lệ, cậu đã ký tên lăn dấu tay, giao ra giấy bán thân rồi.
Haizz, tiếc quá trời.
__________
Bạch Nam Nhất là một họa sĩ đi tiên phong, tiên phong đến nỗi trừ Trịnh Quân ra, căn bản không ai bỏ ra một số tiền lớn như vậy để đầu tư cho hắn.
Mỗi lần Vương Thu cầm theo tiền mồ hôi nước mắt của sếp cậu đến xem tác phẩm của đối phương, đều sẽ chìm sâu vào mê hoặc, cứ cảm thấy thứ đồ này chính là trải tờ giấy trên mặt đất, sau đó hắt sơn từ tầng hai xuống, cũng không biết đây là trường phái hậu hiện đại kiểu gì.
Tác phẩm của họa sĩ Bạch không ra gì, nhưng có tính tình phong lưu của nghệ thuật gia.
Cả trai lẫn gái, loạn thành một nồi cháo bên người.
Trịnh Quân có bao nhiêu lần đi dọn dẹp cục diện rối rắm cho hắn, Vương Thu sẽ có bao nhiêu đêm khuya, vừa nghe sếp cậu khóc rống thất thanh, vừa nghe sếp cậu giảng giải về những chuyện đã qua.
Trịnh Quân là con ngoài giá thú, lúc còn nhỏ anh vừa nhỏ yếu vừa đáng thương, Bạch Nam Nhất như một tia sáng xuất hiện trong thế giới tăm tối của anh, mang đến cho anh rất nhiều ấm áp, khiến anh không thể từ bỏ.
Vương Thu nghe sếp Trịnh kể hồi đó lúc còn nhỏ Nam Nhất từng cho anh ba hộp sữa Vượng Tử, tám viên kẹo sữa thỏ trắng, bốn lon nước cam có gas, còn cho anh ăn trứng luộc của mình, chia cho anh một cây kem, rất muốn nói một câu "can you try?"
Nhìn đi đứa nhỏ đáng thương, lú lẫn luôn rồi.
__________
Đáng tiếc phần ấm áp này không kéo dài, qua mấy năm tiểu học hai người đã từ biệt hai nơi, từ biệt nhiều năm.
Đến khi cửu biệt trùng phùng, Trịnh Quân đã là sếp Trịnh cao lớn uy mãnh, còn Bạch Nam Nhất cũng phong lưu phóng khoáng bắt đầu làm một nhà nghệ thuật.
Đây cũng là lúc Trịnh Quân bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi Bạch Nam Nhất, Vương Thu không biết xui xẻo thế nào lại khiêng trọng trách của trợ lý trên vai, bị tra tấn theo nhiều năm.
"Vương Thu?"
Sếp Trịnh không nghe thấy lời đáp, nhíu đôi chân mày anh tuấn lại.
Vương Thu cũng nhanh chóng thoát khỏi vòng xoáy hồi ức, cậu nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn, nói:
"Sếp Trịnh, em muốn nghỉ việc.
"
() OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Một dạng rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
.